Lưu Sấm không thèm để ý đến Cung Cửu, nhanh chân chạy đến trước mặt con Ngũ Hoa Cù cởi bỏ dây cương xoay người nhảy lên lưng ngựa. - Giá! Hắn hô lớn, con Ngũ Hoa Cù nhanh chóng phóng như bay ra ngoài. Dọc theo con hẻm nhỏ, hướng của thành mà đi.... Vũ Sơn Tặc cướp huyện Cù, cửa thành là nơi mấu chốt. Bất kể là Vũ Sơn Tặc lăn lộn trong thành hay Trương Khải mai phục ngoài thành thì đều tập trung lực lượng ở cửa thành tấn công để cướp lấy huyện Cù. Mà người bảo vệ của thành chính là Quản Hợi. Binh lực trong huyện Củ cực kỳ mỏng manh, ngoại trừ ba trăm tuần binh ra thì không nhận được bất kỳ lực lượng viện trợ nào bên ngoài. Nếu như bình thường, ba trăm tuần binh vẫn đủ dùng, nhưng Vũ Sơn Tặc nội ứng ngoại hợp, nên áp lực mà Quản Hợi nhận được sẽ vô cùng lớn. , , , uỤIg viện trợ nào bên ngoài. Nếu nho - Lưu Sấm cảm nhận được Quản Hợi là người tốt, trong lòng hắn cảm kích vô cùng. Cho nên trong thời điểm này cũng không thể khoanh tay đứng nhìn. Lúc này huyện Cù đã loạn lắm rồi.... Trên đường thỉnh thoảng có mấy người mặc áo giáp, đầu đội khăn chạy khá nhanh, tay cầm đuốc, đốt cháy nhà cửa gây rối loạn cục diện, Lưu Sấm vừa chạy đến cửa phía đông liền gặp một nhóm Vũ Sơn Tặc, người cầm đầu mặc áo gầm, đầu quấn khăn, cưỡi ngựa Thanh Thông, tay cầm một thanh cương mẫu. Đúng là Cung Lê! Cung Lê mang người vào thành, định nhân cơ hội trong thành hỗn loạn đục nước béo cò, nhân lúc cháy nhà đi hôi của. Nào biết được vừa vào đã gặp ngay Lưu Sấm, ánh mắt Cung Lê đỏ ngầu lên. Chính tên khốn kiếp này đã làm hại y gần một tháng năm trên giường, cũng chính vì Lưu Sấm đã khiến cho y bị Khuyết Bá chỉ trích. Trương Thừa và Cung Cửu làm việc thế nào không biết? Y đã bảo bọn chúng diệt trừ Lưu Sấm, sao tên tiểu tử này còn sống? Có điều đường lên thiên đường hắn ta không đi, cứ nhào vào cửa địa ngục, hôm nay thiếu gia...Không đúng, phải gọi là Vương tử mới đúng sẽ lấy mạng của hắn, mới có thể xóa bỏ được mối hận trong lòng. - Lưu Sấm, chạy đi đâu! Cung Lê quát một tiếng nghe chói tai, y hạ lệnh cho đám Vũ Sơn Tặc chặn Lưu Sấm lại. Vũ Sơn Tặc mà y dân theo là được Trương Khải an bài đi theo để đảm bảo an toàn cho y, hơn nữa đặc biệt bên mình còn có hơn ba mươi binh lính tinh nhuệ, so với đám người mà Cung Cửu mang đi, nhuệ sĩ Vũ Sơn Tặc này hiển nhiên là võ công cao cường hơn rất nhiều, Cung Lê ra lệnh một tiếng, lập tức hơn mười người vội vã chạy ra bao vây, cầm binh khí ngăn Lưu Sấm lại. Lúc đầu Lưu Sấm cũng không nhìn rõ đó là Cung Lê, trong lòng hắn như lửa đốt chi nôn nóng đến cửa thành trợ chiến. Cho nên chuyện dọc đường thể nào hắn cũng không muốn xem vào, càng không muốn gây chuyện thị phi....Nào biết được dù hắn có không gây chuyện thì Cung Lệ cũng chủ động chạy đến cửa. Lưu Sấm nhìn ra là Cung Lê thì trong lòng mừng rỡ, thật đúng là ước gì được nấy, không ngờ y tìm đến tận nơi. - Cung Lê, người phải chết! Lưu Sấm không nói thêm lời nào, một tay kéo dây cương hai chân nhẹ nhàng đập vào bụng ngựa, luân đao phóng về phía Cung Lê. Hai Vũ Sơn Tặc lớn tiếng quát tháo, giơ thương ngăn lại. Lưu Sấm trên ngựa, Giáp tử kiếm xuất ra mặt đạo thức, lại sử dụng chiêu thức “bát thảo tầm xà”, cánh tay theo đó rung lên, chợt nghe hai tiếng vang lớn, hai cán thương lập tức bị gãy đôi. Ngũ Hoa Cù hí liên hồi chạy đến trước một gã Vũ Sơn Tặc, hai chân đá ngay ngực của tên Vũ Sơn Tặc kia. Đừng nhìn Ngũ Hoa Cù thường ngày khá hiền lành, mà dù sao nó cũng là chiến mã nên khi ra chiến trường ngay lập tức sẽ thể hiện uy phong phi thường của nó. Tên Vũ Sơn Tặc kia bị đá nát xương ngực, kêu thảm bay mấy thước. Cùng lúc đó, Giáp tử kiếm trong tay Lưu Sấm thuận thế đẩy về phía trước, chém tên Vũ Sơn Tặc nằm bất động trên mặt đất. Những tên Vũ Sơn Tặc còn lại thấy thế lập tức kêu gào, hô hào cùng xông lên tấn công Lưu Sấm. Nhưng Lưu Sấm không hề sợ hãi, Giáp tử kiếm trên tay không ngừng chuyển động, mặc dù đối mặt với phần đông Vũ Sơn Tặc tinh nhuệ, lại không có chút nhượng bộ nào, Giáp tử kiếm giống như có linh tính, vù vù rung động, đao vẫn cuồn cuộn.... người thật sự giống như hổ điển, ngựa như rồng, nơi Ngũ Hoa Cù chạy ngang qua là nơi đó máu thịt văng tung tóe, tiếng kêu gào thảm thiết vang lên không dứt. Cung Lê thấy tình huống như vậy giận tím mặt. Nhiều người như thế cũng không giết được Lưu Sấm, chuyện này lan truyền ra ngoài còn gì thể diện nữa. Nghĩ đến đây, y hét lớn một tiếng, thúc ngựa cầm mẫu đánh tới hướng Lưu Sấm. Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, ngay lúc Cung Lê đang nhanh chóng chuẩn bị gia nhập cuộc chiến, trong nháy mắt chợt nghe tiếng rồng to, giống như tiếng sét nổ vang, một bóng đen bay đến hung tợn nhằm hướng Cung Lê mà đánh. - Phản tặc, không được là tổn thương Thiếu gia nhà ta! Đại hán thân mình cường tráng, từ ngõ hẻm lao ra. Đại hán kia thân cao chín thước, như là một cột thép, bàn tay to có thể nắm trọn thiết mẫu. Bị tập kích bất thình lình, Cung Lê hoảng sợ vô cùng, vội vàng giơ mầu đón đỡ, chỉ nghe một âm thanh trầm đục, thanh thép mầu dường như đánh vào túi vải bố, vải bay lên bung ra, bụi phấn bên trong bay ra tung tóe, che tầm mắt của Cung Lê. Trong lòng Cung Lê căng thẳng vô cùng, vội vàng thúc ngựa lui về sau, cùng lúc đó Đại hán nhảy vào cuộc chiến, thân hình bị bụi che lấp, khó có thể nhận ra. Bên tai nghe tiếng kêu la thảm thiết không ngừng, trong lòng Cung Lê hoảng hốt. Y chăm chú nhìn, liền thấy Đại hán kia vũ động thiết mẫu như chỗ không người vậy. Một đoàn quân Vũ Sơn Tặc tinh nhuệ là thể không ngờ lại không ngăn được ông ta, tình hình này thật giống như mãnh hổ đột nhập giữa bầy cừu, không ai có thể ngăn cản. Đại hán này như đang giết gà vậy, chỉ một thương trong nháy mắt liền có mười mấy tên Vũ Sơn Tặc tinh nhuệ nằm trong vũng máu, không còn chút tiếng động nào phát ra.... Cung Lê không kìm được nuốt nước bọt, quay đầu lại muốn chạy trốn. Nhưng không đợi y giục ngựa chạy trốn, Ngũ Hoa Cù đã chặn đường y. Lưu Sấm chuyển sang cầm đao tay trái, đưa tay phải nắm lấy thắt lưng Cung Lê, y dùng sức hét lớn một tiếng: - Thả ta xuống. - Á! Cung Lê kêu gào thảm thiết, bị Lưu Sấm nắm lên rồi lại hung hăng quăng xuống đất. Y vừa định đứng lên, ngực y bị thiết mẫu đầm ngay vào ngực máu, chảy đầm đìa, ngẩn đầu nhìn lại chỉ thấy một Đại hán khôi ngô vạm vỡ, mắt hổ trợn lên, trên mặt lộ sát khí làm người ta sợ hãi, - Thúc phụ, thủ hạ lưu tình... Gã này là Thiếu chủ phản tặc, bắt y làm tù binh. Đại hán lúc này mới hừ lên một tiếng, ra một đòn trên vai Cung Lê, một mẫu đánh xuống làm Cung Lê dập bả vai, y đau đến nỗi kêu gào thảm thiết, ngất xỉu ngay sau đó. Phấn đã rơi xuống hết, trên mặt đất thây ngã chống chất khắp nơi. Đại khái vừa rồi Lưu Sấm giết tám chín người, còn lại đều do Lưu Dũng giết cả. Những thi thế này không mở ngực rách bụng thì cũng gãy xương đứt gân, nhìn dáng vẻ thê thảm vô cùng. Đây là lần đầu tiên Lưu Sấm thấy Lưu Dũng ra tay, dù hắn giết người vô số, nhưng nhìn tình huống khi nãy hắn cũng không thể không kinh hãi. Hóa ra Lưu Dũng chính là một độc nhân vật chân chính như vậy. Hơn hai mươi người không ngờ chỉ trong nháy mắt đã bị Lưu Dũng giết chết như chém dựa thái rau vậy. Cho dù là Lưu Sấm cũng tự nhận mình không thể nào nhanh nhẹn như Lưu Dũng, dù giết người cũng giết từng người một. - Thúc phụ, sao người ở đây? Lưu Dũng cầm mẫu, một tay nắm lấy dây cương ngựa Cung Lê. Ngựa Thanh Thông này so với Trân Châu Thuần Tuấn thì không bằng nhưng so với Ngũ Hoa Cù của Lưu Sẩm cũng mạnh hơn một bậc. Lưu Dũng trầm giọng nói: - Ta vào thành lúc chập tối, đến Mi gia nhận tiền định mua gì về ăn tối, không ngờ lại xảy ra sự náo loạn như vậy. Ta lo lắng cháu gặp chuyện không may nên liền chạy tới đây, vừa hay nhìn thấy cháu đang chiến đấu. Mạnh Ngạn, rốt cuộc sao lại thế? Sao lại có nhiều kẻ tặc đến nơi này? Lưu Sấm nói: - Vũ Sơn Tặc tập kích huyện Cù, đồng thời phát ra mật thám trà trộn vào trong thành. Cháu đoán bọn chúng sẽ tấn công của thành, mà Hợi thúc đang trực ở bên đó, cháu lo lăng thúc ấy gặp nguy hiểm, nên qua đó thăm dò, không nghĩ tới. Người này tên Khuyết Lê, là con trai của Khuyết Tuyên cũng là thủ lĩnh của Vũ Sơn Tặc. Trước đây hãm hại bỏ tù cháu chính một tay y gây ra. Mắt Lưu Dũng hiện lên vẻ tàn ác. Nhưng chợt trên mặt hắn hiện ra vẻ vui mừng, nhẹ nhàng gật đầu nói: - Mạnh Ngạn, cháu thật sự trưởng thành rồi. Đi thôi, cháu đến trước cửa thành trợ chiến, ta trở về nhà cất đồ rồi đến tìm cháu...Nhớ kỹ, ngàn vạn lần không được cậy mạnh, nếu không thể thắng thì đừng ham chiến, cứ lùi về hướng đại