Trần Cung về râu mỉm cười, liên tục gật đầu. Lã Bố lộ ra vẻ thất vọng, - Chẳng nhẽ cứ để Lưu Bị tiếp tục làm nhục hay sao? - Cái đó chưa chắc. Trần Cung cười nói: - Ôn Hầu, việc cấp bách trước mắt vẫn phải lấy việc mua chuộc lòng người làm chính. Lưu Bị mua danh chuộc tiếng ở Từ Châu, chưa hẳn là ai cũng đón nhận...ngày trước bộ hạ cũ của Tào Tháo là Đào Khiêm, không phải cố ý đem con gái gả cho Ôn Hầu hay sao? Nhưng ta lại cho rằng, đây chính là con đường tắt để Ôn Hầu hết mối giao hảo với người Từ Châu. Tuy tên Tào Báo đó không phải là danh gia vọng tộc gì, nhưng dù sao cũng là người bản địa Từ Châu, cũng được coi là có gốc rễ ở đó. Nếu để ông ta ra mặt mở đường cho Ôn Hầu, ngài nhất định nhanh chóng được người Từ Châu đón nhận. Lã Bố không khỏi mìm cười: - Lời của Công Đài, nếu để phu nhận biết được, hẳn lànhất định sẽ không buông tha cho người. Tuy nhiên, tiểu thư nhà họ Tào kia quả thật là xinh đẹp...Nếu có thể thành duyên thì cũng không phải là một chuyện xấu. Chỉ có điều, bên Khuyết Bá, chúng ta nên trả lời thế nào? - Chỉ là mấy nghìn sơn tặc, ngài để ý làm gì.
Trương Liều dường như không có chút cảm tình nào với Vũ Sơn Tặc, cho nên giọng điệu nói ra mới cực xung như thế. Trần Cung về râu trầm ngâm thật lâu, hạ giọng nói: - Bên Vũ Sơn Tặc, chúng ta có thể ứng phó được với bọn chúng. Theo ta thấy, tình trạng của y, chắc hẳn là Lưu Bị cũng đã biết. Nghe nói trước đây bọn họ phục kích Thương đội của Mi gia, gây nên tổn thất lớn, cho nên mới vội vàng chạy đi tìm chỗ cứu trợ. Nhưng tại sao Lưu Bị lại không động đả gì? Ta cảm thấy, đằng sau chuyện này không chừng là Lưu Bị một tay thao túng. Trước đây Tào Tháo phái người đi mời, mời Lưu Bị xuất binh hãm chân binh mã của Công Lộ Thọ Xuân Viên. Lưu Bị chưa chắc dám cự tuyệt Tào Tháo, nhưng hắn chắc chắn sẽ không cam tâm tình nguyện xuất binh. Ôn Hầu tạm thời dừng lại ở Huyện Bái, Lưu Bị sao có thể không phòng bị? Lần này Vũ Sơn Tặc bỗng nhiên xuất hiện, ta luôn cảm thấy, chuyện này là Lưu Bị đang muốn dò xét một lần. Lần này, đến lượt Trương Liêu gật đầu tán thành. Lã Bố nhíu chặt lông mày, - Có Công Đài làm trung gian, Lã Bố ta nên làm thế nào? - Chuyện này rất đơn giản...Để tên Vũ Sơn Tặc kia hư dĩ vi xà”, rồi mặc theo ý y. Ôn Hầu, việc khẩn cấp trước mắt, vẫn là nhanh chóng lấy con gái của Tào Báo, để mau chóng đứng vững gót chân tại Từ Châu này. Nếu việc của Vũ Sơn Tặc mà thành, Ôn Hầu cứ thế mà tiến hành, còn nếu gã ta thất bại, thì ngài cũng không có liên can? Tóm lại, ta cho rằng chỉ cần bốn chữ sau cũng đủ để ứng phó: - Yên lặng theo dõi! Làm như vậy, có bất nhân nghĩa quá không? Trong lòng Trương Liêu không hài lòng lắm đối với kế hoạch này của Trần Cung, luôn cảm thấy có gì đó quá nham hiểm. Nhưng nếu nghĩ kĩ ra, thì đây cũng là chọn lựa tốt nhất rồi...Miệng ngập ngừng, nhưng cuối cùng y vẫn không nói gì. Bộ dạng của Lã Bố cho thấy hắn khá hài lòng với kế sách mà Trần Cung đưa ra. - Dù sao làm vậy sẽ không có tổn thất gì to lớn đối với chúng ra, đã vậy thì cứ làm theo lời Trần Cung đi, yên lặng theo dõi vậy. Lã Bố đứng lên nói: - Một khi đã như vậy, chúng ta cứ làm theo lời Công Đài nói đi. Mi Hoán đi huyện Đàm rồi. Quản Hợi thì ngày nào cũng bận bịu việc công, có lúc cả ngày cũng chả thấy tăm hơi đâu.
