Theo thế cục của U Châu rung chuyển, đại doanh của quân Hán ở núi Lâu Tử cũng gặp phải công kích mãnh liệt.
Tuy nhiên, Lã Bố lại vững như Thái Sơn. Mượn địa hình phía tây của c chân núi Lâu Tử đối kháng với người Ô Hoàn, chưa từng lùi một bước. Cùng lúc đó, bởi vì Tô Phó Diên tỏ thái độ, đã khiến cho Lã Bố không phải lo lắng về cánh phải. Hứa Chử lập tức rút Lão Bi Doanh khỏi Tam Sơn Lĩnh, nhận lệnh của Lưu Sấm, quay về dưới trướng Lã Bố. Có Lão Bi Doanh gia nhập, đã khiến nhân tâm của quân Hán núi Lâu Tử phấn chấn. Mà áp lực trên vai Đạp Đốn càng tăng thêm.
Tiến vào tháng tám, nhiệt độ giảm dần.
Ở Trung Nguyên, ở thời điểm này chính là lúc hoa quế dậy mùi, hoa cúc nở rộ. Bạn bè rủ nhau đi thưởng hoa, hoan ca tiếu ngữ, hưởng thụ niềm vui của mùa thu hoạch…Mà ở Liêu Tây, đã cảm nhận được cái lạnh rét buốt của mùa đông rồi.
Lưu Sấm đổi quần áo mùa thu, cưỡi Tượng Long đi ra huyện thành Lâm Du. Đây là thói quen không thể thiếu trong khoảng thời gian gần đây của hắn. Một là dãn gân dãn cốt cho ngựa, hai là ổn định dân tâm, ba là mượn cơ hội này thư giãn chút, tự hỏi một số việc.
Gia Cát Linh đã thành công khuyên bảo Hoàng Thừa Ngạn rời núi. Lúc cuối tháng bảy đã tiếp nhận bến tàu Thạch Cữu Cục. Mã Quân hộ tống Hoàng Thừa Ngạn tới Thạch Cữu Cục trước, đảm nhiệm về vấn đề kỹ thuật. Còn Hoàng Thừa Ngạn thì tiếp nhận bến tàu Thạch Cữu Cục, cũng không phải không có yêu cầu.
Ông ta yêu cầu Lưu Sấm nhập xưởng Phí Ốc vào bến tàu Thạch Cữu Cục.
Ngay từ đầu, Lưu Sấm có chút do dự. Xưởng Phí Ốc có rất nhiều bí mật giấu trong đó... Hoàng Thừa Ngạn tiếp nhận xưởng, chẳng phải là khiến những bí mật đó lộ ra ánh sáng sao? Nhưng một phong thư của Trịnh Huyền, đã giải băn khoăn của Lưu Sấm.
“Điều Thừa Ngạn muốn, là những khéo tay trong thiên hạ. Mạnh Ngạn không cần lo lắng. Thừa Ngạn cũng không phải là người không hiểu việc. Ông ấy tự biết nặng nhẹ.”
Có phong thư này của Trịnh Huyền, mọi băn khoăn của Lưu Sấm đã bị diệt trừ. Sau khi suy nghĩ, Lưu Sấm liền đồng ý với yêu cầu của Hoàng Thừa Ngạn , gộp xưởng Phí Ốc với bến tàu Thạch Cữu Cục vào làm một. Đồng thời phong cho Hoàng Thừa Ngạn một chức Giám Sự, phụ trách công việc của cả bến tàu.
Chính như Lưu Sấm suy đoán, Hoàng Thừa Ngạn tiếp nhận bến tàu không hề có trợ ngại gì. Danh sĩ Kinh Châu, hào môn Giang Hạ đã đủ để khiến những công tượng kia phục tùng, không dám có lời phản đối. Thấy Hoàng Thừa Ngạn thuận lợi tiếp nhận bến tàu, Lưu Sấm mới thở phào một hơi. Liền chuyển sự chú ý tới việc khác.
Cày Khúc Viên trải qua Mã Quân cải tạo, hiệu quả tăng lên gấp đôi. Lưu dân từ Thanh Châu đi theo tới Liêu Tây, đã đẩy nhanh tốc độ khai hoang. Đất ở vùng Liêu Tây khá phì nhiêu. Nhưng bởi vì hoàn cảnh, khiến cho đất đai của Liêu Tây đông cứng, tạo sự khó khăn cho việc khai hoang…Tuy nhiên, đây cũng không phải là vấn đề lớn. Mi Phương từ nước Trung Sơn quay về, đã mang theo một tin tức tốt. Họ Tô nguyện ý tiến hành hợp tác với Liêu Đông, gia tăng thương mại và mậu dịch.
Liêu Tây có tuấn mã, dê bò, thừa thãi da lông. Lúc trước Mi Phương tới Liêu Tây, đã từng hợp tác với Tuân Kham, mở phường muối ở hải khẩu Chương Thủy. Đây cũng là nghề chính của Mi Phương, đun nước biển chế muối. Lưu Sấm có bản đồ biển, có thể đi qua các trạm kiểm soát, vận chuyển muối lậu từ quận Bột Hải tới thẳng Liêu Tây. Rồi sau đó từ Liêu Tây bán ra ngoài. Từ đầu thời nhà Hán, muối ăn đã trở thành một công cụ lợi hại để khống chế người Tắc Bắc Hồ.
