Chương 56: Đứng trước lựa chọn. (2) Lại thêm Lý Đại Quang một lòng nịnh bợ Tri Huyện, cổ vũ học sinh mang binh khí tới trường. Diêu Đỉnh tuổi tác đã cao, liền buông tay mặc kệ, một lòng bồi dưỡng mấy ái đồ của y. So sánh ra, bốn người Lý Diên Khánh lại thu liễm nhất. Lý Diên Khánh và Nhạc Phi chưa bao giờ mang binh khí tới trường, chỉ có Vương Quý rất thích luyện võ không biết lấy được một thanh đoản bảo kiếm cực kỳ sắc bén từ đâu, từ sáng tới tối đeo trên người, diễu võ giương oai tại học đường. Thang Hoài lại đi con đường mới, gã có một thân thích bỏ mười quan tiền mua được quạt xếp nước nhật tại kinh thành, gã cầm trên tay cả ngày, động một chút lại mở quạt ngâm thơ đọc từ, ra vẻ văn sĩ phong lưu, nghe nói loại hình này tương đối lưu hành của kinh thành. Bốn người vừa đi vào phòng học, Lý Nhị liền phi nước đại tới la lớn: - Tin tức mới nhất, Giáo đầu tám mươi vạn Cấm Quân Đông Kinh sắp tới rồi! Mùa thu năm ngoái có lời đồn, Tri Huyện Tưởng Đại Đao chuẩn bị dùng nhiều tiền thuê một vị Giáo Đầu Cấm Quân chữ Thiên đến Huyện Học truyền thụ võ nghệ. Nghe đồn mấy tháng, sau đó không giải quyết được gì, lúc tất cả mọi người không còn hi vọng, không nghĩ tới lại trở thành hiện thực. Lý Diên Khánh cười không nói gì, hắn biết là thật, chắc chắn là Chu Đồng sắp tới rồi. Vương Quý là người đầu tiên nhảy dựng reo lên: - Là thật hay vẫn là lời đồn? - Là cha ta nói, hắn mới trở về từ huyện, nói Học Chính đã tuyên bố rồi. Lý Chân phụ thân của Lý Nhị thay Lý Văn Quý làm Đô Bảo Chính vào năm ngoái, gã đương nhiên không có lửa thì sao có khói. Vương Quý hoan hô, Thang Hoài vung quạt nói: - Người ta dạy Huyện Học, cũng không phải dạy cho chúng ta, ngươi kích động cái gì? Lý Diên Khánh tiếp lời trêu ghẹo: - Vừa rồi không phải lão Quý quyết tâm hay sao? Muốn treo sợi dây trên cổ, còn muốn đâm kim trên mông, nhất định có thể thi đậu Huyện Học, lão Quý, có phải hay không? Nhạc Phi lấy một cây kim từ trong bàn ra, nghiêm túc đưa cho Vương Quý: - Chỗ này của ta vừa vặn có cây kim. Trong phòng học cười vang. Vương Quý lại không tức giận, vẫn dương dương đắc ý nói: - Ta không sợ các ngươi ghen ghét, tổ phụ ta đã gặp gỡ Tưởng Tri Huyện, Tưởng Tri Huyện chính miệng đáp ứng để ta miễn thi nhập học, các ngươi nghĩ sao? Hai mươi mấy học sinh trong học đường chuẩn bị thi cử đều kinh hô, người người hâm mộ. Thang Hoài lại bĩu môi nói: - Ngươi không tham gia thi huyện, Giáo Đầu tám mươi vạn Cấm Quân sẽ để ý tới ngươi sao? Chúng ta đều bái Giáo Đầu Cấm Quân làm thầy, chỉ ngươi đi theo lão giáo trùng ngày xưa kia mài đao, gấp chết ngươi! Thang Hoài nói câu này lập tức khiến Vương Quý lo lắng vài phần. Mặc dù võ kỹ là khoa mục chắc chắn phải thi ở Huyện Học, nhưng Tưởng Đại Đao cũng không thay đổi, dùng tiền tiến vào Huyện Học đọc sách có thể không cần thi võ kỹ, thế nhưng mà… người ngồi trên ghế chủ khảo là Giáo Đầu Cấm Quân, không được trông thấy lúc thi huyện, sau này Giáo Đầu Cấm Quân sẽ coi trọng gã sao? Lý Diên Khánh vỗ bả vai gã cười nói: - Cho nên nha! Trục lợi là không được, vẫn phải đi thi võ kỹ một hồi, ngươi hẳn là không có vấn đề. Vương Quý lập tức xì hơi, phờ phạc ngồi xuống, không nói chuyện, mọi người cũng bắt đầu an tĩnh làm bài tập. Thi Huyện Học sẽ tiến hành vào mùng năm tháng hai mười ngày sau, thi nhiều năm như vậy, tất cả mọi người hiểu rõ, bản thân cuộc thi không khó, chỉ là thi ba thiên Luận Ngữ, Mạnh Tử và Hiếu Kinh. Chỉ cần thuộc ba thiên này trôi chảy, lại làm mấy lần đề mục thi huyện học mấy năm