Trong lòng Lưu Sấm có chút gì cảm thấy mất mát, đặc biệt là việc Mi Hoán rời khỏi, làm cho hắn càng thấy không được thoải mái. Cho dù là biết chỉ là phải rời xa một khoảng thời gian, nhưng vẫn không khỏi nhớ đến. Cái này gọi là, một ngày không gặp dài tựa ba năm. Lưu Sấm phát hiện ra, hắn đã yêu từ lúc nào không hay! Ngũ Hoa Cù mà Mi Thiệp đưa tới kém xa so với thần tuấn Trân Châu. Nhưng vì đó là người ta gửi gắm tới, thế nên hắn vẫn tận tâm tận lực chăm sóc. Buổi sáng, sau khi luyện xong Long Xà Cửu Biến, hắn liền mang Ngũ Hoa Cù ra bờ sống tắm rửa sạch một lần. Sau đó, Lưu Sấm mang theo Giáp Tử kiếm, đi đến bến Diêm Thủy tìm Thường Thắng để học bắn. Thường Thắng tất nhiên là không thể từ chối thinh cầu của Lưu Sấm, thậm chí còn toàn tâm toàn lực truyền thụ lại cho hắn những gì là tinh túy sâu xa nhất. Chỉ có điều, học bắn không phải là một chuyện dễ, ngoài việc phải khổ luyện ra, còn phải có một chút tài năng trời phú nữa. Tài năng trời phú của Lưu Sấm không tồi, từ nhỏ học Long Xà Cửu Biến, kể cả sức mạnh hay nhân lực, đều hơn người bình thường. Chỉ cần khoảng hai ba ngày, hắn đã nắm được một ít bí quyết khi bắn. Trong mười tên bắn ra, thì cũng có tới chín cái là không trượt được ra khỏi bia, cũng xem như đã bước vào con đường này. Tuy nhiên, cũng chỉ được thế mà thôi. Theo như lời Thường Thắng nói, chỉ là học được kĩ thuật bắn tên, còn nếu muốn đạt đến trình độ tinh thông thì còn cách xa vạn dặm. Bắn trúng bia chỉ là bước đầu tiên, rồi sau đó phải làm thế nào để bách phát bách trúng; sau khi đã thuần thục rồi, sẽ đổi thành bia di động, bắn chết con vật còn sống... bến Diêm Thủy tuy là vùng khi họ cò gáy, nhưng động vật hoang dã thì không ít. Đợi đến khi có thể luyện được bắn các con vật di chuyển mà bách phát bách trúng, còn phải học để trở thành thiện xa, phải học được kĩ xảo cưỡi ngựa bắn cung. Hóa ra, bắn tên cũng có nhiều tầng bậc như vậy. Từ đầu Lưu Sấm còn tưởng rằng, chỉ cần có thể giương cung cái tên, rồi bắn tên đi là được rồi. Nhưng sau khi được Thường Thắng giải thích, hắn mới biết rằng thì ra cái này lại chứa đựng nhiều điều kì diệu đến như vậy...Nếu không có một người thầy hướng dẫn, chỉ dựa vào bản thân tự học hỏi, thì cũng khá gian nan vất vả. Thương Thắng dạy rất tận tình, Lưu Sấm cũng rất chịu khó học hỏi, chẳng bao lâu, lại thêm ba ngày nữa. Mấy ngày ngày, Lưu Sấm vẫn đều đặn lui tới, sau khi luyện công thì dắt ngựa ra bờ sống tắm rửa. Trời vừa tờ mờ sáng, bờ sông gần như không thấy bóng người. Nhưng cây hạnh đào bên bờ đã chớm nở hoa, trong màn nắng sớm càng trở nên lay động lòng người. Lưu Sấm gắng sức chải thân ngựa, rồi màu lông bây giờ cũng trở nên rất sáng...hắn lau lau mồ hôi trên chán, vỗ vỗ vào đầu Ngũ Hoa Cù, nó phì ra một hơi thật lớn, sau khi dúi dụi đầu vào trong lòng Lưu Sấm, thì màn tắm rửa mới kết thúc. Lưu Sấm dắt ngựa và trở về thành.
Chỉ biết mới đi được vài bước, chợt nghe có tiếng người nói: - Mạnh Ngạn huynh đệ, xin dừng bước. Lưu Sấm chợt ngẩn ra, nhìn về phía âm thanh phát ra, trên mặt không khỏi lộ vẻ kinh ngạc: - Hoàng tiên sinh, sao ngươi còn ở lại huyện Cù này, sao chưa chạy đi? Người bước tới đúng là Hoàng Thiệu. Tuy nhiên, lúc này Hoàng Thiệu không đi đến một mình, mà bên cạnh còn có một người đàn ông nữa. Người đàn ông kia chừng hơn ba mươi tuổi, dáng người không cao cho lắm, nhưng thể trạng có vẻ cường tráng. Có lẽ được dãi nắng dầm sương nên da của người đó mang một màu đồng mạnh khỏe. Anh ta đi ngay sau Hoàng Thiệu, cũng không nhanh nhẹn đến chào hỏi Lưu Sấm. Đôi mắt sáng quắc giống như loài chim ưng, anh ta nhìn Lưu Sấm một lượt từ trên xuống dưới, trong ánh mắt càng lộ ra chút tò mò. Hoàng Thiệu khẽ mỉm cười, - Ta vốn định là sẽ rời khỏi, nhưng sau này nghỉ lại, thấy lời Mạnh Ngạn huynh đệ nói đúng là rất có lý. Lần này, e rằng là khó có thể thành việc được. Lưu Tích, Cung Đô không chắc sẽ toàn lực trương trợ ta... Ngươi nói không sai, Viện Thuật không thể làm nơi nương tựa được, cho dù là ta có trở về, cũng khó mà xoay chuyển được đại cục. Có thể thấy được, những lời mà Hoàng Thiệu nói ra chắc hẳn cũng đã phải trải qua việc tranh đầu tư tưởng một cách kịch liệt. Nhưng y nói không sai, y chỉ là một mưu sĩ, cũng không nắm trong tay binh mã. nếu y nắm trong tay binh mã, cũng sẽ không nỡ mà bỏ Nhữ Nam, một thân một mình chạy tới huyện Cù này. Điều này cho thấy, Hoang Thiệu cho dù có đầy một bụng kinh luân, cũng không được trọng dụng ở đội quân Khăn Vàng. Chỉ có điều, y tới tìm ta, thì có lợi ích gì? - Mạnh Ngạn, hôm nay ta đến không phải là mời người đến nhập bọn, mà chỉ là muốn giới thiệu cho ngươi một vị bằng hữu. - Bằng hữu? Lưu Sấm ngẩn ra, ánh mắt liền chuyển đến phía người phía sau. Người đàn ông kia cảm nhận được điều đó, anh ta không nói gì, chỉ tiến lên chắp tay, trầm giọng nói: - Mỗ gia, Tiết Châu Úc Châu Sơn!