Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Hãn Thích

Chương 47: Ai là Dĩnh Xuyên Đào? (Thượng)

Chương 47: Ai là Dĩnh Xuyên Đào? (Thượng)


Huyện Cù có ba trăm tuần binh làm binh lực phòng bị. Cái gọi là tuần binh, có chút gì giống với tuần cảnh đời sau này, làm bộ khúc của Quản Hợi. Tuy rằng Lưu Sấm không có khả năng biết hết ba trăm tuần binh, nhưng bọn họ ai cũng biết được hắn.
Vì mối quan hệ đặc biệt giữa hắn và Quản Hợi, thì cho dù hắn không thể biết hết mọi người, ít nhất thì cũng có chút ấn tượng. Nhưng mấy tên định trước cửa này, không biết, thậm chí còn cực kì xa lạ. Cho nên khi giọng của người đó hạ xuống, sắc
mặt Lưu Sấm cũng có thay đổi.
Hắn theo bản năng nắm lấy chuối kiếm trên chiếc mã giáp trên lưng ngựa, ánh mắt híp lại thành một khe hẹp.
- Đại Hùng, người đến tìm Chu Tặc Tào sao?
Đúng lúc này, một tuần binh đã chạy tới nhiệt tình chào hỏi.
- Chu Tặc Tào ở phía trên, người đi lên lầu thành, là có thể tìm được ông ấy...Huynh đệ, đây là cháu họ của Chu Tặc Tào, là người một nhà, người một nhà!
Tên tuần binh hiển nhiên nhận được ra Lưu Sấm, vội vàng lớn tiếng giải thích.
- Hóa ra là cháu họ của Chu Tặc Tào, đắc tội rồi!
Môn định liếc nhìn Lưu Sấm một cái, cái bản mặt cứng như đá của gã liền tươi cười một chút, chắp tay, làm động tác chào, rồi xoay người không hề để ý tới.
Lưu Sấm nhăn mày lại!
- Đại Hùng, ta dẫn đường cho người.
Dường như thấy được Lưu Sấm có vẻ không vui, tuần linh kia vội vàng lên tiếng can, kéo cánh tay hắn lại. Vậy nên, hắn cũng không tỏ ra bực bội như vậy nữa, vậy là hắn buộc Ngũ Hoa Cù vào chuồng ngựa, lấy cái túi đao từ trên lưng ngựa xuống, vắt lên
vai, rồi đi theo người tuần binh kia.
- Vị đại ca này...
Lưu Sấm hỏi một cách cẩn thận.
- Đại Hùng ca ca khách khí quá rồi, ta còn nhỏ hơn người hai tuổi, sao dám nhận hai chữ “đại ca” được?
- Ta tên Trương Lâm, nói ra thì còn là đồng môn với Đại Hùng ca ca...Haha, Chu Tặc Tào đã từng chỉ điểm đạo thuật cho ta, sau này kính xin ca ca chiếu cố nhiều.
Lưu Sấm ra bộ chợt hiểu. Hắn nhận biết được Trương Lâm là ai chứ? Nói về chuyện đồng môn, chắc cũng chỉ vì Trương Lâm tự nhắc đến để làm tăng thêm sự gần gũi thôi. Quản Hợi là người thao luyện tuần binh, tất nhiên việc chỉ dạy là không tránh khỏi. Mà Trương Lâm lại làm việc dưới trướng của ông ta, tất nhiên là muốn làm quen với Lưu Sấm rồi. Lưu Sấm cũng không có vạch trần ý đồ của gã, chỉ có điều trong lòng tự nhủ:
“Cái tên họ Trương này thật là có chút gấp gáp quá.
Nhỏ hơn ta hẳn hai tuổi sao? Nhưng sao nhìn thế nào cũng không thấy gã mới hơn hai
mươi tuổi, nhìn gã cứ như là phải hơn mình tận mười mấy tuổi ấy.”
- Còn cái người vừa rồi, sao nhìn y có chút lạ mắt?
Trương Lâm hạ giọng nói:
- Cái tên đó là cháu ngoại của Hoàng huyện tổn, hai ngày trước mới được gửi đến dưới trướng của Chu Tặc Tào.
Nhưng số của y may mắn, có ông cậu chống lưng, nên vừa tới là được làm Đội soái rồi. Ngày bình thường cũng là cái bộ dạng này, nhìn ai cũng không thấy thuận mắt,
