- Đại dương gia nghĩ rằng, Úc Châu Sơn thật sự có thể phong thủ kiên cố sao? - Ừ? - Ta biết rằng thực lực của ngài rất lớn, ẩn thân hải ngoại, quan phủ cũng không động đến được. Nhưng theo ta được biết, dân số ở đó mấy năm nay không ngừng tăng lên, hiện tại hình như có hơn năm vạn dân thì phải, có thể nói là ngang ngửa với một thị trần. Nhưng nhân khấu nhiều như vậy, nên sống thế nào đây? Dựa vào chút đất đai ở đây? Hay là đi khai phá những hòn đảo nhỏ khác? Hải ngoại nhìn thì có vẻ an toàn, nhưng thực ra nguy hiểm rất nhiều. Nếu ta là Từ Châu Mục, chỉ cần hạ lệnh giới nghiêm cho vùng duyên hải, cũng đủ để khiến Úc. Châu Sơn rơi vào cảnh khốn đốn. Nếu mất đi nguồn tiếp viện, Úc Châu Sơn còn có thể phòng thủ kiên cố nữa không? Giới nghiêm không phải là cấm biển. Chỉ cần gia tăng một ít binh mã, thiết lập đốt lửa hiệu ở quận Đông Hải và quận Quảng Lăng, cũng đủ để Tiết Châu khó mà yên được. Nhưng thời này là Đông Hán, chứ không phải thời đại hàng hải sau này...Ngành hàng hải của Đông Hải cũng chưa phát đạt, nên phí chế tạo thuyền biển cực cao, càng không có cách nào phát triển ra phía ngoài biển. Nói cách khác, tương lai của Úc Châu, ngay từ đầu đã bị hạn chế trong khu vực Từ Châu rồi, nên không gian sinh sống không lớn. Sắc mặt của Tiết Châu lập tức trầm xuống. Gã đột nhiên xoay người, dùng trước mặt Lưu Sấm, sau một lúc lâu nói - Mạnh Ngạn dạy ta nên làm sao? - Nhìn đến tình hình trước mặt, chỉ có lên bờ. - Hả? - Nhưng đại đương gia phải hiểu, cái giá để từ Úc Châu Sơn mà lên bờ sẽ là cái gì? Dựa vào dân số mấy vạn người của Úc Châu, bất cứ một toàn thành duyên hải nào cũng khó mà thu nạp được, vì là những người ngoại lai mà, số lượng người của các ngài quá lớn, khó mà có thể quản lý nổi. Cho nên, sau khi các người lên bờ, chỉ có thể phụ thuộc vào thế lực của bọn cường hào thế tộc thôi. Hahaha...nói một câu hơi khó nghe chút. Chỉ cần các người lên bờ, cũng khó mà có được tự do, từ nay về sau, cũng khó mà lập nên công trạng gì. Hoàng Thiệu trầm mặc không nói, Tiết Châu không nói được một lời. Hai người nhìn nhau một lát, Tiết Châu nói: - Vậy ta nên làm thế nào cho phải? - Nói thật, chuyện đó ta còn chưa nghĩ xong! - Ngươi... - Nhưng ta có thể cam đoan, chỉ cần ta nghĩ ra được cách giải quyết, sẽ lập tức thông báo cho đại đương gia, không biết ông nghĩ thế nào? Tiết Châu hít sâu một hơi, nhắm hai mắt lại. Sắc mặt có vẻ có chút âm tính bất định. Sau một hồi, gã mở miệng nói: - Nếu Mạnh Ngạn có thể vì ta và dân chúng Úc Châu Sơn nghĩ ra một đường thoát, Tiết Châu ta tình nguyện dâng đảo cho người. - Thật sao? - Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy. Ý cười trên mặt Lưu Sấm hiện ra càng rõ. - Ta đây nhất định sẽ mau chóng nghĩ kế. Nói xong, hắn nắm lấy dây, dắt Ngũ Hoa Cù đi. Ánh mắt Tiết Châu trở nên đăm chiêu, nhìn Lưu Sấm một người một ngựa dần biến mất, quay đầu nói với Hoang Thiệu: - Hoàng lão, sau này ông hãy ở lại để trông giữ cửa hàng Triết gia, ông thấy sao? Hoàng Thiệu hạ giọng nói: - Những lời ngài vừa nói là thật sao? - Ngươi nói xem? Tiết Châu cười cười, trầm giọng nói: - Tuy nhiên tiểu tử này quả thật không đơn giản, hiện nay Úc Châu Sơn thực sự đang phải đối mặt với tình cảnh khốn đốn như hắn nói. Đừng vội nhìn tình hình của hai năm qua không tồi, rồi cuộc sống của mọi người cũng phiêu diêu tự tại. Điều này chả qua là vì triều đình không cách nào nhúng tay vào Từ Châu. Bên trong Từ Châu, cũng đang rất hỗn loạn, kể cả thời điểm Đào Khiêm quản lí Từ Châu, cũng không thể khiến các huyện cùng thực hiện một chính lệnh. Chỉ khi nào triều đình ổn định lại cục diện hoặc Từ Châu cục diện được ổn định, Úc Châu Sơn của chúng ta khó có thể tiếp tục tiêu diếu tự tại. Hơn nữa, dân số trên đảo không ngừng gia tăng, sự ỷ lại đối với trên bờ ngày càng lớn. Lên bờ, là chuyện sớm hay muộn, chỉ là hiện giờ thời cơ vẫn chưa tới. Qua ba đến năm năm nữa, một khi cuộc sống trên đảo trở nên khó khăn, những huynh đệ thủ hạ dưới tay ta e là khó mà có thể không chế họ được nữa. Dù sao Hoàng Thiệu cũng chỉ có một lần tới Úc Châu Sơn, thế nên cũng không hiểu rõ lắm về tình hình ở đây. Tuy nhiên, nếu Tiết Châu đã thừa nhận lời Lưu Sấm nói là có lý, rõ ràng cho thấy Úc Châu Sơn đang rơi vào tình trạng nguy hiểm. - Hắn thật sự có thể nghĩ ra cách? Tiết Châu ngẩn ra, trên mặt lộ ra vẻ chua xót. - Không biết! Gã thở dài một hơi, - Có điều, ta tình nguyện chờ...Hắn chưa từng đến Úc Châu Sơn, nhưng lại có thể nhìn ra được tình cảnh nguy hiểm của Úc Châu Sơn, điều này chứng tỏ hắn có một chút môn đạo. Mẹ nó chứ, tiểu tử này đã sống ở huyện Cù lâu như vậy, ta thực sự không biết chút gì về hắn cả. Theo Lý mà nói, những người kiểu như hắn, chí ít cũng phải có chút danh tiếng gì rồi...nhưng vì sao mà chưa bao giờ thấy ai nhắc gì về hắn nhỉ? Lần này nếu không phải lão Hoàng người gặp chuyện không may, ta chắc hẳn đã bỏ lỡ cơ hội này rồi. Tuy rằng hiện tại ta không dám chắc hẳn sẽ trở thành một nhân vật thế nào nữa... Nhưng ta vẫn muốn đánh cược một chút, cược cho tương lai của Úc Châu Sơn chúng ta một chút. Nhưng mà, thời gian của hắn không nhiều, nội trong ba năm, hắn vẫn không làm nên trò trống gì, đến lúc đó ta cũng chỉ còn cách lựa chọn một con đường khác. Nhưng vẫn còn hơn là sống trên hoang đảo đó mà chịu đói...Ba năm! Hy vọng lần này ta không nhìn lầm người, cũng hy vọng hắn sẽ tạo được nên đanh hiệu gì! Đúng rồi, về sau xin người hãy cố gắng chú ý hơn, nếu hắn mà có gặp nguy hiểm gì, thì hãy ra tay giúp đỡ. Hoàng Thiệu gật đầu. Cho dù Tiết Châu không dặn dò, y cũng có ý định như vậy. Ba năm không biết được sau ba năm, tên tiểu từ này sẽ như thế nào. Lưu Sấm không đến bến Diêm Thủy nữa, sau khi chia tay Tiết Châu, hắn vội vàng trở về huyện Cù. Trở về nhà, hắn thay một bộ đồ khác, đem giáp kiếm để vào túi, nhảy lên lưng ngựa, đi thẳng đến nha huyện. - Hợi thúc không có trong nha huyện? - Đúng vậy ạ, huyện tôn có lệnh, để Chu Tặc tào giữ ở cửa thành. Đại Hùng huynh đệ, hai ngày này có vẻ lạ lẫm. Huyện tôn dường như rất lo âu, chắc đã xảy ra việc gì lớn. Nếu ngươi có gặp Chu Tặc Tào, thì hỏi thăm xem sao. Nếu quả thật đã xảy ra chuyện gì, thì hãy báo tin đến cho ta, để chúng ta khỏi phải ở đây là lo lắng bồn chồn. Lưu Sấm đồng ý với lời thỉnh cầu của nha đình, thúc ngựa hướng về phía cửa thành. - Không ngờ, cái tên nhát gan này giờ thay đổi rồi! Nhìn theo bóng lưng của Lưu Sấm, tên nha định thở ra một hơi rồi nó - Lúc trước tiểu từ này không có chút khí lực nào, lại còn nhát gan như chuột ấy. Không ngờ sau khi bị người ta hãm hại, tính tình lại thay đổi như thế...mẹ nó chứ, gần như không nhận ra được hắn, quả là kì lạ. - Thôi đi ông theo ta thấy trước kia chưa chắc Đại Hùng đã nhát gan. Một lão nha đinh nói: - Chúng ta không cần nói hắn ra sao, bản lĩnh của hắn chúng ta cũng đã từng chứng kiến, mẹ nó chứ có một người một súng, thế mà chạy mười dặm sườn núi giết hơn mười tên ác lang, xem như vì huyện Cù ta mà trừ đi mối họa lớn. Nếu nói Chu Tặc Tào thì có khi hai người họ cùng đẳng cấp. Một người có thể chém chết mười mấy tên trộm cướp, đó là bản lĩnh gì? Đại Hùng hắn sao có thể là do nhát gan sợ phiền phức được? Chẳng qua là người thành thật, cho nên mới không muốn gây ra tranh chấp với chúng thôi. Nhưng khi bị người ta bắt nạt quá, suýt chút nữa mất đi tính mạng...chó cùng dứt dậu mà, kể cả có hiền hơn nữa thì khi bị áp bức quá mức, cũng sẽ liều mạng mà thôi. Ta nghe Mi quản gia nói, lần này Đại Hùng đã đi với họ, một mình giết ba mươi tên cướp ở chùa miếu, so với Chu Tặc Tào thì còn tàn nhẫn hơn nhiều. Mấy người các ngươi đó, ngày trước còn đã từng ức hiếp hắn đấy. Thế nên cẩn thận chút, không đến lúc đó hắn tìm đến các ngươi tính sổ, thì tự đi mà chịu.. Hai tên gia đinh kia nghe xong, không khỏi giật mình toát mồ hôi lạnh. Chuyện Lưu Sấm giết chết ba mươi tên cướp tại chùa miếu đã lan ra toàn huyện Cù. Tuy nhiên, dù sao đó cũng chỉ là đồn đại, bọn họ cũng không có tận mắt chứng kiến. Nhưng hai tên nha định này đã từng nhìn thấy bốn tên thích khách bị hắn giết chết khi ở trong tù. Nghĩ lại trước kia, bọn họ cũng không ít lần ức hiếp Lưu Sấm. Mà nay tình thế của Lưu Sấm đã chuyển biến rồi, hắn giờ giết người như ngỏe... Hai tên nha định nuốt nuốt nước bọt, ngơ ngác nhìn nhau, cả hai đều nhận thấy sự sợ hãi trong ánh mắt của đối phương. - Lão Mã, ta thấy Đại Hùng rất tôn trọng ông. - Nói nhảm, ta có bao giờ ức hiếp hắn đâu? - Ha hả, trước kia hai người chúng ta có mắt không trọng, đắc tội lớn với Đại Hùng... Kì thật, giờ cũng thấy rất hối hận, chỉ có điều không biết nên nói xin lỗi với hắn thế nào. Lão Mã. Quan hệ của ông với Đại Hùng tốt như vậy, nhờ ông nói giúp cho chúng ta vài câu? Lịch trực tháng sau, hai người chúng ta sẽ thay phiên nhau là được rồi. Tuy rằng Đại Hùng không phải là người huyện Cù ta, nhưng dù sao cũng đã lớn lên ở trong này, cũng coi như là bà con rồi. Ha ha, bà con mà, sao có cái gì mà không giải quyết được chứ, ông nói đúng hay không? Lão nha định cười khiến nếp nhăn hiện rõ ra, giống như một đóa hoa cúc nở rộ vậy, - Các ngươi đã nói như vậy, vậy ta sẽ đi nói với hắn? - Đại Hùng tuy là người cởi mở, nhưng cũng là người hiểu lễ nghĩa và có tri thức, chắc chắn sẽ không so đo với các ngươi. - Đúng vậy, đúng vậy...Vậy mọi chuyện cứ như thế đi, nhờ cả vào ông đó! Ba tên nha đinh ở ngoài cửa nha môn đang tán phét nói chuyện với nhau, thì lúc đó Lưu Sấm cũng cưỡi ngựa vào cửa thành. - Hợi thúc có ở đây không? Hắn kéo một tên gia đình và hỏi. Nào biết được, sắc mặt tên nha định canh cửa kia lại lạnh lùng, liếc mắt nhìn hắn một cái, lạnh lùng nói: - Hợi thúc cái gì? Đừng có ở đây mà làm ồn nữa?