viện Mi gia là được. Dứt lời Lưu Dũng không nói gì, nhanh chóng bước lên cắt đứt tứ chi của Cung Lê, sau đó mang y lên đặt trên lưng con Ngũ Hoa Cù. - Ta về nhà trước, lập tức sẽ tới. Lưu Dũng xoay người dạng chân nhảy lên lưng ngựa Thanh Thông, nhanh chóng rời đi. Nhìn bóng lưng của Lưu Dũng, trong mắt Lưu Sấm đột nhiên hiện lên vẻ nghi hoặc. Hắn vừa rồi nghe tiếng hét khá rõ ràng, khi Lưu Dũng xuất hiện nói lớn "Không được tổn thương Thiếu gia nhà ta"! Thiếu gia, chẳng lẽ là ta sao? Chẳng lẽ Lưu Dũng cũng không phải thúc phụ, hoặc có ẩn tình gì bên trong mà không muốn người khác biết? Lưu Sấm thật sự nghĩ mãi không ra, tập trung thế nào hắn cũng không thể nhớ về thân thể của hắn....Nghĩ một lát, Lưu Sấm gãi gãi đầu, gác chuyện này sang một bên, nếu Lưu Dũng không chịu nói, nhất định có bí mật khó nói, khi nào muốn nói tất nhiên sẽ nói, bằng không dù ai có bắt buộc thế nào cũng không thể mở lời....Trước tiên phải đi trợ giúp Hợi thúc giữ vững của thành mới là điều quan trọng. Nghĩ đến đây, Lưu Sấm quay đầu ngựa mang theo tên Cung Lê đang hôn mê bất tỉnh mà chạy như bay đến cửa thành. Huyện Cù hiện giờ đã khá loạn. Tuy nhiên trừ loại người đục nước béo cò, nhân lúc cháy nhà mà hội của thì chiến trường tập trung hai nơi. Ngoài cửa thành, Trương Khải dẫn hai ngàn người khởi động tấn công, trong thành Trương Thừa làm người ứng tiếp, muốn thực hiện nội ứng ngoại hợp. Một chiến trường khác chính là trước cửa đại viện Mi gia, Khuyết Bá đội mũ giáp, chỉ huy ngàn tên Vũ Sơn Tặc, ý đồ công phá đại viện Mi gia. Phủ nha Huyện Cù thì sao? Căn bản không phải là vấn đề. Trong huyện thành huyện Cù này ngoại trừ tuần binh ở cửa thành ra, lực lượng vũ trang chủ yếu nhất chính là Mi gia. Phá được Mi gia, không chỉ tiêu trừ mầm họa mà có thể chiếm giữ kho lương thảo lớn cùng đồ quân nhu, không ngoại trừ khả năng chiếm giữ tài sản khá lớn, điều này mới mục đích cuối cùng của Khuyết Bá. Cái gọi là thưởng để có dũng khí, muốn khiến Vũ Sơn Tặc đồng tâm hợp lực nhất định phải có mục đích. Kho tiền của Mi gia đúng thật là lực hấp dẫn khá lớn đối với Vũ Sơn Tặc, đây cũng là nguyên nhân Khuyết Bá đặt chiến trường ở Mi gia. - Truyền lệnh của ta, người nào đi đầu xông vào Mi gia thưởng trăm lượng vàng. Khuyết Bá phấn khích vô cùng nên mặt đỏ bừng. Tay y cầm đại đao, trên ngựa từ xa chỉ cửa đại viện Mi gia khàn giọng rống to. Sau khi nghe nói, Vũ Sơn Tặc này như những gà trống đánh nhau, một đám gào thét thẳng tiến về hướng cửa đại viện Mi gia. Mặt Khuyết Đá cười rạng rỡ, hôm nay đánh xong trận chiến này, huyện Cù xem như là trong tay...Kế tiếp chỉ cần Lã Bố xuất binh, có thể thuận thế cướp lấy Quận Đông Hải, đến lúc đó mặc dù không làm được Thiên tử nhưng xem như thắng trận đầu, trở thành chư hầu một phương... Ha ha, đại trượng phu có thể nở mày nở mặt chính là ngày hôm nay!