mắt y sắp mọc trên đỉnh đầu rồi, vô cùng kiêu ngạo. Nhắc tới cũng thấy kỳ, dựa vào tính cách xưa nay của Chu Tặc Tào, nhất định sẽ không giữ y lại...Nhưng lần này, ông ấy lại không có động tĩnh gì hết, có vẻ khá e dè đối với tên đó.
- Cháu trai của Hoàng huyện tổn?
Vẻ mặt Lưu Sẩm có chút nghi hoặc: - Nếu là thế, sao y phải chạy tới đây làm tuần binh?
Tuy là cái chức danh Đội soái, nhưng cũng không thể tự do bằng ở trong nha môn. dựa vào năng lực của Hoàng huyện tổn, làm việc Trừ gian cũng đủ dư giả, hơn hẳn cái việc ở đây mà dầm mưa dãi nắng.
Trừ gian, cũng là Tá lại trong nha môn. Tên đầy đủ của nó là Tập thị Trừ gian, cũng giống như nhân viên quản lý thị trường đời sau này. Không có phẩm bậc gì, nhưng lại có uy hơn Đội Soái tuần binh. Dù sao, làm Tập thị Trừ gian hàng tháng cũng được lĩnh lương hơn cái chức Đội Soái nhiều.
- Sao ta biết được? Trương Lâm co rụt cổ lại.
- Tên này tên là Trương Nam, tính ra thì cũng là họ hàng nội tộc với ta.
Tuy nhiên đại nương tử của Hoàng huyện tôn không phải họ Trương, nếu vậy, cái quan hệ cháu ngoại này có vẻ cũng hơi xa. Chắc là Hoàng huyện tôn cũng là vì nể tình cảm, nên sắp xếp bừa cho gã. Xem tình hình của gã, dường như hơi bất mãn với việc sắp xếp này.
Trương Lâm là điển hình của một kẻ nhiều chuyện, giống như nhân vật Bách Hiểu Sinh ý. Cái gọi là Bách Hiểu Sinh, chính là có cái lưỡi dài, thích tám chuyện bao đồng...nhưng cũng không thể không nói, nhờ có cái tên lắm mồm này, giúp Lưu Sấm lập tức đề cao cảnh giác. Theo như Trương Lâm nói, Trương Nam hẳn là con của cô em vợ Hoàng Cách, quan hệ này cũng không tính là xa. Vậy sao phải đưa gã đi làm tuân binh, lẽ nào giống như Trương Lâm nói, là do quan hệ giữa họ không tốt?
Lưu Sấm giật mình, trong đầu bỗng vọt ra một ý nghĩ.
Hay là...
- Đại Hùng, sao cháu lại tới đây?
Hai người đi lên lầu thành, vừa đúng lúc gặp được Quản Hợi.
Quản Hợi kinh ngạc nói: - Cháu không phải đi tìm Thường Thắng học bắn sao, sao hôm nay lại không đi thế?
- Hợi thúc, cháu tìm người có việc.
Sau khi nghe xong, Quản Hợi nhìn về phía Trường Lâm, rồi đưa tay lên chặn lại: - Ta đang định đi ăn cơm, cháu đi cùng ta chứ. Trương Lâm, người ở lại đây, nếu lúc nữa có ai hỏi, thì đi đến cửa hàng Lý gia ở cửa động tìm ta.
- Dạ
Trương Lâm vội vàng khom người nhận lệnh, nhìn theo Quản Hợi đưa Lưu Sấm rời
khỏi.
Xuống tới công thành, Lưu Sấm cởi bỏ dây cương, đặt các thứ vào trên lưng ngựa, dắt Ngũ Hoa Cù rồi đi bộ cùng Quản Hợi. Lúc rời đi, hắn lại nhìn thấy Trương Nam. Tuy nhiên, bộ dạng của gã vẫn thế, có vẻ gã không nhìn thấy Quản Hợi và hắn, hắn quay đầu rời khỏi.
- Hợi thúc, cái tên Trương Nam kia, rốt cuộc lại lịch của gã là như thế nào?
Quản Hợi liếc mắt một cái, hạ giọng nói: - Nghe nói là thân thích của Hoàng huyện tôn... Việc này cháu đừng quản, dù sao
người này cũng sẽ không ở đây lâu, cho gã đặc ý hai ngày đã, qua ấy ngày nữa ta sẽ tìm cách đuổi gã đi là được. Còn nữa, ta quên không nhắc cháu rồi! Khoảng thời gian
sắp tới trong thành sẽ tương đối loạn, nếu không có việc gì thì cố gắng đừng đi lung tung
Lưu Sấm đáp: - Hợi thúc, có phải là Vũ Sơn Tặc đánh đến đây rồi không.

