Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Hãn Thích

Chương 43: Tiết Châu ( thượng)

Chương 43: Tiết Châu ( thượng)

Đêm đã khuya.
Trong huyện nha của Huyện Bái đèn đuốc sáng trưng. Xung quanh huyện nha, canh phòng nghiêm ngặt, thỉnh thoảng có thể thấy những tên lính mặc áo giáp cầm mẫu đao, tuần tra xung quanh huyện nha. Cuối phố truyền đến tiếng vó ngựa, một đội thiết kỵ từ xa đến, chạy nhanh như gió.
Đội kỵ dừng lại trước huyện nha, dẫn đầu là một đại hán, nhảy xuống ngựa thân cao tám thước, tướng mạo oai hùng, khí lực cường tráng, sải bước đi lên bậc thang.
- Văn Viễn, ngươi đã đến!
Từ trong cửa lớn huyện nha nghênh đón xuất hiện một người, dáng người không cao, ước chừng 175cm, bộ dạng chắc nịch khôi ngô, vẻ mặt thật thà chất phác. Quần áo gã mộc mạc, chiến bào trên người đã giặt đến bạc màu, nhìn có chút cũ kỹ. Tuy nhiên,
người này lại lộ ra một vẻ tráng kiện, đi hướng về phía đại hán chắp tay:
- Ôn Hầu và Trần Cung tiên sinh đã đợi khá lâu.
Đại Hán nhìn thoáng qua bốn phía, gật gật đầu.
- Hiếu Cung, mời đi trước dẫn đường.
Hai người một trước một sau đi vào cửa chính huyện nha, Đại Hán thấy trong huyện nha cũng đề phòng nghiêm ngặt, trong lòng không khỏi kinh ngạc, vội hạ giọng nói:
- Hiếu Cung, cuối cùng chuyện gì xảy ra? Ôn Hầu vội vàng gọi ta từ Hồ Lục về như vậy, có phải Lưu Bị có ý định muốn gây bất lợi cho Ôn Hầu?
- Việc này... Văn Viễn đến lúc đó sẽ biết.
Người đàn ông này hiển nhiên không phải là người giỏi ăn nói, không trả lời thẳng lời của Đại Hán.
Tuy nhiên, Đại Hán lúc đó không có để ý. Cùng người đàn ông này quen biết nhiều
năm, y đối với tính cách của gã có thể nói rõ như lòng bàn tay. Đây là người thành thật, một người đàn ông cực kỳ đôn hậu. Nhưng nếu bởi vì gã đôn hậu giản dị mà
xem thường gã, vậy khẳng định phải là một thảm họa rồi. Nam tử này không phải một trong bát kiện tướng, nhưng luận tài cán, thậm chí còn hơn đại đa số trong bát kiện tướng. Võ nghệ không coi là thật cao siêu, thì cũng là tiêu chuẩn trên trung bình. Nhưng nếu luận trị binh và chỉ huy, ngay cả Đại Hán cũng không bằng, không địch nổi thủ đoạn của đối phương.
Bát Bách Hãm Trận, gặp trận chiến giành đi đầu! Nam tử tên là Cao Thuận, tự Hiếu Cung, mọi người khen ngợi gọi tên hiệu “Cao Lão Hổ” cho dù là Trương Liêu Trương Văn Viễn cũng phải sợ ba phần. Hôm nay Ôn Hầu Lã Bố để cho Cao Thuận phụ trách
cảnh giới huyện nha, đủ để chứng minh mọi vấn đề. Nhất định là đã xảy ra chuyện lớn, nếu không Lã Bố cũng không huy động nhân lực như thế, ngay cả Hãm Trận Doanh cũng phải chạy ra phụ trách công tác cảnh vệ ở huyện nha.
Nghĩ đến đây, Trương Liêu không khỏi có chút lo lắng. Trên nha đường, Lã Bố ngồi ngay ngắn ở chính giữa.
Lã Bố tuổi gần bốn mươi, mặc dù không giống những năm ở trước Hỗ Lao quan ngang ngược khiêu chiến quần hùng, nhưng lại thêm vài phần điềm đạm, chắc chắn
hơn. Đầu hắn đội khăn chết, người mặc áo bào lớn, bên hông đeo một ngọc đái với con sư tử bằng ngọc bích. Đứng lên, thân cao gần hai thước, sẽ cho mọi người một cảm giác áp lực. Ngồi ở nha đường, mặc dù lặng im không nói, nhưng trên người phát ra uy nghiêm, làm người ta cảm thấy kinh hồn bạt vía.
Ở dưới tay Lã Bố là một văn sĩ, tuổi trên tứ tuần, tướng mạo thanh tú, dưới hàm một cọng râu đen, càng tăng thêm vẻ nho nhã.
