Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Hãn Thích

Chương 42: Ân mỹ nhân (hạ)

Chương 42: Ân mỹ nhân (hạ)

Quả nhiên, Mi Hoán tươi cười rạng rỡ. Nàng vốn cũng không giận, nghe được câu khích lệ này của Lưu Sấm, lại mở cờ trong bụng.
- Hùng ngốc, ăn mật hay sao mà miệng ngọt như vậy... Mấy ngày hôm trước Đại huynh ta quản thúc có chút chặt chẽ, cho nên ta không cách nào sang đây thăm ngươi. Hôm nay đại huynh và Nhị huynh không có nhà, cho nên mới tranh thủ thời gian chạy tới.
, người định ra ngoài à?
Lưu Sấm đang mặc bộ quần áo màu xám, lưng mang giáp kiếm, trông có vẻ đi xa.
- Ta chuẩn bị đi bãi Diêm Thủy, tìm Thường Thắng nhờ dạy xạ thuậ.
- Học xạ thuật a... Mi Hoán ngẩn ra, hạ giọng nói:
- Thường Thắng, có phải là người mà lần trước cùng người đi tới Hoài Âm không?
- Đúng vậy.
- Vậy sức khỏe ngươi, đỡ nhiều chưa?
Lưu Sấm vỗ ngực bạch bạch. - Tam Nương Tử yên tâm, ta không sao đâu!
Nào biết được, mắt của Mi Hoán đỏ lên, trong mắt rưng rưng ngấn lệ.
Nàng hạ giọng nói: - Hùng ngốc, xin lỗi... Ta cũng không nghĩ Tam Tướng quân ngang ngược như vậy, sớm biết như vậy ta đã không cần Trân Châu nữa.
- Vì sao không cần! Lưu Sấm nói: - Ngàn vàng dễ được, ngựa tốt khó cầu. Chuyện này vốn cũng không phải là lỗi của Trân Châu, và càng không có nửa điểm quan hệ với Tam Nương Tử ngươi. Trương Phi kia là một kẻ mãng phu, kiêu căng ngang ngược, không có quan hệ gì với ngươi.
Trong mắt người này, ngoại trừ Lưu Bị ra thì còn có ai nữa chứ? Chuyện giữa ta và hắn, sớm muộn gì cũng xảy ra mà thôi.
Nếu về sau phải đến nhờ vả Lưu Bị, còn không bị Trương Phi bắt nạt chết sao? Lưu Sấm trước kia bị bắt nạt cũng đã bắt nạt, nhưng Lưu Sấm bây giờ, cho dù là giáp mặt Lã Bố, hắn cũng không sẽ nhượng bộ nửa bước.
Đây là vấn đề nguyên tắc! Ngươi - Trương Tam Hắc Tử cố tình gây sự, không có nghĩa là tất cả mọi người đều phải khoan nhượng người. Nếu người đánh đến tận cửa, ta sao lại có thể tỏ ra yếu kém? Bây giờ là thời đại người mạnh làm vua, có đôi khi yếu thế kỷ thật đồng nghĩa với khuất nhục.
Lưu Sấm không phải Lưu Bị, có thể không hề cố kỵ nói khóc liền khóc. Kể từ sau khi chuyện của Trương Phi, thiện cảm của Lưu Sấm đối với Lưu Bị, vô hình chung đã giảm đi thậm chí có một chút chán ghét.
Mi Hoán cuối cùng là đã ngừng rơi nước mắt, lấy từ trong lòng ra một hộp gấm.
- Đây là cái gì?
Mi Hoán cười hì hì nói: - Nhị huynh ta hai ngày trước từ bên ngoài được mười hai hộp sâm hoàn, nghe nói là
chiết suất ra từ sâm già năm trăm năm, đã được bào chế cùng với dược liệu quý báu. Nghe Nhị huynh nói, sâm hoàn này chẳng những có thể làm cho thân thể khỏe mạnh,
mà còn có thể tăng cường khí huyết, chỉ cần còn một hơi thở, là còn có thể giữ lại tính mạng.
Hùng ngốc, người hiện giờ to gan rồi, không hề sợ bóng sợ gió giống như trước nữa, là một chuyện tốt.
Nhưng cũng có nghĩa, người về sau không thể không gây tranh chấp với người khác... Ta lén lấy một hộp, người mang trên người, cũng có thể phòng ngừa ngộ nhỡ có chuyện. Đúng rồi, trước đây không phải người bị thương sao? Ta nghe người ta nói, ngươi khí huyết thiếu hụt rất nhiều, đúng lúc phải bổ sung một chút.
Lão sâm năm trăm năm...
Ôi trời ơi cái này có thể gặp nhưng không thể cầu được. Dùng lão sâm năm trăm năm chế thành sâm hoàn, theo ở trình độ nào đó, hóa giải được tính mãnh liệt của lão sâm
kia, trở nên công chính bình hòa, đúng là trước mắt Lưu Sấm cần có một loại thuốc bổ như vậy. Giống như một hộp sâm hoàn, chỉ sợ là giá không rẻ. Lưu Sấm nhìn Mi
Hoán, sau khi do dự một chút, liền giơ tay nhận lấy hộp gấm.
Nếu hắn không dùng, Mi Hoán nhất định sẽ không vui, thậm chí sẽ khó chịu. Nhưng nếu hắn thật sự là phải lấy hộp sâm hoàn này... Nhân đạo là: Khó nhất là chịu ấn của mỹ nhân! Phần tình ý này của Mi Hoán khiến Lưu Sấm không biết nên nói gì cho
phải.
Mà Mi Hoán thấy Lưu Sấm nhận sâm hoàn, lập tức tươi cười rạng rỡ, ánh mắt càng cười híp lại thành hai vầng trăng khuyết.
- Ôi, Đại huynh ta nói, Trân Châu không thể tặng người... Nhưng Trân Châu đi theo ta, thật là có chút lãng phí. Đúng rồi, ta kêu Mi Thiệp ở bãi nuôi ngựa chọn một con
Ngũ Hoa Cù, tuy rằng so với Trân Châu không bằng, nhưng cũng là một giống ngựa tốt, một lát kêu Mi Thiệp lén đưa tới cho ngươi. Ngươi muốn đi bãi Diêm Thủy học bắn, đúng lúc phải dùng Ngũ Hoa Cù thay đi bộ, cũng tốt hơn chạy tới chợ để thuê
ngựa.
- Ngựa!
Lưu Sấm nghe Mi Hoán nhắc tới ngựa, ánh mắt ý thức đảo qua Trân Châu, đột nhiên nhớ tới một việc.
- Tam Nương Tử, ta có một việc muốn nhờ người giúp?
- Hả, chuyện gì?
Mi Hoán vừa nghe Lưu Sấm muốn nàng giúp đỡ, lập tức hưng phấn lên, mở to hai mắt nhìn Lưu Sấm, thậm chí có một chút chờ đợi.
Lưu Sấm nhịn cười không được, xoay người trở về phòng, chỉ một lát sau cầm một tấm da dê đi ra.
- Ta muốn làm ba món này, nhưng ta lại không muốn người khác biết.
Lúc trước còn đang suy nghĩ nên tìm ai làm, thấy Tam Nương Tử thì lại nhớ ra... Mi gia hình như có một nhà xưởng, đúng không?
Cái đầu nhỏ nhắn của Mi Hoán gật giống như gà con mỗ thóc.
- Ừ, ở huyện Đàm có một nhà xưởng, sao vậy?
- Giúp ta làm ra ba món này.
Lưu Sấm nói xong, lấy da dê đưa cho Mi Hoán.
- Ồ, Hùng ngốc ngươi có thể vẽ. Tuy nhiên, ký hiệu phía trên này, là có ý gì?
Lưu Sấm vỗ đầu một cái, vẻ mặt cười khổ nói: - Ta lại quên, ký hiệu phía trên này là ta sáng tạo ra, đại diện con số... Người xem, 1 đại diện nhất, đây là 2, đại diện nhị...
Lưu Sấm ghi chú trên bản vẽ, dùng là chữ số Ả Rập.
Ở thời đại này, loại con số này thực sự quá tiên tiến, ngoại trừ Lưu Sấm ra, chỉ sợ không ai có thể biết.
Mi Hoán có chút để tâm ghi nhớ, đôi mi thanh tú xoay thành hình tròn, - Cái này hay như là... Bàn đạp?
Lưu Sấm liên tục gật đầu, nói với Mi Hoán:
- Ngươi xem, đây là yên ngựa, đây là bàn đạp. Đem bàn đạp gắn dính với yên ngựa, chẳng những có thể thuận tiện cưỡi, còn có thể tiết kiệm sức... Cái này tên là móng
sắt, có thể định tại móng ngựa. Như vậy, Trân Châu dùng cái này có thể lao nhanh trên đường không bằng phẳng, có thể giảm bớt việc vó ngựa bị thương tổn. Ba món này, không biết ngươi có thể giúp ta chế tạo ra được không?
Còn một việc nữa, là không được để cho ai biết. Tốt nhất là tách ra sản xuất riêng, nhưng làm như này phải vất vả ngươi một chút rồi.
Cái đầu nhỏ của Mi Hoán không ngừng gật gật, trên mặt chẳng những không hề lộ vẻ không vui, ngược lại cười như một đóa hoa.
- Đây là bí mật, đúng không?
- Ừ!
- Là bí mật của hai chúng ta? Trong mắt Mi Hoán, tràn đầy vẻ chờ đợi, chăm chú nhìn Lưu Sấm, đợi Lưu Sấm trả lời.
Trong lòng Lưu Sấm lập tức dâng lên một tình cảm ấm áp.
Trong lời của Mi Hoán, ý tứ đã biểu đạt hiệu rõ ràng không lầm.
Lưu Sấm gật gật đầu thật mạnh: - Ừ, đây là bí mật của hai chúng ta, ai cũng không nói.
- Đã nói rồi, không thể nói cho người khác biết Ah... Bằng không... Ta không để ý ngươi nữa.
Mi Hoán giống như một con chim nhỏ vui vẻ, phát ra liên tiếp tiếng cười như chuông bạc thật êm tai. Nàng trịnh trọng lấy miếng da dê gấp lại cẩn thận, bỏ vào trong ngực. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn ửng ửng, càng lộ ra nụ cười thỏa ý.
- Vậy được rồi, chuyện này giao cho ta xử lý.
Đúng rồi, còn một việc, hai ngày nữa ta muốn cùng Nhị huynh đi huyện Đàm ... Nghe nói Lưu Sứ quân chuẩn bị dụng binh với Viện Thuật, Đại huynh ta cũng muốn đi hộ tổng, hơn nữa còn muốn dẫn động khách trong nhà đi. Vốn dĩ, ta không muốn đi lắm, tuy nhiên hiện tại, cũng tiện đường...
- Lưu Bị sẽ dụng binh với Viện Thuật?
Lưu Sấm trong lòng khẽ giật mình, cảm thấy rất bất ngờ. Nhớ mang máng, Lưu Bị chính là do Viện Thuật dụng binh, mới điều động binh mã đi Từ Châu, cũng sắp xếp Trương Phi trấn thủ Hạ Bì. Nhưng sau đó, Lã Bố đánh lén Hạ Bì, Lưu Bị thảm hại mà chạy. Chẳng lẽ nói... sắp bắt đầu hay sao? Nhưng vấn đề là, Lưu Sấm căn bản không có biện pháp ngăn cản chuyện này, trong lòng không khỏi cảm giác mất mát.
Tuy nhiên, hắn bây giờ đối với việc nhờ vả Lưu Bị, trong lòng dường như không vội vã như trước kia... Suy nghĩ sau một lát, Lưu Sầm hạ giọng nói: - Nói như vậy... Tam Nương Tử còn phải đồng ý ta một việc. Cố ý xăng dừng lại ở huyện Đàm, mặc kệ là nguyên nhân gì cũng đừng đi Hạ Bì.
Mi Hoán ngẩn ra, nhìn Lưu Sấm bằng đôi mắt tròn xoe quyến rũ.
- Đang yên lành ta đi Hạ Bì làm gì?
Tuy nói nơi đó náo nhiệt hơn so với Huyện Đàm, nhưng ta không ưa thích lắm... Hì
hì, hơn nữa, ta còn có chuyện quan trọng phải làm. Đợi Nhị huynh ở Huyện Đàm xử lý xong việc, ta sẽ về. Hơn nữa ta có thể khẳng định, đến lúc đó, ta nhất định có thể làm xong ba món đồ này.
Nói xong, Mi Hoán đột nhiên giảm thấp thanh âm xuống, - Hùng ngốc, cả ngày thần thần bí bí đấy, cũng không giống ngày trước như vậy chơi với ta rồi!
- Ngươi nói cái gì?
- A, không có gì!
Mi Hoán ngẩng đầu lên, trên mặt vẫn còn nét tươi cười, - Xong rồi, ta về trước đây!
Lát nữa ta kêu Mi Thiệp đem ngựa đưa tới cho ngươi, cố gắng học xạ thuật, nhưng mà
không được gây chuyện... Còn nữa, nhớ dùng sâm hoàn.
Thật ra, Mi Hoán muốn Lưu Sấm cùng nàng đi dạo phố.
Nhưng không biết tại sao, lời nói tới miệng rồi, còn nuốt trở vào.
Hùng ngốc biết cố gắng, là một chuyện tốt. Tuy rằng hắn không thể giống như trước cả ngày cùng ta đùa giỡn, nhưng đại trượng phu nên như vậy. Trước kia ta vẫn hy vọng Hùng ngốc có thể khá hơn một chút, nhưng hiện tại hắn thay đổi tốt hơn, vì sao ta lại cảm thấy không vui lắm?
Mi Hoán dắt Trân Châu, đi ra cửa sân.
Nhìn lưng của nàng, Lưu Sấm trong lòng lại dâng lên một cảm giác không diễn tả nỗi!
Làm quan làm Chấp Kim Ngô, cưới vợ cưới Tam Nương Tử... Ta mặc kệ nàng có phải
Mi phu nhân hay không, ta chỉ biết là, nàng là Tam Nương Tử, nàng là của ta, Thiên Vương lão tử cũng đừng nghĩ cướp nàng khỏi ta.



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch