Chương 67: Khách đến thăm trong đêm. (2) Nhưng mặc kệ Tống Giang nói ba hoa thế nào, Lý Diên Khánh đều tuyệt đối không để họ đi quấy rầy cuộc sống bình tĩnh của gia đình Hồ đại thúc. Tống Giang tiếc nuối thở dài: - Ta đương nhiên biết được cố nhân đã dọn đi, nhưng ta nghĩ hẳn là có người biết được tung tích của hắn, tiểu quan nhân hẳn là biết một chút manh mối! Lý Diên Khánh cười nói: - Năm năm trước ta mới bảy tuổi, Tống quan nahan cảm thấy hắn sẽ nói cho ta biết sao? Mặc dù Tống Giang không nhìn ra chút biểu lộ từ mặt Lý Diên Khánh, nhưng lịch duyệt phong phú lại nói cho gã biết, mỗi câu nói của thiếu niên trước mắt này đều không chút kẽ hở, nói rõ trước đó hắn đã tiến hành chuẩn bị tỉ mỉ, điều này vừa vặn chứng minh hắn chắc chắn biết tung tích của Hồ Thịnh. Tống Giang là nhân vật bậc nào, sao lại bị một thiếu niên nắm mũi dắt đi. Nụ cười trên mặt gã biến mất, lạnh lùng nói: - Có lẽ tiểu quan nhân không biết, nhưng ta nghĩ phụ thân của tiểu quan nhân chắc chắn biết, ta hẳn là bái phỏng lệnh tôn mới đúng! Đây cũng là một loại uy hiếp mặt ngoài, nếu ngươi không chịu nói, vậy thì đi tìm phụ thân ngươi. Lý Diên Khánh cũng đổi sắc mặt, cao giọng nói: - Cúc tẩu, rót canh! Phong tục triều Tống là đón khách rót trà, tiễn khách rót canh, nếu như chủ nhân chủ động muốn hạ nhân rót canh, đây chính là ý tứ đuổi khách. Tống Giang hơi lúng túng đứng dậy, chắp tay nói: - Dù thế nào, ta vẫn muốn đa tạ tiểu quan nhân chiêu đãi, núi xanh còn đó, nước biếc chảy dài, sau này chúng ta còn gặp lại! Lý Diên Khánh tiễn gã tới sân, chậm rãi nói: - Ta cảnh cáo trước, phụ thân ta không biết chuyện Hồ đại thúc, nếu như Tống quan nhân cứ muốn tìm phụ thân ta, ta cũng không thể ngăn cản, nhưng nếu phụ thân ta có gì không hay xảy ra, vậy thì đừng trách Lý Diên Khánh ta đến Lương Sơn Bạc xin chỉ giáo. Tống Giang biến sắc, gã không nói một lời, quay người vội vàng rời đi. … Rời khỏi nhà Lý Diên Khánh, Tống Giang chậm rãi cưỡi ngựa rời đi, đây là thói quen của gã, gã tính tình cẩn thận, trước khi làm bất cứ chuyện gì đều sẽ nghĩ rồi mới làm, gã cần cẩn thận suy nghĩ một chút, sau đó cân nhắc mỗi bước hành động. - Nguyễn Nhị, Nguyễn Ngũ! Tống Giang quay đầu kêu một tiếng, Nguyễn Tiểu Nhị và Nguyễn Tiểu Ngũ lập tức giục ngựa tiến tới: - Xin đại ca phân phó! - Ta muốn hỏi các ngươi, các ngươi có nói với Lý Diên Khánh, chúng ta tới từ Lương Sơn Bạc hay không? Nguyễn Tiểu Nhị vội vàng lắc đầu: - Bí mật này chúng ta tuyệt đối sẽ không tiết lộ! - Vậy còn Nguyễn Ngũ đệ? Tống Giang lại quay đầu hỏi Nguyễn Tiểu Ngũ. - Đại ca, ta thề tuyệt đối không nói tới Lương Sơn Bạc. Tống Giang biết miệng của huynh đệ Nguyễn thị rất chặt, bằng không gã sẽ không dẫn họ ra ngoài, trong lòng gã càng thêm nghi ngờ. Nguyễn Tiểu Nhị cảm thấy biểu lộ của Tống Giang không đúng, liền thấp giọng hỏi: - Đại ca, sao vậy? - Kì quái, Lý Diên Khánh này làm sao biết được chúng ta tới từ Lương Sơn Bạc? Ta cũng chỉ nói cho hắn, ta là Tống Giang Vận Châu. Lý Quỳ nhếch miệng cười một tiếng: - Vậy thì nói rõ đại da danh khắp thiên hạ mà thôi! - Nói bậy! Ngay cả quan phủ Vận Thành cũng không biết ta trốn ở Lương Sơn Bạc, huống chi nơi này là phía tây Hà Bắc, một thiếu niên nông thôn như hắn làm sao có thể biết ta đến từ Lương Sơn Bạc? - Vậy bước tiếp theo chúng ta làm sao bây giờ? Tống Giang lắc đầu: - Trước tiên về khách sạn, chờ ngày mai rồi nói! Nguyễn Tiểu Nhị do dự một chút, lại thấp giọng nói: - Khẩn cầu đại ca cho tiểu đệ thể diện, tha cho thiếu niên này một mạng. Tống Giang liếc mắt nhìn gã, thản nhiên nói: - Ngươi không cần lo lắng, ta tự có chừng mực, sẽ không để ngươi làm ác nhân! Ngay khi Tống Giang vừa đi, Lý Diên Khánh lập tức dùng nước lạnh giội tỉnh Trung thúc đang ngủ say. Trung thúc chếnh choáng còn chưa hoàn toàn tỉnh táo, mơ màng không biết đông tây nam bắc. Bạn già của y và Cúc tẩu vội vàng hỏi: - Tiểu quan nhân, có chuyện gì? - Các ngươi đừng hỏi nữa, nhanh tới nhà Cố tam thẩm tránh một chút, bình minh trở lại! Lý Diên Khánh rất rõ ràng Tống Giang đã nghi ngờ mình, cái gọi tìm cha chỉ là kế hoãn binh, ổn định mình mà thôi. Gã chắc chắn sẽ lại tìm đến, tiên lễ hậu binh, lần thứ hai đến, người đến chắc chắn không có ý tốt. Lý Diên Khánh cũng đưa Hỉ Thước qua nhà Cố tam thẩm tạm lánh. Sau khi sắp xếp xong xuôi người nhà, Lý Diên Khánh nạo mười mấy cây trúc cắm bên ngoài tường phía sau, lúc này mới đeo đoản kiếm trên lưng, ẩn thân ở một nơi bí mật tại sân sau, kiên nhẫn chờ đợi vị khách giá lâm lần thứ hai. Thời gian hai canh giờ, hai bóng đen xuất hiện trong rừng cây phía nam, người tới chính là Đái Tông và Lý Quỳ. Tống Giang đương nhiên sẽ không tới huyện An Dương bái phỏng Lý Đại Khí phụ thân Lý Diên Khánh, trước mắt vị thiếu niên này biết tung tích của Hỗ Thành, cần gì bỏ gần tìm xa? Sở dĩ Tống Giang không ra tay với Lý Diên Khánh ngay tại chỗ, chủ yếu vì gã cố kỵ huynh đệ Nguyễn thị. Hai vị huynh đệ này đều là người trọng tình nghĩa, gã sợ hai người này khó xử. Đây cũng là chỗ Tống Giang cân nhắc chu toàn, gã không thể vì một Hỗ Thành và tổn thương mặt mũi của hai vị huynh đệ khác. Tống Giang trở về khách sạn trước, chờ huynh đệ Nguyễn thị chìm vào giấc ngủ, lại âm thầm phái Đái Tông và Lý Quỳ đi bắt Lý Diên Khánh, hỏi tung tích của Hỗ Thành rồi lặng lẽ thả hắn trở về, như vậy vừa đạt được mục đích lại chiếu cố được mặt mũi của huynh đệ Nguyễn thị, nhất cử lưỡng tiện. Hai bóng đen nhanh chóng tới gần tường sân sau của Lý Diên Khánh. Lý Quỳ muỗn nhảy qua tường lại bị Đái Tông kéo lại. Lý Quỳ lập tức bất mãn, trừng con mắt trâu lớn nói: - Mấy người già trẻ em mà thôi, ngươi sợ cái gì? - Không phải ta sợ hãi, ta sợ kinh động tiểu lang kia, bị hắn chuồn mất. Lại nói đại ca liên tục dặn dò tiểu lang kia tiễn pháp cao minh, chúng ta vẫn nên cẩn thận một chút thì tốt. Câu phía trước Lý Quỳ còn tán thành, nhưng câu tiếp theo lại khiến Lý Quỳ bĩu môi: - Đường đường hảo hán Lương Sơn lại sợ người khác bắn tên, ngươi cứ canh chừng cho ta, xem ta dùng một sợi dây thừng trói hắn ra. Đái Tông tóm một cái không giữ được gã, Lý Quỳ đã sớm nhảy lên tường. Đái Tông bất đắc dĩ chuẩn bị theo sau, đúng lúc này ngoài ý muốn xảy ra, liền nghe Lý Quỳ hô một tiếng, trực tiếp ngã xuống từ đầu tường. Đái Tông quá sợ hãi, vội vàng leo lên tường. Trong bóng tối gã cảm giác có một cỗ kình phong đánh tới mặt mình, nhanh tới mức không gì sánh nổi. Đái Tông chưa ổn định thân thể, nghiêng đầu trốn tránh đã không kịp, chỉ có thể đưa tay cản lại. Liền nghe bộp một tiếng, một vật đánh vào mu bàn tay gã. Đái Tông lập tức đau tới tận xương cốt, dường như gãy đứt xương tay. Thân thể Đái Tông lung lay một chút theo bản năng, gã lại cảm thấy một cỗ kình phong đành tới mặt mình, gã rốt cuộc trốn không thoát, cảm thấy trán đau đớn một hồi. Gã hét thảm một tiếng, ngửa mặt ngã cắm đầu từ trên tường ra bên ngoài. Lý Diên Khánh dùng ba viên đá đánh cho hai hảo hán Lương Sơn chật vật, hắn núp trong bóng tối, đối phương bại lộ dưới ánh trăng, hắn thấy rất rõ ràng.