Có tài nguyên như vậy, Lưu Sấm đương nhiên sẽ không buông tha. Hắn sai Mi Phương hợp tác với họ Tô, bán muối lậu ở Bột Hải cho họ Tô, rồi sau đó đạt được dân cư, vải vóc và lương thực từ trong tay họ Tô. Họ Tô ở Bắc Cương đã trải qua mấy đời buôn bán, đã sớm đả thông con đường mậu dịch ở Bắc Cương. Đồ sắt, Lưu Sấm chắc chắn sẽ không bán cho người Tiên Ti. Nhưng hắn có thể vận chuyển muối lậu với số lượng lớn tới Bắc Cương để đổi lấy lợi nhuận.
Tuy nhiên, mậu dịch với họ Tô, có một điều kiện tiên quyết, chính là Lưu Sấm phải đứng vững gót chân ở Liêu Đông. Nếu không họ Tô sẽ không dám mạo hiểm. Về điểm này, Lưu Sấm có thể lý giải, đồng thời càng kiên định với ý tưởng cướp lấy Liêu Đông.
Dọc theo bãi cát, Lưu Sấm dắt ngựa chậm rãi mà đi. Chợt, có tiếng vó ngựa dồn dập truyền tới, là một đội kỵ quân ở xa xa.
- Biểu ca, đệ tra ra rồi!
Còn cách Lưu Sấm rất xa, Tư Mã Ý đã không nhịn được cao giọng hét to.
Y chạy vội tới gần Lưu Sấm, xoay người nhảy xuống ngựa, bước nhanh tới trước mặt Lưu Sấm. Nhìn thấy Tư Mã Ý, Lưu Sấm khẽ giật mình. Hai má của Tư Mã Ý hóp lại, hai mắt đầy tơ máu, nhìn bề ngoài rất là tiều tụy. Tuy nhiên, tinh thần của y vẫn rất sung túc, khuôn mặt đầy vẻ hưng phấn. Sau khi chào qua Lưu Sấm, y liền không thể chờ đợi được, nói: - Biểu ca, đệ đã điều tra ra rồi.
- Ừ?
- Kẻ cầm đầu Đông Lai Tặc tên là Quản Thừa, là tộc nhân Quản thị ở Đông Lai. Biểu ca còn nhớ không, năm đó lúc huynh công chiếm Đông Lai, Thái Thú Đông Lai là Quản Thống chết trong tay của Tử Nghĩa ấy?
Tên Quản Thừa kia là đồng tông với Quản Thống…Sau khi biểu huynh chiếm đóng Đông Lai, thanh trừ hào cường địa phương, họ Quản cũng bị biểu huynh thanh trừ…Cho nên, Quản Thừa chắc rất căm hận huynh. Lúc biểu huynh diệt cả tộc họ Quản, Quản Thừa may mắn chạy trốn, liền đầu nhập vào Viên Thiệu. Về sau y triệu tập một đám bộ chúng, hoành hành trên biển. Nói là Đông Lai hải tặc, kỳ thực chính là thủ hạ của Viên Thiệu.
Lúc đệ điều trả ở thành Cô Trúc, đã phát hiện ra sơ hở của cửa hàng gỗ họ Trịnh. Bởi vậy đệ liền suốt đêm tới Trịnh gia, thì lại phát hiện cả nhà họ Trịnh bị giết…Thủ đoạn của hung thủ cực kỳ tàn nhẫn, không để lại bất kỳ sơ hở nào. Nhưng trong nhà họ Trịnh nuôi một con chó. Nghe nói là lão Trịnh nuôi, rất là sủng ái. Chẳng biết vì sao, con chó kia không bị hung thủ làm hại, còn giúp đệ tìm được một mật thất trong nhà Trịnh gia. Lão Trịnh kia biết chữ, bình thường hay ghi chép lại rồi cất trong mật thất. Biểu huynh, huynh đoán xem, đứng sau lưng họ Trịnh là ai?
Lưu Sấm nhìn Tư Mã Ý vì hưng phấn mà đỏ bừng mặt, không nhịn được cười.
Người ta thường nói, lòng dạ của Tư Mã Ý như lang sói, chưa từng trung thành với ai. Tuy nhiên, hiện tại Tư Mã Ý mới chỉ là một thanh niên, toàn tâm toàn ý làm việc cho Lưu Sấm. Nhìn dáng vẻ của y, liền biết trong khoảng thời gian này chắc y rất vất vả, cũng cực kỳ dụng tâm. Mà quá trình điều tra của y, nghe cũng rất ly kỳ. Huyết án diệt môn, chó cưng trong nhà, mật thất ly kỳ…Mấy thứ này tổng hợp lại, đủ để trở thành một bộ phim đời sau.
- Ta đoán không ra.
Lưu Sấm lắc đầu, ánh mắt nhu hòa, mang theo ý tán thưởng, nhìn Tư Mã Ý, nhẹ giọng nói:
- Trọng Đạt, đệ nói xem, sau lưng họ Trịnh là người phương nào?