qua, vấn đề học thức là không lớn, khó là thư pháp, thi Huyện Học yêu cầu tương đối cao với thư pháp, nếu như không thi đậu, chắc chắn là thư pháp không qua cửa. Về phần võ kỹ, thật ra Tưởng Đại Đao vẫn có nhân tình, chỉ cần thân thể cường tráng, chạy năm vòng dọc theo tường vây Huyện Học trong thời gian một nén nhang, lại cử tạ năm mươi cân và bắn mười mũi tên là vượt qua kiểm tra. Cho nên thi Huyện quan trọng ở thư pháp, trước khi thi mọi người cũng khổ luyện thư pháp, trong phòng học cực kỳ yên tĩnh, chỉ nghe tiếng viết chữ xào xạc. Năm năm qua, thư pháp của Lý Diên Khánh đã từ đoan chính tú lệ, mắt đầu phát triển theo hướng đại gia. Bắc Tống lưu hành bốn đại gia thư pháp là Tô, Hoàng, Mễ, Thái, được mọi người theo nhiều nhất. Lý Diên Khánh giỏi nhất là về hành thư, hắn học tập sự hùng hồn của Nhan Chân Khanh, lại học tập sự thanh lệ thoát tục của Tô Đông Pha, lại khổ luyện hành thư của Hoàng Đình Kiên và Mễ Phất, chữ viết ngày càng tốt, ngay cả phụ thân Lý Đại Khí và sư phụ Diêu Đỉnh của hắn cũng hơi mặc cảm. Cũng chính vì thư pháp của hắn quá tốt, cho nên phụ thân Lý Đại Khí của hắn mới hi vọng hắn trực tiếp thi phát giải. So với hắn, thư pháp của Nhạc Phi kém hơn một chút, chẳng qua gã cũng chỉ thiếu một chút thần vận so với thư pháp của Lý Diên Khánh, kiến thức cơ bản cũng rất vững chắc, tại học đường Lộc Sơn gã gần bằng Lý Diên Khánh. Đang tĩnh tâm viết chữ, trên bàn Lý Diên Khánh bỗng xuất hiện một tờ giấy. Lý Diên Khánh mở ra, là do Vương Quý viết, thỉnh cầu hắn sau khi tan học luận võ ở bờ sông. Năm năm qua, họ vừa đi học cũng không hề từ bỏ học võ. Khi thân thể phát dục, năng khiếu của mỗi người họ cũng dần xuất hiện. Lý Diên Khánh vẫn giữ được thiên phú nhanh nhẹn như cũ. Hắn luyện quyển kiếm pháp mà Hồ đại thúc lưu lại năm đó tới lô hỏa thanh thuần, xuất kiếm như điện, nhanh tới mức không gì sánh nổi, tiếp theo chính là một tuyệt kỹ ném đá, trong bảy trượng bách phát bách trúng. Chẳng qua tại phương diện lực lượng, Lý Diên Khánh lại không bằng Nhạc Phi. Nhạc Phi trời sinh thần lực, đi con đường cương mãnh, rất có khí thế của Hồ đại thúc năm đó. Trong bốn người, Thang Hoài thích luyện khinh công. Gã lớn tuổi nhất, nhưng dáng người lại lùn nhất, thân thể nhanh nhẹn linh hoạt nhất. Mà Vương Quý đặc điểm là tạp, cái gì cũng biết một chút, nhưng cái cũng không tinh, thậm chí còn từng học ném đá với Lý Diên Khánh, nhưng thiên phú có hạn, giới hạn chính xác chỉ trong một trượng. Lý Diên Khánh cười cười, viết một chữ ‘được’ trên giấy, liền vò tờ giấy thành một cục. Vương Quý vui mừng nháy mắt, nửa năm nay gã khổ luyện một bộ tiên pháp, liền muốn thử thân thủ cùng Lý Diên Khánh. … Buổi chiều tan học, bốn người xuyên qua quan đạo, đi thẳng tới bờ Thang Hà phía sau cửa hàng. Nơi này cũng là nơi lần đầu tiên Lý Diên Khánh tỷ võ với Vương Quý. Bờ sông có sân cỏ lớn, trong không trung tràn ngập không khí ấm áp, cành liêu đã sinh ra chút mầm xanh, nước sông vừa mới tan băng, thuyền trên sông rất ít, một chiếc tàu chở khách thả neo ở bờ sông, nhà đò lâm thời đi mua đồ, khách thuyền là một lão giả, đang khoanh tay đứng ở đầu thuyền, nhìn mầm liễu trên cành. - Chúng ta chuẩn bị bắt đầu! Vương Quý cực kỳ hưng phấn, cầm một cây roi gỗ hoạt động gân cốt, nhưng nhìn như một con khỉ đang nhảy tại chỗ. Nửa năm trước gã học được một bộ tiên pháp cao minh từ chỗ võ sư, sớm có khát vọng đánh một trận với Lý Diên Khánh. - Hai người các ngươi phải làm chứng, ta muốn quyết một trận thư hùng với lão Lý!