WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.
Hãn Thích

Chương 45: Úc Châu Sơn (Thượng)

Chương 45: Úc Châu Sơn (Thượng)

- Tiết Châu?
Khi nghe được cái tên này, ánh mắt Lưu Sấm chợt lóe sáng lên.
Trong trí nhớ của hắn, Tiết Châu cũng không phải là một cái tên nghe quen thuộc, ở trong sử sách càng không hề thấy ghi tới. Nhưng Lưu Sấm lại biết người này! Hải tặc vương ở Úc Châu Sơn, một trong ba nhánh giặc có quận Đông Hải. Cái gọi là ba
nhánh giặc có quận Đông Hải, Vũ Sơn Tặc chỉ là một chi, chủ yếu là chiếm cứ ở huyện Cù và khu huyện Đàm; trong ba nhánh giặc cỏ thì hải tặc Úc Châu Sơn là có thế lực mạnh nhất, quan phủ nơi đây cũng phải bó tay.
Sỡ dĩ bọn chúng mạnh như vậy, chủ yếu là vì bọn chúng trên biển, khó có thể tiêu
diệt. Quận Đông Hải giáp biển, điều đó tạo ra cho bọn chúng có một điều kiện sinh tồn đặc biệt. Quan phủ nếu muốn vậy trừ tiêu diệt, sẽ phải rời khỏi lục địa, ẩn thân
ngoài hải đảo, nếu quan phu thả lỏng đề phòng, bọn chúng sẽ thừa cơ lên bờ tập kích trấn. Đồng thời, hải tặc còn phụ trách hoạt động buôn lậu, chúng có rất nhiều mối
quan hệ với các nhà quyền quý ở duyên hải.
Tiết Châu, chính là thủ lĩnh của bọn hải tặc. Người này vốn cũng là thành viên trong Thái Bình đạo, sau đó khởi nghĩa Khăn Vàng thất bại, liền đem theo người cướp lấy
hơn mười chiếc thuyền, rồi trốn tới đảo Úc Châu ẩn nấp. Hải tặc Úc Châu Sơn phần lớn là ngư dân, nên họ cũng có nhiều ưu thế. Sau hơn mười năm, hải tặc Úc Châu Sơn
đã phát triển lên mấy vạn người, trở thành một chi binh mã hùng mạnh nhất ở Đông Hải. Còn về lực lượng của chi thứ ba trong ba chi đó, Lưu Sấm chưa bao giờ nghe
qua. Nghe nói nhân số không nhiều, nhưng sức chiến đấu rất mạnh, tung hoành quận Đông Hải, đã từng tập kích Thương đội.
Tuy nhiên bọn họ rất thông minh, mặc dù thường xuyên tập kích Thương Đội, nhưng không động chạm đến ích lợi của cường hào danh môn, cho nên cũng không có người để ý tới.
Bọn họ hành tung bí ẩn, đồng thời lại lòng lang dạ sói. Nghe nói, bọn họ cũng chưa
bao giờ gặp thất bại, hơn nữa mỗi lần hành động, đều có những kế hoạch khác thường, khiến cho người bị hại không cách nào tìm ra. Không có ai biết lại lịch của bọ
chúng, cho nên có người đã gọi là “Giặc Kiến”.
Giặc Kiến ở đây chính là không có thế lực lớn, nhưng độ hung ác ghê gớm. Bọn họ sẽ không gây ra những thiệt hại quá to lớn, nhưng mỗi lần ra tay thì đều có thể thành công.
Lưu Sấm phần nào đoán ra được lại lịch của bọn “Giặc Kiến”.
Quản Hợi vì trợ giúp Lưu Sấm luyện công, mà mua nhiều được liệu quý báu như vậy.
Nếu đưa vào cái thu nhập ít ỏi của Tặc Tào thì sao có thể mua nổi. Cũng chính là muốn nói Quản Hợi có nguồn thu khác, nhưng không ai biết từ đầu mà ra. Sau khi gặp đám Bùi Thiệu, Lưu Sấm mơ hồ cảm thấy, bọn họ chính là chi “Giặc Kiến” kia.
Có lẽ cũng từ đó mà biết được lai lịch của Quản Hợi, cho nên Lưu Dũng vẫn không chịu nhận trợ giúp của người này, tình nguyện dùng hết sức lực của bản thân tự làm. Nghĩ lại, ông lo lắng rằng Lưu Sấm hắn và Quản Hợi sẽ đặt mối quan hệ bạn bè, sẽ ảnh hưởng đến sự phát triển của hắn sau này. Nhưng Lưu Dũng không nghĩ được rằng, tuy rằng ông không chịu nhận sự viện trợ của Quản Hợi, nhưng hắn thì lại yên tâm thoải mái nhận nó. Nếu Lưu Dũng biết được, e rằng sẽ cảm thấy vạn bất đắc dĩ.
2
âu là một trong ba chi giặc cỏ. Đương nhiên Lưu Sấm có nghe nói qua về người này, không ngờ rằng tên đó lại có thể công khai xuất hiện trước mặt.
Chỉ có điều hắn nghĩ mãi không ra, Tiết Châu tìm hắn là có dụng ý gì.
Hắn đang tự đánh giá Tiết Châu, cái con người trong truyền thuyết này, xem ra chả khác gì một anh nông dân trung thực, vẻ mặt thật thà chất phác. Nhưng nếu chỉ đơn thuần phán đoán theo vẻ bề ngoài, đây chính là một sai lầm to lớn. Lưu Sấm nghe
người ta nói qua sự tích về Tiết Châu, tên này là một nhân vật độc ác giết người không chớp mắt.
Năm Sơ Bình thứ hai, phía Tiết Châu đem người đến đóng cứ điểm tại Úc Châu Sơn, còn chưa được bao lâu mà danh tiếng đã lớn như vậy rồi. Mùa đông năm nọ, Úc Châu Sơn thiếu lương thực. Tiết Châu phái người đi đến huyện Cống Du, mượn lương thực
của một hộ giàu có ở đó.
Nhà giàu kia cũng không phải là hạng vừa, nhà đó nổi tiếng cả vùng, trong nhà nuôi mấy trăm đồng khách, hơn nữa là thông gia với con gái huyện lệnh Chúc Kì. Tiết
Châu một tên vô danh tiểu tốt đến tìm nhà đó mược lương thực, họ sao có thể đáp ứng? Ông ta chẳng những cự tuyệt yêu cầu của gã, lại còn sai người đánh cho mấy tên đi mượn lương thực sống dở chết dở, rồi ném chúng ra ngoài thành trấn Cống Du, lớn tiếng nói nếu Tiết Châu dám tới, sẽ khiến kẻ khác rơi đầu xuống đất.
Ba ngày sau, Tiết Châu dẫn ba trăm tên hải tặc tiến và Cống Du, giết chết hơn một trăm ba lăm người trong nhà đó. Lúc này con gái của huyện lệnh cũng bị Tiết Chầu hạ lệnh giết, sau đó cởi trần truồng đem ném ở trong bãi hoang, đến một tấm vải che thân cũng không còn. Lúc đó gã mới đứng trước mặt tên nhà giàu, cười ha hả nói: - Bây giờ ta đang ở trước mặt ngươi, ngươi định làm thế nào để ta rơi đâu đây?
Sau đó, gã hạ lệnh đem chém tên nhà giàu kia thành trăm mảnh và lăng chì, ông ta còn kịp thở ra một hơi cuối, đã bị treo trên thành chờ chết. Sau khi huyện lệnh Chúc Kì nghe được chuyện đó, liền nỗi trận lôi đình, sai tám trăm người đi đến Cống Du, ý
Tiết Châu. Nào ngờ nửa đường bị Tiết Châu phục kích, không ai trong số tám trăm người kia may mắn thoát khỏi, bao gồm cả vị Chúc huyện lệnh này, cũng bị gã chém đầu rồi treo lên thành Cống Du.
Trải qua trận chiến đó, thanh danh Tiết Châu trở nên lừng lẫy. Đào Khiểm cũng đã từng xuất quân tiêu diệt gã, nhưng biển rộng mênh mang thì sao có thể tiêu diệt được chúng? Cuối cùng đành phải bỏ mặc chuyện này...
Lưu Sấm cũng không hề bị vẻ ngoài của Tiết Châu mê hoặc, trong lòng hắn đã tính toán sẵn mục đích mà Tiết Châu tới đây.
Tiết Châu lúc này cũng đang quan sát hắn, một lát sau đột nhiên cười, chậm rãi nói:
- Mạnh Ngạn, lần này ta đến, mà muốn trực tiếp gửi lời cảm ơn đến ngươi.
- Hả?
- Trước kia Hoàng lão bị bắt vào ngục tù, nguyên nhân chính là vì ta. Nếu không có
ngươi đi Y Lô thông báo, ta còn đang đi khắp nơi tìm ông ấy... Chính nhờ người báo tin mà ta không bị cái tội thất tín bội danh. Hơn nữa, trước mặt ta, ông ấy cũng đã
nhiều lần nhắc đến người, nói ngươi không phải là kẻ tầm thường. Ta cũng cảm thấy tò mò, cho nên mới muốn gặp một lần. Quả thật là hảo hán! Chỉ tiếc mỗi người có một chí hướng riêng của mình, ta biết ngươi cũng sẽ không theo ta đến Úc Châu Sơn
đâu.
Lưu Sấm giật mình, nhưng lại không nói gì.
Tiết Châu thấy hắn không có phản ứng gì, nên liền hiểu được ý của hắn. Vì thế chỉ cười cười, trầm giọng nói: - Tiết mỗ không hay nợ ân nghĩa của người khác, lần này tới là việc muốn nói cho Mạnh Ngạn biết một chuyện.
Ta nghe nói, Trương Khải Vũ Sơn đã xuất bộ rời khỏi đó ...hình như lão Hoàng cũng
đã từng nói với người về chuyện của Trương Khải thì phải, cho nên ta cũng sẽ không nói dài dòng nữa. Tuy rằng Khuyết Tuyến đã chết, nhưng huynh đệ của y và đứa con
vẫn còn sống. Ta cũng không hiểu rõ về vị Khuyết thái tử này, chỉ gặp một lần mà thôi. Người này cũng không có bản lĩnh gì, cho nên không cần băn khoăn. Nhưng Khuyết Bá và Trương Khải là những kẻ có chút thủ đoạn, người tốt nhất là nên cần thận một chút.
- Khuyết Bá, Trương Khải!
Lần đầu tiên Lưu Sấm nghe thấy trong nhà họ Khuyết còn có mấy cái tên này, mặt mày không khỏi nhăn nhó, nhẹ nhàng gật đầu, tỏ vẻ biết.
Trong lòng Tiết Chậu âm thầm khen ngợi, tiểu tử này quả là bình tĩnh. Bình thường ra mà nói, những người có cùng độ tuổi như hắn, phần lớn đều rất dễ xúc động. Tuy nhiên thấy vẻ mặt Lưu Sấm bình tĩnh như vậy, khiến Tiết Châu càng đánh giá hắn cao hon.
Nói đi cũng phải nói lại, nếu Lưu Sấm là kẻ tính tình nóng nảy, thì kiếp trước sao sau khi ở ẩn một năm, lại nhẫn tâm xuống tay giết chết hơn chục mạng người của hai nhà?
Tiết Châu nói: - Ta nghe nói, mục tiêu của bọn Trương Khải chính là huyện Cù.
Gã ngừng lại một chút, vẫn nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của Lưu Sấm, vì thế nói tiếp:
- Hơn nữa ta còn nghe nói, Trương Khải bọn họ sắp sửa quy thuận Lã Bố. Ngươi cũng
biết Lã Bố là ai mà haha, nếu chúng quy thuận Lã Bố, từ giờ về sau huyện Cù sẽ trở thành địa bàn độc chiếm của chúng.
Nói xong, Tiết Châu không khỏi lộ vẻ đắc ý. Xem tiểu tử ngươi còn có thể điềm tĩnh được hay không?”
Nhưng cuối cùng Tiết Châu vẫn phải thất vọng.
Lưu Sấm vẫn cứ giữ thái độ bình tĩnh đó, khuôn mặt tròn tròn, chắc nịch của hắn vẫn không lộ ra một chút cảm xúc nào.
- Đa tạ Tiết đương gia nhắc nhở.
Hắn chắp tay cúi người, trầm giọng nói: - Sau khi ta trở về thì sẽ tăng cường đề phòng.
- Mạnh Ngạn! Hoàng Thiệu không nhịn được, mở miệng nói: - Ta biết người võ nghệ cao cường, nhưng người phải hiểu được, dưới tay Khuyết Bá và Trương Khải có mấy ngàn người. Mà nay Lưu Bị tiến đến Quảng Lăng, muốn giao chiến với Viện Thuật. Binh lực quận Đông Hải rỗng không, huyện Củ càng không có khả năng ngăn cản được Trương Khải.
Thấy Hoàng Thiệu còn muốn khuyên bảo, Tiết Châu giơ tay lên ngăn y lại.
Gã có vẻ khá thích Lưu Sấm, một phần là do được Hoàng Thiệu đề cử, mặt khác sau
khi gặp hắn, thấy được con người này có khá nhiều điều thú vị.
Những lời này nói đến đây có lẽ đủ rồi, nếu nói thêm e là sẽ hơi quá...
10
- Mạnh Ngạn, nếu thật sự có nguy hiểm. Có thể đến cửa hàng Tiết Gia tại Y Lô nói với ta.
Úc Châu tuy rằng nằm cô đơn ở ngoài biển, hoang vắng cằn cỗi, nhưng nếu muốn bảo vệ một người, thì chả có gì khó. Tóm lại, đừng để mất thời khí.
Những lời này đã biểu lộ thái độ của Tiết Châu.
Lưu Sấm khom người lạy một cái: - Đa tạ đại đương gia.
- Tốt lắm, những điều nên nói cũng đã nói rồi, ta cũng không tiện ở lại trên lục địa quá lâu, cáo từ.
Tiết Châu cười cười, chắp tay xong quay người bước đi.
Gã vừa rời được vài bước, bỗng nghe thấy tiếng đằng sau vọng lại: - Đại đương gia, xin dừng bước.
- Manh Ngạn, còn có việc gì sao?
Lưu Sấm có vẻ do dự, sau một lúc lâu hạ giọng nói: - Đại đương gia nghĩ rằng, Úc Châu Sơn thật sự có thể phong thủ kiên cố sao?



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.