Chương 69: Hòa giải mâu thuẫn. (2) Rất nhanh, họ liền chạy tới ngoài sân sau nhà Lý Diên Khánh, Tống Giang sợ trên mặt đất có bẫy, cũng không dám áp sát quá gần. Lúc này Đái Tông bỗng nhiên chỉ nóc nhà: - Đại ca, hắn ở chỗ đó! Tống Giang cũng nhìn thấy, một người ngồi trên nóc nhà, dáng người tuy cao, vóc dáng lại không đủ, hẳn là Lý Diên Khánh. Gã giục ngựa tiến lên mấy bước hô: - Lý thiếu lang, chúng ta có thể nói chuyện một chút hay không? - Có chuyện gì đáng nói! Lý Diên Khánh đứng trên nóc nhà lạnh lùng nói: - Các ngươi tự xông vào nhà dân, ý đồ giết người cướp của, thiệt thòi ta còn nhìn các ngươi cao một chút, nghĩ đến các ngươi thực sự thay trời hành đạo. Hiện giờ xem ra, các ngươi có khác nào đám mã tặc hạ lưu? Mặt mũi Nguyễn Tiểu Nhị tràn ngập xấu hổ, chỉ hận không thể xoay người rời đi. Tống Giang lại không chút nhúc nhích, trong lòng lại hơi kinh ngạc. Thiếu niên này dĩ nhiên rất am hiểu thuật đàm phán, trước tiên áp đảo đối phương ở đại nghĩa, chiếm cứ ưu thế tâm lý, sau đó cò kè mặc cả. Tống Giang tiếp tục nói: - Chúng ta cũng không có ác ý, cũng không muốn chọc thị phi. Lý thiếu lang cứ việc nói thẳng đi! Làm thế nào mới bằng lòng thả huynh đệ của ta? - Không sai, hiện giờ huynh đệ ngươi đang ở trong tay ta, nếu ngươi có thành ý, chúng ta có thể đàm phán, nếu ngươi không có thành ý, ta không thể làm gì khác hơn là chờ trời sáng báo quan. - Không biết Lý thiếu lang muốn thành ý thế nào? Lý Diên Khánh cao giọng nói: - Ta muốn ngươi bẻ tên thề, sau khi Lý Quỳ được tha lập tức rời khỏi Tương Châu, không được đến quấy rầy ta nữa, càng không cho phép thương tổn người nhà của ta, đây chính là thành ý ta muốn! Tống Giang lập tức khó xử, bẻ tên thề cũng không phải chuyện có thể làm tùy tiện, nếu để người trong thiên hạ biết Tống Giang gã chịu thiệt trong tay một gã thiếu niên, còn ai muốn đi theo gã nữa, bẻ tên thề này gã không làm được. - Lý thiếu lang, ta có thể đáp ứng ngươi, ngươi thả người của ta, ta lập tức đi ngay, tuyệt đối không làm khó ngươi và người nhà của ngươi nữa, có huynh đệ Nguyễn thị làm chứng, ngươi còn không tin được lời hứa của ta sao? Lý Diên Khánh cười lạnh một tiếng: - Ta tin tưởng bây giờ ngươi làm được, nhưng một năm nửa năm sau thì sao? Tống Giang ngươi hôm nay chịu thiệt ở đây, ngươi sẽ nuốt trôi cơn giận này sao? Ta không tin ngươi, trừ khi ngươi bẻ tên lập lời thề! Tống Giang không nghĩ tới đối phương thông minh như vậy, dĩ nhiên nhìn thấu tâm tư cả gã. Gã là muốn nhận thua trước, sau đó phái người tới thu thập Lý Diên Khánh. Nhưng đối phương lại không cho gã bất cứ chỗ trống nào, trong lòng Tống Giang dần dâng lên sát cơ, gã có thể bẻ tên thề, nhưng muốn người trong thiên hạ không biết việc này, gã chỉ có thể giết toàn bộ người trong thôn trang này. Đúng lúc này, liền nghe cách đó không xa truyền tới một giọng nói vang dội: - Lão phu tới làm người đứng giữa thì thế nào? Tống Giang giật nảy mình, gã không nghĩ tới bên cạnh lại còn người người ẩn giấu, gã giục ngựa lùi về phía sau mấy bước, nhìn chằm chằm chỗ tối hỏi: - Là ai? Lý Diên Khánh lại vui mừng quá đỗi, gã nghe ra giọng nói này chính là của Chu Đồng đã gặp một lần buồi chiều tết Thổ Địa, hắn cho rằng Chu Đồng đã trở về, lại không nghĩ tới lão lại xuất hiện ở đây vào lúc này. Chỉ thấy một thân hình khôi ngô cao lớn nhảy xuống từ thân cây đại thụ, giống hệt một con chim lớn rơi xuống đất, lặng yên không tiếng động, chắp tay cao giọng nói: - Tại hạ Chu Đồng Thiểm Tây, kính đã lâu tên tuổi Tống Giang Sơn Đông, hạnh ngộ rồi! Hôm đó Chu Đồng gặp Lý Diên Khánh dùng kiếm trên đường, liền nhớ mãi không quên, sau đó lại nghe nói năm năm trước Lý Diên Khánh từng đoạt giải nhất ở Hội Đồng Tử, lão càng thêm hứng thú với Lý Diên Khánh. Tết Thổ Địa, lão tới các nơi trong huyện Thang Âm du ngoạn, vô tình đi tới trấn Lộc Sơn, không ngờ vừa vặn thấy được Lý Diên Khánh và huynh đệ Nguyễn thị bắn tên đánh cược. Chu Đồng đương nhiên biết hảo hán Lương Sơn, đồ đệ Lâm Xung của lão cũng trà trộn trong đó. Chu Đồng quả thực không yên lòng, liền ẩn thân ở gần nhà Lý Diên Khánh bí mật quan sát, tận mắt nhìn thấy Lý Diên Khánh ném đá đánh bại Đái Tông, bắt sống Lý Quỳ, mãi đến khi Tống Giang đến, lão mới rốt cuộc lộ diện. Tống Giang ngẩn người, nửa ngày mới hỏi: - Có phải là Thiết Tí Bàng Chu đại hiệp? - Đại hiệp không dám nhận, lão phu chính là Chu Đồng! Chu Đồng kinh nghiệm lão luyện, lão biết Lý Diên Khánh không giải quyết được vấn đề khó khăn hôn nay. Với tên tuổi của Tống Giang, làm sao có thể nhận thua một thiếu niên thôn quê. Coi như Tống Giang chịu thua nhất thời, chắc chắn sẽ trả thù mạnh mẽ, chỉ có lão ra mặt điều giải, mới có thể giúp Lý Diên Khánh giải mối nạn này. Chu Đồng cười nói: - Lão phu nguyện đứng giữa, điều giải tranh chấp hôm nay, Tống Công Minh có nguyện tiếp nhận? Tống Giang đương nhiên đồng ý, có Chu Đồng ra mặt, gã có thể giữ được thanh danh, không cần bẻ tên thề, gã lập tức ôm quyền nói: - Nguyện tiếp nhận Chu đại hiệp điều giải! Chu Đồng lại quay đầu cười nói với Lý Diên Khánh: - Lý thiếu lang, ta là Chu Giáo Đầu mới nhận chức ở Huyện Học, ngươi có đồng ý cho ta thể diện này? Lý Diên Khánh gật đầu: - Chu sư phó ra mặt, Diên Khánh sao có thể không theo? - Được! Hai bên đều đã chấp nhận, ta cũng không còn gì khó khăn rồi. Chu Đồng cười nói: - Mời hai vị nói chuyện trước, là vì chuyện gì mà tranh chấp? Tống Giang liền nói đơn giản một lần chuyện họ tìm kiếm Hỗ Thành, cuối cùng nói: - Tống Giang và Hỗ Thành không cừu không oán, chỉ là ngưỡng mộ kỳ danh, muốn mời hắn nhập bọn, không có ý tứ khác. Lý Diên Khánh cũng nói: - Hỗ đại thúc từng bị Phương Tịch quấy rối mới rời khỏi nơi này, hắn chỉ muốn cuộc sống bình tĩnh, không muốn tham gia tranh chấp giang hồ nữa. Chu Đồng thầm giật mình trong lòng, hóa ra Thiết Thủ Hỗ Thành danh chấn thiên hạ ẩn thân ở nơi này, khó trách nha! Chu Đồng nhìn thoáng qua Lý Diên Khánh, giờ lão mới hiểu được vì sao Lý Diên Khánh tuổi nhỏ đã có thân thủ cao minh như thế, hóa ra là nhận được Hỗ Thành truyền thụ. Chu Đồng cười nói: - Hóa ra là vì Hỗ Thành, người này ta từng có duyên gặp mặt một lần, đúng là hán tử hào sảng võ nghệ cực cao, không hề dưới ta, Lý thiếu lang chắc chắn biết tung tích của hắn! Lý Diên Khánh trầm mặc một lát, liền gật đầu nói: - Ta quả thực biết! - Đã như vậy, ta đưa ra hai phương án hòa giải. Đầu tiên, thuộc hạ của Tống lão đệ ban đêm xông vào nhà dân, trước đó Lý thiếu lang phản kháng đả thương người có thể hiểu được. Lý thiếu lang thả người, Tống lão đệ cam đoan không truy cứu nữa, chuyện này kết thúc, hai bên có đồng ý hay không? Tống Giang vui vẻ nói: - Mặt mũi của Chu đại hiệp ta không thể không cho, ta đồng ý! Lý Diên Khánh vốn không tin Tống Giang, chẳng qua có Chu Đồng ở đây, Tống Giang cũng không dám tùy tiện đắc tội, hắn cũng đáp ứng: - Ta có thể thả người! Chu Đồng thấy hai người đều đáp ứng, liền nói: - Tống lão đệ muốn gặp Hỗ Thành, nhưng Lý thiếu lang lại không muốn người ngoài tới quấy rầy, quả thực hơi khó khăn. Như vậy đi! Lý thiếu lang nói chỗ ẩn thân của Hỗ Thành cho ta, Tống lão đệ lại viết một phong thư, lão phu sẽ vất vả đi một chuyến, giao phong thư này tới tay Hỗ Thành, Lý thiếu lang vừa không vi phạm đạo nghĩa, Tống lão đệ cũng có cơ hội nhận được nhân tài. Về phần Hỗ Thành có đồng ý nhập bọn hay không, đó là quyết định của cá nhân hắn, các ngươi cảm thấy thế nào?