Nhà cửa thời Hán mang theo chế độ đẳng cấp cực kì hà khắc. Nhà ở của nhóm Hầu tam công cửu khanh và bổng lộc vạn hộ trở lên được gọi là “đệ” hoặc là trạch”. Cửa lớn của đệ, trạch có thể trực tiếp mở hướng ra đường cái, ra vào cũng không bị hạn chế từ việc công ngõ đóng hay mở. Còn như chỗ Lưu Sầm ở, còn do có cổng thông ra vào đều chịu hạn chế. Nhưng đến cuối đời Đông Hán, lễ nhạc băng hoại, xã hội hồn loạn, đã không còn giữ vững được qui định nghiêm ngặt ban đầu của nhà Hán. Mi gia xây dựng một tòa đại trạch như vậy, từ một góc độ nào đó đã vượt qua lễ chế. Tuy nhiên ở thị trấn huyện Cù, thậm chí đến cả quận Đông Hải, quan phủ đa phần mắt nhắm mắt mở chấp nhận dinh thự của Mi gia. Mi gia giàu tiền lắm của! Tiền bạc có thể sai khiến được ma, chọc cười được ác quỷ. Tiền bạc có thể sai khiến cả quỷ thần, đây là quy tắc từ trước đến nay không hề thay đổi. Trong tòa đại trạch của Mi gia có xây dựng một tòa vọng lâu. Ngoài cửa lớn, tiếng la hét rung trời, người nhà Mi gia đang ra sức chống cự. Nhưng trong lầu bây giờ lại là một cảnh tượng hoàn toàn khác. Mi Phương đứng ở lỗ châu mai, nhìn đám Vũ Sơn Tặc lũ lượt kéo đến, lộ ra vẻ lo âu. Mi Phương? Đúng vậy, đúng là Mi Phương! Y không phải đang giải quyết công việc ở huyện Đàm sao? Tại sao lại xuất hiện ở trong vọng lâu này? Ngoài Mi Phương ra trong vọng lâu còn có một nam tử khôi ngô. Nếu Lưu Sấm ở đây chắc sẽ cảm thấy vạn phần kinh ngạc. Bởi vì nam nhân này Lưu Sầm nhất định nhận ra, chính là kẻ đã cùng hắn xảy ra tranh chấp ở Phật tự, lại đả thương hắn ở bên bờ sông Thuật - Trương Phi, Trương Tam Gia. Tam gia vẻ mặt ung dung, nhìn đám Vũ sơn tặc đang lũ lượt kéo đến, không chút phản ứng. Y cầm trong tay một vò rượu, ngửa đầu hung hang uống một hớp lớn, rượu theo khóe miệng chảy xuống chòm râu, long lanh trong vắt trong ánh sáng lửa. - Tam tướng quân nến động thủ đi! Trương Phi cười haha: - Tử Phương đừng lo, mọi chuyện đã nằm trong lòng bàn tay ta rồi. Lần này chủ công quyết định tiêu diệt đám Vũ Sơn Tặc, tuyệt đối sẽ không cho chúng đường thoát. Nhưng công thành bên kia còn chưa truyền tín hiệu đến, chứng tỏ Trương Khải còn chưa xuất ra toàn bộ binh lực. Chỉ khi khiến y tung toàn bộ binh lực và chiến trường mới có thể một mẻ bắt gọn... Chỉ vài tên giặc có, Tử Phương sao phải lo? Chủ công lần này xuất ra năm ngàn binh mã , lại phải ta dẫn theo ba trăm Bạch Mạo binh trấn giữ Mi phủ, ngươi có thể yên tâm... Để gia nhận nhà người cầm chân chúng một hồi nữa, chỉ cần công thành truyền tín hiệu đến chính là lúc phản kích. Trương Phi thần thái ung dung, gương mặt đầy vẻ tự đắc. Nói xong y lại uống thêm một hớp rượu, không ngớt khen: - Rượu ngon! Trong lòng Mi Phương cực kì bất đắc dĩ nhưng lại không thể tỏ ra chút bất mãn nào: - Người đầu, lấy thêm một vò rượu ngon cho Tam tướng quân Trương Phi nghe vậy mừng rỡ, liên tục gật đầu nói: - Tử Phương quả là người hiểu biết... ngươi không cần lo ta uống rượu quá đà mà làm hỏng việc. Không gạt người đầu, ta đây uống một chén rượu khí lực liền mạnh lên một phần. Rượu uống vào càng nhiều, khí lực càng sung mãn, giết đám sơn tặc kia lại càng thêm sảng khoái. “Ta nhổ vào!” Trong lòng Mi Phương thầm măng: Chỉ nghe thấy mê rượu hỏng việc, làm gì có đạo lí nào gọi là uống nhiều rượu vào thì càng trở nên lợi hại? “Có ai không biết Trương tam gia nổi tiếng là kẻ say rượu làm càn... Ta cho ngươi uống rượu không vì lí do gì khác ngoài sợ người thèm rượu đến phát điên rồi sinh sự vô cớ. Đại huynh cũng thật là, phải ai tới không phái lại phái y tới. Để Nhị tướng quân hoặc Trân tướng quân đến đâu tốt hơn để Tam tướng quân trân thủ bên này.” Chỉ có điều, dù gã có đầy bụng bực tức cũng không làm gì được Trương Phi. Mi Chúc quyết định đặt cược tài sản vào Lưu Bị, mà Trương Phi lại là tâm phúc của Lưu Bị, tuyệt đối không thể đắc tội được. Mi Phương nghĩ đến đây, nghiêng người qua quan sát phía dưới vọng lâu. Bên dưới, ba trăm binh sĩ mặc trang phục Bạch Mạo tinh binh, trầm tĩnh xếp hàng, không hề nao núng. Thấy vậy gã mới thấy lòng trấn tĩnh lại một chút. Mi Phương hạ lệnh, toàn bộ gia nhân trong nhà toàn lực chống trả. Tiếng chém giết càng thêm dữ dội, Vũ Sơn Tặc ồ ạt kéo đến... Lúc trước để dụ Vũ Sơn Tặc mắc mưu, Mi Chúc dẫn ba nghìn gia nhận rời khỏi huyện Cù. Ngoài việc dẫn dụ đám sơn tặc này, Mi Chúc còn có một nhiệm vụ khác. Gã dẫn gia nhận đồng khách bí mật lẻn vào huyện Thích, quan sát nhất cử nhất động của Lã Bố. Một khi Lã Bố động binh, Mi Chúc có thể kiềm chế y một cách hữu hiệu, giúp Lưu Bị tranh thủ thời gian điều động binh mã. Nếu như vậy, lực lượng của Mi gia cũng suy yếu đi rất nhiều... Chỉ dựa vào một đám gia phó hộ viện mà muốn cản chấn đám Vũ Sơn Tặc thì quả là quá khó. May mắn là có thêm một chi thương đội trở về, xem như là tăng thêm một phần sức mạnh. Dù có như vậy đi nữa thì trấn thủ ở đây lại là một Tam tướng quân không đáng tin cậy trân thủ, trong lòng Mi Phương vân cảnh giác không yên. Trước cửa đại viện Mi gia, thấy chất như ngả rạ. Vũ Sơn Tặc điên cuồng tấn công, muốn cho Mi gia thương vong thảm hại. - Nhị lão gia, phía trước sắp không chống đỡ nổi rồi... Mi Nguyên thân bị trọng thương, Mi Thiệp mới phải thêm người đến cũng không duy trì được, mời Nhị lão gia hãy mau chóng định đoạt! Sắc mặt Mi Phương lập tức vô cùng khó coi. Mi Thiệp, Mi Nguyên đều là tâm phúc của gã, cũng là trợ thủ mà Mi Phương luôn quan tâm bồi dưỡng. Mi Nguyên bị thương nặng? Mi Phương có chút không kìm nén được, gã quay đầu nhìn Trương Phi đang uống rượu từng ực, vừa định nói chuyện gì thì ở xa lại truyền đến tiếng trống trận. Tiếng trồng là từ hướng công thành truyền đến. Trương Phi lập tức vất bình rượu sang một bên, bước đến cửa sổ vọng lâu mắt nhìn ra quan sát. Hướng cổng thanh, một luồng khói hiệu ngùn ngụt bốc lên cao... Trương Phi biến sắc, không nói câu nào xoay người đi xuống vọng lâu. - Tử Phương, truyền lệnh xuống, để người của ngươi lui về... Bạch Mạo bày trận, theo ta xuất kích... Giọng nói của Trương Phi như một luồng sấm dậy khiến Mi Phương mừng rỡ. - Cho Mi Thiệp lui ra, để ta đến! Y la lớn, gia nhân liên tiếp chạy đến truyền lệnh. Mi Phương dùng sức thở mạnh ra một hơi, cả người bất động ngồi trên mặt đất, mồ hôi lạnh trên trán chảy thành từng giọt lớn. Tam tướng quân này, vẫn xem như là còn có khuôn khổ...
Dưới chân thành huyện Cù, ánh lửa ngút trời. Quản Hợi trong tay cầm một thanh đại phủ, dẫn một đội tuần binh tử thủ ở cổng thành, gắt gao ngăn trở hàng trăm binh sĩ tinh nhuệ Vũ tặc. Nghe nói Vũ Sơn Tặc tập kích huyện Củ, Quan Hợi lại càng thêm cẩn trọng. Nhưng ông hoàn toàn không ngờ đến, Vũ Sơn Tặc lại bất ngờ chọn tối nay động thủ ở ngay công thành! Vốn ông chỉ dẫn có vài người tuần tra dưới chân thành, không ngờ bắt gặp một tên sơn tặc đột nhiên men theo con ngõ nhỏ giết ra. Võ nghệ của tên sơn tặc này thật đáng kinh ngạc, hoàn toàn không giống với đám Vũ Sơn Tặc trong tưởng tượng của Quản Hợi Trong lúc còn chưa kịp chuẩn bị, mấy người lính đi tuần đều bị sơn tặc sát hại. May mà Trương Lâm dẫn người chạy đến, nếu không công thành chắc chắn đã bị đám Vũ sơn tặc này chiếm lấy rồi. Quản Hợi vội vàng hạ lệnh sai người đóng chặt cửa thành. Không ngờ tới đúng lúc ông chuẩn bị đóng cửa thành, ngoài thành lại xuất hiện thêm một đội binh mã tấn công công thành. Hơn nữa giặc sơn tặc số lượng kinh người, lên đến ngàn binh mã. Quản Hợi lúc ấy cũng hoảng sợ! Phải biết rằng quân coi giữ huyện Cù chỉ có ba trăm tuần binh, mà sơn tặc lên đến hàng ngàn, thực sự vượt qua dự tính của Quản Hợi. Cũng may là vào lúc ngàn cân treo sợi tóc, Hoàng Cách đã dẫn theo bộ binh nhanh chóng tiến đến công thành, hạ lệnh cho Quản Hợi mau chóng tiêu diệt đám gián điệp trong thành. Binh mã của Hoàng Cách từ đâu mà có? Quản Hợi cũng không tường tận... Tuy nhiên ông cũng không muốn đi tìm hiểu, bởi vì thế cục trước mắt đã đủ khiến ông xây xẩm mặt mày rồi. Đáng chết, thật là đáng chết! Trong lòng Quản Hợi không ngừng chửi rủa. Thật là lật thuyền trong mương, suốt ngày đi bắt nhạn, kết quả là lại bị nhạn mổ vào măt. Vũ Sơn Tặc lần này bất ngờ tập kích, đương nhiên đã có bí mật sắp xếp. Từ việc bắt đầu làm loạn huyện Cù khiến cho toàn bộ dân chúng quanh đó đều tập trung vào trong thành. Vũ Sơn Tặc cùng nhân cơ hội đó lẻn vào trong thành, nội ứng ngoại hợp, nhiễu loạn gây rối, hỗ trợ sơn tặc cướp lấy huyện Cù. Một bước này sắp xếp rất khôn khéo, đến ngay cả Quản Hợi- Cừ soái từng thống soái qua thiến binh vạn mã của quân Khăn Vàng cũng không mảy may nhận ra nguy cơ. Sơ hở, thật sự quá sơ hở... Hai tên tinh nhuệ trong đám Vũ Sơn tặc đột phá phòng tuyến của tuần binh, đánh đến cổng thành. Quản Hợi tay cầm đại phủ, không nói hai lời liền xông ra nghênh đón, ngăn lại hai tên linh tinh nhuệ. Nhưng vấn đề là mấy trăm tên Vũ Sơn Tặc tinh nhuệ, tuền binh tiểu chuẩn cũng chưa chắc có thể ngăn cản. Công việc của tuân binh chủ yếu là ngày thường làm công tác duy trì trật tự. Tuy rằng cũng đã trải qua một chút huấn luyện, đối phó với lưu manh côn đồ còn có thể nhưng nếu là những binh sĩ tinh nhuệ như vậy, lập tức sẽ lộ ra nguyên hình. Hơn nữa, đám Vũ Sơn Tặc không chỉ sức lực vượt trội tuần binh, mà vũ khí cũng hơn tuần binh không ít. Vì đảm bảo lần tập kích này có thể thành công, Khuyết Bá và Trương Khải đã dốc hết những binh khí tốt nhất đem cho đội quân tinh nhuệ này. Tất cả binh sĩ mặc áo giáp Đồng tụ, cầm trong tay hoán đầu đao. Cứ như vậy, chỉ vài hiệp ngắn ngủi, phòng tuyen của tuân binh đã bị sơn tặc đột phá... - Ngăn chúng lại! Quản Hợi khan giọng rống to, đại búa trong tay xoay tròn, trong thời gian ngắn đã bỏ quật ngã hai tên tinh binh Vũ Sơn Tặc kia. Ông ở công thành tả xung hữu đột, thấy bên kia xuất hiện nguy hiểm liền lập tức đến tương trợ. Nhưng Vũ sơn tặc tinh nhuệ không ngừng công kích, phòng tuyến tuần binh không ngừng lui về sau, đã sắp lui đến trong công thành. Quản Hợi một mình ở ngoài công thành ngăn địch nhưng cũng không mấy tác dụng. Trong lúc đó trên lầu gác ở công thành, Hoàng Cách cũng là vạn phần khẩn trương. - Trương Nam, trên thành giao cho người chỉ huy. Hoàng Cách tỏ ra trấn tĩnh, trong lúc cảnh giác mọi người xung quanh, giao quyền chỉ huy cho Trương Nam. Không ít tuan binh cảm thấy bất mãn, Trương Nam chỉ là một Đội soái, địa vị trong tuần binh cũng không tính là cao, tại sao lại giao quyền chỉ huy cho y? Nhưng chuyện tiếp theo lại khiến cho tuần tinh khiếp sợ. Trương Nam cũng không khách khí, sau khi lĩnh mệnh liền rút bảo kiếm ra hét: - Bạch Mạo binh, bày trận ngăn địch... Tuần binh ở phía sau, phụ trách chuyên cung tên và đồ quân nhu lên. Trương Lâm, người mang theo hai đội tuần binh xuống công thành trợ giúp Chu Tặc Tào. Ta biết ông ta dũng mãnh nhưng hôm nay đám Vũ Sơn Tặc dốc toàn bộ lực lượng, chỉ mình ông ta thì khó mà bảo vệ được cổng thành. Bạch Mạo quân ngăn địch, phải gắng sức kiên cường. Sau trận chiến hôm nay về sau, huyện Cù nhất định được hưởng thái bình. Trương Nam căn bản không hề giống một Đội soái tuần binh, đứng lên điều binh rất có bài bản. Mà hai trăm binh sĩ đi theo Hoàng Cách cũng không nói hai lời liền vọt đến bên tường thành, theo mệnh lệnh của Trương Nam giương cũng lắp tên, băn về phía đám Vũ Sơn Tặc đang ồ ạt kéo đến dưới chân thành. Trương Lâm mắt hơi híp vào, liếc mắt nhìn Hoàng cách một cái, dường như bỗng nhiên tỉnh ngộ. Trương Nam tuyệt đối không phải là thân nhân của Hoàng Cách... thoạt nhìn Hoàng Cách đã sớm có chuẩn bị, mà lại lịch của Trương Nam cũng như đội Bạch Mạo binh cũng hết sức sống động. Trương Lâm từng nghe người khác nói qua, dưới trướng Lưu sứ quân có một đội quân dũng mãnh là Bạch Mạo tinh binh. Nếu Bạch Mạo này chính là họ thì chẳng phải Lựu sứ quân đã phải người đến tương trợ? Đối với trận chiến này ít nhiều cũng đã khẳng định thắng nhiều bại ít...