Quản Hợi lập tức dừng bước lại, quay đầu liếc nhìn Lưu Sấm một cái.
- Lúc ăn cơm nói sau.
Ông cúi đầu hạ giọng nói một câu, rồi sau đó không nói thêm gì nữa. Lưu Sấm liền biết, hắn đoán không lầm, vì hắn e rằng Quản Hợi cũng đã nhận được tin này. Nghĩ kĩ ra thì cũng không thấy lạ lẫm. Nếu Quản Hợi là “Giặc Kiến” của một trong ba chi đại tặc Đông Hải, tất nhiên là sẽ có thông tin riêng rồi. Giống như việc Trương Khải suất bộ rời khỏi núi vậy, ngay cả Tiết Châu ở một nơi xa mà còn biết được, chứ đừng nói gì đến người sống trong lục địa như Quản Hợi.
Bọn họ dừng ở cửa hàng Lý gia ở đường lớn của đông.
Cửa hàng này đã có bề dày lịch sử mấy chục năm, nổi tiếng với canh dê thập cẩm, khá có tiếng ở huyện Cù. Một bát canh dê thập cẩm nóng hôi hổi, kết hợp với loại bánh nếp nướng gia truyền của họ Lý, xứng đáng là đệ nhất của huyện này, cũng là món
mà ngày bình thường Quản Hợi thích ăn nhất.
- Tìm chỗ nào yên tĩnh chút để hai thúc cháu chúng ta cùng nhau nói chuyện.
Quản Hợi vừa đưa Lưu Sấm vào quán, vừa tiện thể dặn dò tiểu nhị.
Tiểu nhị trong quán nhận được ra ông, nên không dám chậm chễ chút nào? C điều trong cửa hàng quá ồn ào, một tên đứng ở quầy liền sai một tên tiểu nhị sắp xế chỗ ở phía sau cho hai thúc cháu họ, xem như thỏa mãn yêu cầu của Quản Hợi.
Họ ngồi xuống chỗ cửa hiên, nhưng hai người không ngồi xổm, mà là đưa chân lên, thân dựa vào cột trụ.
- Cháu nghe được tin gì?
- Hợi Thúc, buổi sáng hôm nay khi cháu dắt ngựa đi dạo, cháu gặp Tiết Châu!
- Cái gì?
Quản Hơi nghe xong hoảng sợ, vội vàng ngồi thẳng người, căng thẳng nói: - Tiết Châu? Là Tiết Châu thủ lĩnh hải tặc Úc Châu Sơn sao?
Nhìn thấy Lưu Sấm gật đầu, Quản Hợi lập tức nhíu mày cau mặt lại.
- Nhưng y rất ít khi lên bờ, lần này sao lại chạy lên đây?
- Y đến cảnh báo cho cháu...Tiết Châu nói cho cháu biết, Vũ sơn tặc Trương Khải đã rời khỏi Vũ Sơn, nghe nói chuẩn bị tấn công huyện Cù.
Quản Hợi rất bình tĩnh, làm ra vẻ đã biết chuyện này vậy.
- Vậy y có báo cho cháu biết, khi nào chúng đến huyện Cù không?
Lưu Sấm lắc đầu nói: - Cái này thì cháu không thấy y nhắc tới...
Miệng nhếch lên, Quản Hợi tỏ ý khinh thường, - Vậy thì có tác dụng cho gì? Ba ngày trước Trương Khải đã rời khỏi Vũ Sơn, ta liền đoán được gã muốn tấn công huyện Cù rồi.
Cháu không thấy trong thành đã chuẩn bị sẵn các trận địa để đón quân địch, Hoàng huyện tôn còn cử người đến huyện Đàm để cầu viện binh đó sao? Nhưng sau khi tên Trương Khải đó trốn khỏi Vũ Sơn thì không biết gã đi đầu. Thật tiếc là binh lực trong thành quá mỏng, Mi Chúc lại mang theo phần lớn đông khách trong nhà đi rồi, thế nên người ở lại rất ít. Bằng không, ta đã sớm phải người đi tra tìm tung tích của
Trương Khải rồi, cũng không đến cái bộ dạng như này, lúc nào cũng thấp thỏm lo lắng, đề phòng.
Về phía quan phủ, quả nhiên bọn họ đã nhận được tin tức rồi!
Xem ra, chỉ có những người dân thấp hèn là không biết, chắc họ sợ nếu người dân biết, sẽ gây ra xao động, làm náo loạn tình hình trận tuyến.
Lưu Sấm do dự một chút, hạ giọng nói: - Hợi thúc, vậy Giặc Kiến...
Quản Hợi ngẩng đầu nhìn về phía Lưu Sấm, trong mắt hiện lên vẻ nghi hoặc, - Cái gì, cháu đoán ra rồi?
- Dạ!
Lưu Sấm gật đầu mạnh, - Số người của Giặc Kiến không nhiều hành tung quỷ dị, vả lại vô cùng có quy tắc.
Hợi thúc trước kia là tướng quân thống lĩnh thiên binh vạn mã, thực tình cũng hiểu về binh pháp. Hơn nữa dược liệu phải dùng trong thời gian gần đây, giá cả không hề rẻ. Dựa vào bồng lộc của thúc, căn bản không có khả năng chống đỡ...còn Bùi Thiệu nữa, càng làm cho cháu khẳng định được đáp án này...



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch