Viên Thiệu do dự, khiến cho thế cục của U Châu càng trở nên phức tạp. Cũng khiến cho thế cục U Châu càng trở nên đa dạng!
Theo việc Ô Duyên và Hãn Lô Duy xuất binh, đã khiến cho tất cả hào cường các quận của U Châu bất mãn.
Tiên Vu Phụ tử chiến với Ô Duyên ở Tử Vô. Mà Tuân Kham thì xuất binh vượt sông Dịch Thủy, đánh vào bộ tộc của Hãn Lô Duy ở hai bờ sông Cô Thủy. Khiến cho Hãn Lô Duy không thể không dừng lại việc cùng Ô Duyên giáp công Tiên Vu Phụ, mà phải quay về Tuyên Châu, chống đỡ Tuân Kham công kích. Nhưng vấn đề là, Tuần Kham không phải là Tiên Vu Phụ, lực ảnh hưởng của y, Tiên Vu Phụ sao có thể bằng được. Tuần Kham vừa xuất binh, cho dù là Tiên Vu Phụ cũng không thể ngồi yên được nữa. Dù sao, Thuần Vu Quỳnh và Tuân Kham đều là người của Dĩnh Xuyên. Mặc dù Thuần Vu Quỳnh lớn tuổi hơn Tuân Kham, nhưng y lại rất tôn trọng Tuân Kham.
Đến Tuân Kham cũng động thủ, đã khiến cho Thuần Vu Quỳnh gấp gáp rồi! Y vội vàng phái người tới Nghiệp Thành, hướng Viên Thiệu sơ trần: Không phải thuộc hạ không nghe theo lệnh của Đại tướng quân, mà là do Nhị công tử tự tiện chủ trương, khiến thuộc hạ rơi vào thế khó xử.
Thuần Vu Quỳnh đổ trách nhiệm lên người Viên Hi, khiến cho Viên Thiệu không thể làm như không thấy. Rất rõ ràng, nếu U Châu lại tiếp tục như vậy, chưa cần chờ Viên Thiệu và Tào Tháo quyết chiến, hậu viện đã loạn thày một bầy rồi.
Viên Thiệu là người rất thích thể diện. U Châu rối loạn đã khiến cho mặt mũi của y không có ánh sáng. Cho nên, sau khi nghĩ lại, Viên Thiệu liền phái người tới U Châu, lệnh cho tất cả đội quân Ô Hoàn lui về chỗ cũ. Đồng thời hung hăng răn dạy Viên Hi một phen.
Sau đó Viên Thiệu lệnh cho Tự Hộc Điền nhâp Liêu, giúp đỡ Thuần Vu Quỳnh điều giải xung đột giữa Lưu Sấm và Đạp Đốn, đồng thời đốc xúc việc Lưu Sấm tới Liêu Đông nhậm chức.
Lưu Sấm dừng ở Liêu Tây một ngày, thì Liêu Tây không được sống yên ổn.
….
Hôm nay đã là trung thu. Dự Châu nơi nơi đều là cảnh phồn vinh. Năm Kiến An thứ tư, mưa thuận gió hòa, Dự Châu được mùa lớn, khiến cho tâm trạng của Tào Tháo cũng rất là vui sướng. Không thể nghi ngờ, năm nay được mùa bội thu đã mang tới ưu thế lớn cho trận quyết chiến sang năm giữa Tào Tháo và Viên Thiệu. Tâm trạng của Tào Tháo đương nhiên là vui sướng, liền dẫn người rời Hứa Đô, dò xét Hà Lạc. Hà Lạc từ xưa tới nay là vùng trọng địa, có đông đô Lạc Dương hùng cứ, nối liền với Quan Trung.
Nơi này vốn là vùng đất lành. Nhưng trải qua mấy năm liên tiếp chiến loạn, đã trở nên tiêu điều. Sau khi Tào Tháo dời đô về huyện Hứa, liền bắt tay trùng kiến Lạc Dương. Trải qua bốn năm, Lạc Dương đã dần dần khôi phục nguyên khí. Không còn cảnh trăm lý mới có khói bếp. Thương nhân vãng lai nối liền không dứt, dần hiện ra cảnh tượng phồn hoa. Hai bên ven đường, sóng lúa cuồn cuộn, mọi người bận rộn trên đồng. Tiếng cười vui vang lên một mảnh.
Nhìn cảnh tượng này, Tào Tháo cũng cực kỳ vui mừng. Bốn năm qua, có thể nói là lão đã hao hết tâm tư nhằm khôi phục lại hình dáng cũ cho Lạc Dương. Một Lạc Dương phồn hoa, sẽ có hiệu quả ổn định thế cục Quan Trung. Trên thực tế, Lạc Dương lần nữa tỏa sáng sinh cơ, thế cục Quan Trung cũng dần dần ổn định lại.
- Chủ Công, vừa mới nhận được tin tức từ Liêu Đông.
- Nói!
- Sau khi Lưu hoàng thúc nhập Liêu, đã không ngừng xung đột với Đạp Đốn. Song phương chiến đấu càng ngày càng gay gắt, thậm chí đã ảnh hưởng tới cả U Châu…Theo mật thám hồi báo, Viên Thiệu đối với việc này cũng rất phiền não. Đã lệnh cho con trai của Tự Thụ là Tự Hộc cùng con trai của Điền Phong là Điền Thích nhập Liêu, điều giải mâu thuẫn giữa Lưu hoàng thúc và Đạp Đốn. Hơn nữa còn đốc xúc Lưu hoàng thúc tới Liêu Đông.
Tào Tháo híp mắt, lộ ra nụ cười như có điều suy nghĩ.
Lão chợt quay đầu, nhìn Quách Gia, hỏi: - Phụng Hiếu, ngươi nói xem, tiểu tử Lưu Sấm liệu có tới Liêu Đông nhậm chức không?
- Đương nhiên!
- Ừ?
Quách Gia mỉm cười: - Lưu hoàng thúc đã là Thái Thú Liêu Đông, theo lý nên tới Liêu Đông nhậm chức. Chỉ là hiện tại hắn đang bị Đạp Đốn ngăn cản, cho nên mới chậm chạp không xuất phát. Thuộc hạ nghe nói, Liêu Đông rất lạnh, tới tháng tám, nhiệt độ còn thấp nữa. Mùa đông ở đó tới sớm hơn Trung Nguyên một tháng. Nếu như thuộc hạ đoán không sai, Lưu hoàng thúc còn đang đợi thời cơ.
- Đúng vậy, thời cơ chưa ới, Lưu hoàng thúc sao có thể vọng động. Người này giỏi về dùng kỳ binh. Cho nên nhất định sẽ tìm thời cơ thích hợp để tới Liêu Đông. Một khi hắn tới Liêu Đông, thì chính là bốn quận của Liêu Đông nằm trong tay hắn. Chẳng hẳn đến lúc đó, Viên Thiệu cũng vì việc này mà phát sấu. Lúc trước vì tham tiện nghị mà muốn chiếm hai quận, lại không ngờ bị mất cả Liêu Đông.
Quách Gia đại khái đã đoán ra được ý đồ của Lưu Sấm, nhưng y cũng không nói rõ ràng. Trước kia, lúc ở Thanh Châu, Lưu Sấm là họa tâm phúc của Tào Tháo. Nhưng hiện tại Lưu Sấm tới Liêu Đông, cách xa thiên sơn vạn thủy, cơ hồ không có uy hiếp cho Tào Tháo.
Mặc kệ sau này Lưu Sấm liệu có trở thành đối thủ của Tào Tháo hay không. Nhưng trước mắt, hắn không có khả năng gây xung đột với Tào Tháo. Trái lại, bởi vì Lưu Sấm đi lên phía bắc, đã khiến cho hắn và Tào Tháo có chung một kẻ địch, chính là Viên Thiệu. Xem ra, Lưu Sấm coi trọng Tào Tháo trong cuộc chiến Viên Tào hơn. Đã như vậy, việc gì hắn phải là kẻ địch với Tào Công? Một khi Tào Tháo đánh bại Viên Thiệu, liệu ngươi còn có cơ hội? Đến lúc đó, Tào Tháo thuận thế dẫn binh tới Hà Bắc, U Châu ngăn cản kiểu gì?