- Chủ công, Trương Liệu đến chậm, kính xin chủ công thứ tội.
Trương Liêu sải bước đi vào nha đường, đầu tiên là chào Lã Bố, rồi sau đó lại nói cùng
văn sĩ kia: - Công Đài tiên sinh, vội vàng gọi ta đến, không biết phát sinh chuyện gì?
Văn sĩ chính là tham mưu dưới trướng Lã Bố, Trần Cung, Trần Cung là một người cực
kỳ kiêu ngạo, ngày bình thường nói năng thận trọng, làm cho người ta một loại cảm thụ cực kỳ nghiêm túc.
Tuy nhiên nhìn thấy Trương Liêu, trên mặt của Trần Cung vẫn lộ ra vài phần tươi
cười, đứng lên khẽ khom người, - Văn Viễn, đi đường khổ cực rồi!
- Văn Viễn, vội vàng kêu ngươi đến, là có một việc muốn cùng người thương lượng.
Lã Bố mở miệng, Trần Cung lập tức ngồi xuống, không hề trả lời.
Trương Liêu vội vàng khom người nói:
- Mời Ôn Hầu chỉ bảo!
- Không cần câu thúc như vậy, người đầu, dọn cho Văn Viễn một chỗ ngồi.
Ngoài nha đường, có một tiểu giáo tay mang tới một tấm bồ chiếu, mời Trương Liêu ngồi. Rồi sau đó mang đến một cái bàn, rồi dâng rượu.
- Văn Viễn trấn thủ Hồ Lục, có biết động tĩnh của Tào tặc không?
Hồ Lục ở phía bắc của Huyện Bái, cũng là cửa ngõ của Từ Châu.
Lúc trước Lưu Bị mời Lã Bố đến, cũng cùng y dàn xếp ở Huyện Bái, cũng có ý nhờ Lã Bố giúp y trấn thủ phía bắc. Trương Liệu thân là chiến tướng đệ nhất của Lã Bố,
đương nhiên đảm nhận việc trấn thủ Hồ Lục, chịu trách nhiệm chống lại việc Tào Binh xuôi nam, trách nhiệm đảm nhiệm không thể nói là không lớn
Trương Liêu vội nói: - Tào Tháo đầu tháng tập hợp binh mã, binh tiến Dĩnh Xuyên.
Sau lần đó không có động tĩnh gì lớn, nghe nói vẫn còn điều động binh mã, chuẩn bị quyết chiến cùng dự nghiệt Khăn Vàng Nhữ Nam. Cho nên Hồ Lục mọi thứ đều bình thường...
- Như thế, rất tốt.
Lã Bố nói xong, ánh mắt nhìn về phía Trần Cung.
Trần Cung ho khan một tiếng:
- Văn Viễn cho là, Lưu Bị như thế nào?
- Lưu Bị?
Trương Liêu sửng sốt, sau khi suy nghĩ một chút nói:
- Người này bề ngoài khoan dung độ lượng nhân hậu, kì thực nội tâm gian trá... Tuy nói hắn thu nhận Ôn Hầu, lại giúp lương thảo, kỳ thật chẳng qua là vì lợi dụng Ôn Hầu thôi. Vả lại Bộ Khúc của hắn ta kiêu căng ngang ngược. Lúc trước Trương Phi cướp đi năm trăm con chiến mã Ôn Hầu mua được, nếu không có Lưu Bị nói lý gật đầu, ta tuyệt không tin. Cho nên ta nghĩ, đối với Lưu Bị tuyệt đối không thể thiếu cảnh giác.
Lã Bố và Trần Cung nhìn nhau, liên tục gật đầu.
Một lát sau, Trần Cung nói: - Vậy Văn Viễn cũng biết Vũ Sơn Tặc?
- Vũ Sơn Tặc?
Trương Liêu ngẩn ra, chợt lộ ra nụ cười khổ, lắc đầu nói:
- Thứ cho mạt tướng đối với Từ Châu kiến thức nông cạn, Vũ Sơn Tặc này lại lịch ra
sao?
- Vũ Sơn Tặc là một đám tội phạm chiếm giữ Quận Đông Hải.
Trần Cung đem lại lịch của Vũ Sơn Tặc đầu đuôi gốc ngọn nói cho Trương Liêu, chỉ thấy Trương Liên khóe miệng nhếch lên, vẻ mặt lộ ra một chút coi thường không
thèm để ý.
- Vũ Sơn Tặc, đích thật là không đáng để lo. Chẳng qua bọn hắn hiện tại lại dành cho chúng ta một cơ hội. Vũ Sơn Trương Khải và Khuyết Bà trước đây đắc tội Mi Chúc,
mà Mi Chúc ở dưới trướng Lưu Bị có phần được trọng dụng. Vũ Sơn Tặc lo lắng Lưu Bị sẽ đổi với bọn họ làm khó dễ, cho nên phải người liên lạc cùng chúng ta, tình nguyện quy thuận Ôn Hầu, cùng cướp huyện Cù, làm lễ yết kiến, Văn Viễn nghĩ như
thế nào?
Lã Bố lập tức mở to hai mắt, vẻ tràn đầy hi vọng.
Lưu Bị tại thời điểm hắn khó khăn nhất đã thu nhận và giúp đỡ hắn, trong lòng Lã Bố vô cùng cảm kích.
Nhưng mùi vị ăn nhờ ở đậu cũng không hay, Lưu Bị ngoài mặt nhân hậu, kì thực không thân; Trương Phi năm lần bảy lượt gây hấn, càng làm cho Lã Bố sinh lòng bất mãn. Đại trượng phu sao có thể chịu làm người phía dưới người ta? Huống chi Lã Bố không phải kẻ đầu đường xó chợ. Thời điểm hắn tung hoành thiên hạ, Lưu Bị chỉ là một người có chức vị nhỏ, thậm chí cũng chưa nghe nói qua. Ai ngờ, hiện giờ luân
chuyễn, Lã Bố hắn còn phải nhờ Lưu Bị thu nhận và giúp đỡ nữa sao.
Loại chênh lệch này, khiến Lã Bố rất khó chịu.
Chớ đừng nói chi là lúc trước trong nhà Lã Bố thiết yến, dựa theo quy củ của Cửu Nguyên, để vợ ra mời rượu Lưu Bị, bị Lưu Bị trêu chọc nhạo báng. Cũng bởi vì việc
này, khiến Lã Bố đã nảy sinh bất mãn đối với Lưu Bị... Sau Lã Bố mua năm trăm con chiến mã, bị Trương Phi cướp đi. Khi lên vấn tội, lại bị Lưu Bị nói sơ sơ rồi bỏ qua, thậm chí không hề quở trách Trương Phi vài câu.
Năm trăm con chiến mã, cấp cho Lã Bố không đến một nửa!
Việc này càng khiến cho Lã Bố càng sinh thêm mối hận mạnh mẽ đối với Lưu Bị ..
Cho nên, khi hai người khuyết Bá và Trương Khải tìm Lã Bố, Lã Bố vô cùng cao
hứng.
Khuyết Bà nói, chỉ cần Lã Bố đồng ý thu nhận và giúp đỡ bọn họ, ba nghìn Vũ Sơn Tặc sẽ thuộc về Lã Bố chỉ huy. Đến lúc đó Khuyết Bá sẽ ở Quận Đông Hải làm việc, sau này chiếm giữ huyện Cù, Lưu Bị nhất định sẽ phát binh cứu viện. Đến lúc đó Lã Bố thừa cơ xuất binh cướp lấy Hạ Bì, thì Lưu Bị tất nhiên trận cước đại loạn.
Việc này gần như đích thật khiến Lã Bố động tâm.
Nhưng Trần Cung lại không đồng ý, bất đắc dĩ, Lã Bố gọi Trương Liêu, hỏi ý kiến của
y.
Nhớ ngày đó, khi ở dưới trướng Đông Trác dốc sức, Trương Liêu thân phận thấp hơn Lã Bố, tước vị không đáng so với Lã Bố, nhưng chức quan lại cao hơn Lã Bố.
Đường đường Thái Thú Bắc Địa, đủ để xưng chư hầu một phương.
Ngược lại, Lã Bố mặc dù lấy vũ dũng mà xưng hùng thiên hạ, nhưng kinh nghiệm vẫn so ra không bằng Trương Liêu, cho nên đối với ý kiến của Trương Liêu, cũng hết sức coi trọng.
Trương Liêu trầm lặng!
Một lát sau, y hạ giọng nói: - Nếu Ôn Hầu muốn lấy Quận Đông Hải, Trương Liêu nguyện làm tiên phong, dâng ba mươi bảy huyện Đông Hải cho Ôn Hầu... Nhưng nếu Ôn Hầu hợp tác cùng Vũ Sơn Tặc, chỉ sợ ngày sau khó có thể sống yên ở Từ Châu. Ta nghe nói, thủ lĩnh Vũ
Sơn Tặc Trương Khải, chính là người lúc trước dẫn Tào Tháo binh phát Từ Châu, gây nên tàn sát đẫm máu ở Bình Thành. Nếu Ôn Hầu tiếp nhận Trương Khải, tất sẽ trở thành đối địch dân chúng Từ Châu.



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch