Chương 68: Xuất sư bất lợi. Lúc này hắn trông thấy Lý Quỳ đang lung lay chuẩn bị bò dậy từ dưới đất. Lý Diên Khánh tiện tay ném một hòn đá tới, trúng thẳng vào gáy Lý Quỳ. Lực lượng viên đá này rất lớn, Lý Quỳ lập tức bị đánh ngất xỉu, co quắp bất động trên mặt đất. Lý Diên Khánh chờ một lát, thấy người bên ngoài không tiến tới, hắn liền rút đoản kiếm, đi ra từ trong bóng tối. Hắn không để ý tới Lý Quỳ, chạy lên đầu tướng quan sát ra bên ngoài, liền thấy một bóng đen khập khiễng khó khăn chạy vào trong rừng cây, người này hẳn là giẫm lên chông trúc hắn chôn dưới tường lúc trước. Lúc này Lý Diên Khánh mới tra kiếm vào vỏ, tiến tới thu thập đại hán đen. Trước tiên hắn lục soát chủy thủ và phác đao trên người đại hán đen, trong ngực dĩ nhiên có hai thỏi bạc năm mươi lạng, Lý Diên Khánh hừ một tiếng cũng lấy đi, lập tức lấy ra thừng gân trâu đã chuẩn bị trước trói chặt hai chân gã lại. Lúc này, sau lưng truyền tới tiếng bước chân rất nhỏ, Lý Diên Khánh vừa quay đầu lại, thấy Hỉ Thước đứng phía sau cửa phòng, che miệng hoảng sợ nhìn đại hán đen trên mặt đất/ Lý Diên Khánh lập tức nổi giận nói: - Sao ngươi lại tới đây? Sau lưng Hỉ Thước lại xuất hiện một hậu sinh khỏe mạnh, cầm một cây côn gỗ, Hóa ra Trụ Tử cũng tới, Trụ Tử cũng mở to hai mắt nhìn: - Khánh ca nhi, đã xảy ra chuyện gì? Người kia là ai? Trước đó Lý Diên Khánh liên tục căn dặn họ đừng tới, cũng không cần báo quan, không nghĩ tới họ vẫn tới. Lý Diên Khánh bất đắc dĩ, hiện giờ cũng không phải lúc trách mắng họ, liền nói: - Ngươi tới rất đúng lúc, tới giúp đỡ! Trụ Tử tiến tới cùng Lý Diên Khánh dùng dây thừng trói hai cánh tay đại hán đen ra sau lưng, lại dùng vải đen bịt kín mắt gã. - Ngươi không báo quan chứ? Lý Diên Khánh hỏi. - Không có! Trụ Tử lắc đầu: - Ngay cả Bảo Chính ta cũng không dám nói. - Như vậy thì được rồi, những người này không chọc được, làm lớn chuyện sẽ chết người. Trụ Tử không dám hỏi nhiều, gã gãi đầu nói: - Khánh ca nhi, trong nhà ta có một bộ gông nặng, có muốn ta lấy tới không? Lý Diên Khánh đang buồn bực dây thừng không trói được đại hán đen này, hắn mừng rỡ nói: - Ngươi nhanh đi lấy tới! Trụ Tử chạy như bay. Lúc này Lý Quỳ rốt cuộc tỉnh lại, mắt gã bị miếng vải che lại, giãy dụa một chút, cảm thấy tay chân đều bị trói, không khỏi cả giận nói: - Nhanh thả ta ra, chọc lão tử nổi giận, giết sạch thôn các ngươi! Lý Diên Khánh rút chủy thủ ra, đặt lên cổ gã, lạnh lùng nói: - Ngươi hẳn gọi là Lý Quỳ đi! Đừng chọc giận ta, để ngươi không làm được Lý Quỳ, đi làm Lý Quỷ! Lý Quỳ giật mình: - Sao ngươi biết tên ta? Lý Diên Khánh chỉ thuận miệng suy đoán, không nghĩ tới Lý Quỳ trong lịch sử và Lý Quỳ trong tiểu thuyết cùng là một tính cách. Hắn hừ một tiếng, đứng dậy nhặt một chùy giặt quần ào, đưa cho Hỉ Thước: - Ngươi nhìn xem hắn, nếu hắn dám giãy dụa, ngươi đánh vào gáy hắn một gậy. Hỉ Thước nhìn qua đại hán này quỳ còn cao hơn mình, sợ hãi toàn thân run cầm cập. Lý Diên Khánh mặc kệ nàng, nhét chùy vào tay nàng: - Để ngươi đừng đến lại cứ muốn đến, đã đến rồi phát huy chút tác dụng đi! Hỉ Thước đành nhận chùy, sợ hãi run rẩy đứng sau lưng Lý Quỳ. Lý Diên Khánh lại leo lên nóc nhà, nằm trên nóng nhà nhìn bốn phía chung quanh. Chung quanh cực kỳ yên tĩnh, nơi xa chỉ có gió thổi qua ngọn cây phát ra tiếng ào ào. Lúc này, đằng sau vang lên một tiếng rầm, Lý Diên Khánh quay đầu lại, thấy Lý Quỳ bị đánh nằm rạp xuống đất, lại hôn mê bất tỉnh. Hỉ Thước ôm chùy toàn thân run rẩy, răng trên chạm răng dưới: - Hắn… hắn muốn… đứng dậy! Lý Diên Khánh đi tới, thấy một cục u lớn phía sau đầu Lý Quỳ, còn có vết máu, một gậy này của Hỉ Thước cũng đủ hung ác, cũng không biết tương lai có lưu lại di chứng gì hay không. Lý Diên Khánh cười nói: - Không tồi, Hỉ Thước của chúng ta quả thực phát huy tác dụng rất lớn. Hỉ Thước nhận được cổ vũ, tâm trạng hơi ổn định, liền lấy hết dũng khí nói: - Nếu như hắn còn dám động đậy lung tung, ta… ta đánh hắn đầu nở hoa! - Can đảm lắm! Lúc này, Lý Diên Khánh thấy Trụ Tử một một bộ gông gỗ nặng thở hồng hộc chạy đến, liền tiến lên nhận bộ gông nặng nề bằng gỗ này cười nói: - Có đồ chơi này, hắn chính là tù phạm của chúng ta. Lý Diên Khánh và Trụ Tử nhân dịp Lý Quỳ hôn mê chưa tỉnh, liền dùng gông gỗ khóa cổ tay gã lại, kéo ra phòng sau đóng lại. Lý Diên Khánh cũng không biết sau đó nên làm gì, chẳng qua có Lý Quỳ làm con tin, chí ít hắn có thể nói chuyện với Tống Giang một chút. … Đây là lần đầu tiên Đái Tông bị chỉnh thảm như vậy trong đời, xương tay thiếu chút nữa bị đánh nứt, cái trán bị đánh rách da, mặt mũi tràn đầy máu tươi, lúc nhảy xuống tường còn giẫm vào một cây chông trúc, mu bàn chân bị đâm xuyên. Đái Tông nhịn đau đớn băng lại vết thương trong rừng cây, lại quan sát một lát, không nghe thấy tiếng Lý Quỳ, đoán chừng đã bị bắt. Gã không dám hành động thiếu suy nghĩ, đành phải đi trước bẩm báo đại ca rồi định đoạt. Đái Tông về tới khách sạn trấn Trương Tập, vừa vào cửa, Nguyễn Tiểu Nhị liền xông tới nắm chặt vạt áo của gã quát: - Các ngươi làm gì thiếu niên kia rồi? Tống Giang cũng bước nhanh ra từ trong phòng, thấy Đái Tông mặt đầy máu tươi, chật vật không chịu nổi, phía sau cũng không thấy Lý Quỳ, gã lập tức giật mình: - Xảy ra chuyên jgif? Đái Tông tránh thoát tay Nguyễn Tiểu Nhị, mặt mũi cười khổ nói: - Đừng nói nữa, thiếu niên kia đánh cho chúng ta tối tăm mặt mày, ta ngay cả hắn trông thế nào cũng không thấy được, Lý Hắc Thán cũng bị hắn bắt rồi. - A! Tống Giang và huynh đệ Nguyễn thị nghe được trợn mắt há hốc mồm. Dưới ánh đèn, Tống Giang nhìn kỹ cục đá Đái Tông mang tới, chỉ thấy nó dùng đá hoa cương luyện thành, mượt mà bóng loáng, ngoại hình dường như hơi giống với quân cờ tướng lưu hành hiện giờ, lớn nhỏ vừa tay lại có đủ trọng lượng để ném xa. Tống Giang hơi động tâm, thiếu lang này có tài năng khác thường, nếu có thể chiêu mộ hắn lên núi, coi như không tìm thấy Hỗ Thành, cũng không uổng công họ ngàn dặm xa xôi đi chuyến này. Lúc này Đái Tông còn sợ hãi trong lòng nói: - Đối phương ném đá cực kỳ chuẩn xác, ta bị hắn ném trúng hai viên, Lý Hắc Thán đoán chừng cũng bị ném trúng, ngã xuống dưới tường. Nguyễn Tiểu Nhị ở bên lạnh lùng nói: - Hắn đã hạ thủ lưu tình rồi, nếu như dùng cung tên, ngươi còn có mạng sao? Tống Giang trầm tư không nói, gã cũng biết Lý Diên Khánh đã hạ thủ lưu tình, chớ nói cung tên, ngay cả dùng phi đao, Đái Tông không chết cũng bị thương. Gã trầm tư thật lâu rồi hỏi: - Hiện tại là giờ nào? - Đã canh bốn! Tống Giang gật đầu, chuyện này không thể kéo tới hừng đông, sau khi trời sáng người trong thôn báo quan, mang Lý Quỳ đi, chuyện sẽ phiền toái. Gã liền nói: - Chúng ta tới thôn Lý Văn! Huynh đệ Nguyễn thị nhìn nhau, trong lòng bất đắc dĩ, đành phải đi theo Tống Giang. Lần này Tống Giang chủ yếu tới khuyên Hỗ Thành nhập bọn, cho nên chỉ dẫn theo bốn huynh đệ. Không ghĩ tới không nhìn thấy Hỗ Thành, nửa đường lại nhảy ra một thiếu niên Lý Diên Khánh, đánh cho họ chật vật không chịu nổi. Vì cứu Lý Quỳ, Tống Giang không thể không tự mình ra mặt, lại đi đàm phán với Lý Diên Khánh.