Trong lòng Quách Gia âm thầm thở dài một tiếng.
Đồng thời y rất giật mình với sự can đảm của Lưu Sấm.
Người này thật dám đánh cuộc!
Cũng thật là người nhìn xa trông rộng…Có thể lợi dụng cuộc chiến giữa Viên và Tào. Dũng khí và kiến thức như vậy, cho dù là Quách Gia cũng cảm thấy kính nể.
- Phụng Hiếu, ta muốn phái sứ giá tới Liêu Đông, ngươi thấy thế nào?
Quách Gia vừa nghe, khẽ giật mình, chợt hiểu ra ý của Tào Tháo, không khỏi cười nói: - Hiện tại thế cục vẫn chưa rõ ràng lắm. Không bằng đợi Lưu hoàng thúc lấy được bốn quận Liêu Đông, thì mới phái sứ giả tới giao hảo…Làm như vậy, càng thêm có lợi cho Chủ Công. Việc gì phải xen lẫn vào lúc này?
Tào Tháo nghe xong, nhịn không được liên tục gật đầu tán thưởng.
- Đã như vậy, việc này ta giao cho Phụng Hiếu phụ trách, thời khắc lưu ý tới thế cục ở Liêu Đông.
Nói tới đây, lão lại chuyển chủ đề: - Tuy nhiên, gần đây ta nghe nói Tôn Sách và Viên Thiệu liên lạc có chút mật thiết. Thậm chí còn đình chỉ công kích Thọ Xuân. Một khi Tôn Bá Phù và Viên Thiệu liên thủ, khó bảo toàn liệu y có vượt sông tập kích hay không. Đến lúc đó chính là một việc phiền toái.
Quách Gia gật đầu, lộ vẻ khó khăn.
- Thuộc hạ cũng đã nhận được tin tức này. Hai năm qua Tôn Sách có vẻ như thành thục rất nhiều. Nếu như Tôn Bá Phù vẫn như trước đây thì không đáng để lo. Nhưng y trở nên cẩn thận trầm ổn thì chính là họa tâm phúc. Nay Tư Không và Viên Bản Sơ sắp quyết chiến, tuyệt đối không thể để cho Tôn Sách lợi dụng thời cơ. Nếu không tất sẽ tạo thành đại họa.
- Vậy Phụng Hiếu có kế sách gì không?
Quách Gia mỉm cười, khẽ nói: - Chủ Công đâu cần phải hỏi kế của Gia. Nhớ ngày đó, Lưu hoàng thúc từng nói, Cổ Văn Hòa có tài độc sĩ. Sao không để cho y phụ trách việc của Tôn Sách. Chắc chắn y có thể có đối sách.
- Độc sĩ!
Tào Tháo nở nụ cười.
Xác thực, hiện tại Quách Gia phải quản lý quá nhiều việc. Một Viên Thiệu thôi cũng khiến y phải dốc toàn lực, chớ đừng nói là phải luôn lưu ý Lưu Sấm ở Liêu Đông. Đã có người tài hoa như Giả Hủ, thì không nên lãng phí. Có nhẽ, dùng người này đối phó với Tôn Sách còn thích hợp hơn Quách Gia. Phải biết rằng, người này tính toán rất tỉ mỉ, giỏi về phỏng đoán nhân tâm. Tiểu tử Tôn Sách dũng mãnh, đã trở thành họa lớn, phải sớm ngày diệt rừ.
- Ngươi lập tức phái người quay về Hứa Đô, lệnh cho Giả Hủ tối nay tới Lạc Dương gặp ta.
Người này tính tình cẩn thận, nếu không tạo chút áp lực cho y, chỉ sợ y sẽ không dùng hết sức. Cho nên ta sẽ dọa y một trận, xem y như thế nào.
Quách Gia vừa nghe, nhịn không được cười ra tiếng…