Nghĩ đến đây, Trương Lâm đã có tính toán. Nhất định phải mau chóng thông báo cho Chu Tặc Tào, để ông có chuẩn bị. - Các huynh đệ, theo ta đến trước trận địa trợ chiến. Trương Lâm quát to một tiếng, mang theo hai đội tuần binh nhằm hướng tường thành xông đến. Lúc này, tuần binh ở dưới cống thành đã cực kì nguy hiểm. Quản Hợi điên cuồng chiến đấu, đại phủ trong tay không biết đã lấy mạng của không biết bao quân tinh nhuệ Vũ sơn. Nhưng đám sơn tặc này lại không hề sợ hãi, vẫn tấn công điên cuồng như trước, mà tuần binh xung quanh Quản Hợi càng ngày càng ít. - Chu Tặc Tào, ta đến giúp ngài! Trương Lâm lao đến phía sau con đường lớn, lập tức đảm nhận phòng tuyến cổng thành. Quản Hợi tinh thần chấn động, vội vàng lớn tiếng nói: - Trương Lâm, bảo vệ công thành, tuyệt đối không để cho sơn tặc vào thành... Cổng thành mà mở thì huyện Cù nguy to... - Chu Tặc Tào yên tâm, trong thành đã bố trí viện binh. Lưu sứ quấn đã phải người đến tương trợ, phòng chừng không lâu nữa sẽ có viện binh đến. Quản Hợi nghe được ngẩn ra, động tác cũng vì thế mà chậm đi một chút, suýt nữa thì bị một đám quân tinh nhuệ làm bị thương. Ông nổi giận gầm lên một tiếng, chộp lấy cây thương trong tay tên quân tinh nhuệ, đại phủ trong tay ra nện vỡ đâu đối phương, máu tươi đầm đìa... lời nói của Trương Lâm có vẻ rất mơ hồ nhưng Quản Hợi đã đoàn được huyền cơ trong đó. Đây là một cái bẫy, Mi Chúc dẫn gần hết gia nhân đồng khách trong phủ đi, lại điều hết cả xã dũng (quân không biên chế) trong huyện đi chính là để lừa đám Vũ Sơn Tặc này mắc mưu. Xem ra Mi Chúc ngay từ đầu đã nhìn ra âm mưu của chúng nên mới có sự sắp đặt như vậy. Như vậy cũng tốt, có thêm viện binh thì mới có thể ngăn cản được sự công kích của Vũ sơn tặc. Quản Hợi tinh thần cực kì phấn chấn, đại phủ trong tay tung hoành ngang dọc, liên tiếp tiêu diệt mấy tên linh tinh nhuệ Vũ sơn tặc. Mà Trương Lâm ra tay trợ giúp phòng tuyển công thành cũng làm cục diện ổn định, dưới sự điều khiển của Quản Hợi từ từ mở rộng ra bên ngoài... Vũ sơn tặc dù số lượng áp đảo nhưng vẫn bị từng bước đẩy lùi về phía sau. Trương Thừa ở đằng sau quan sát tình hình, mày đã xoay thành một chữ Xuyên (Jil), (ý nói mặt nhăn dúm lại) trong lòng rất sốt ruột. Tình hình chiến đấu cũng không đơn giản như tưởng tượng... Vốn cho rằng trong thành quân số ít ỏi, quần mình sẽ chiếm ưu thế tuyệt đối. Nhưng xem ra bây giờ đã có biển. Quản Hợi vũ dũng Trương Thừa tự nhiên biết, thậm chí là từ khi Khuyết Bá và Trương Khải vạch ra kế hoạch này. Nhưng y thật không ngờ đến, Quản Hợi có thể dũng mãnh đến vậy. Rõ ràng vừa rồi suýt nữa không chống đỡ nổi, lại nhờ vào sự dũng mãnh của Quản Hợi mà ngăn cản được sự tấn công của Vũ sơn tặc. Người này nếu phe mình có thể sử dụng, chắc chắn sẽ là một cánh tay đắc lực, một cánh tay đắc lực thật sự! Nhưng nếu chỉ có một mình Quản Hợi dũng mãnh, Trương Thừa cũng chẳng lo. Cho dù ngươi có mình đồng da sắt, thì cũng đánh gẫy được mấy cây thương? Ngoài thành đại quân ta công kích mãnh liệt, trong thành người của ta cũng chiếm ưu thế, sớm muộn gì cũng công phá được công thành. Nhưng khi Trương Lâm dẫn hai đội tuần binh đến cứu viện, Trương Thừa đã thấy có chút không ổn. Huyện Củ chỉ có vài trăm tuần binh, lúc trước đánh lén đã giết chết mấy chục người, lại thêm mấy chục người chết lúc công phá công thành... Nói cách khác thì trên công thành nhiều nhất cũng chỉ còn ba, bốn trăm người, sao còn có thể phân ra hai đội tuần binh cứu viện công thành? Nghe tiếng hò hét trên công thành, tình hình chiến đấu có chút đáng lo, nói cách khác tuần binh không phải đang ngăn chặn đợt tiếng công ngoài công thành sao, như vậy làm sao có thể? Trong lòng Trương Lâm có một dự cảm xấu. Y do dự một chút liền lấy cung tên ra, nhằm về phía Quản Hợi bắn lén. Quản Hợi bị hơn mười tên lính tinh nhuệ bao vây, căn bản không thể quan sát bên ngoài, chợt nghe thấy tiếng Trương Lâm hét vang bên tai: - Chu Tặc Tào, cẩn thận! Ông phản ứng theo bản năng, nghiêng người né tránh. Một mũi tên bắn lén từ trong đám người lao đến, Quản Hợi dù có đề phòng nhưng do bị từng ấy quân tinh nhuệ kiềm chế vẫn không thể nào hoàn toàn né tránh. Phốc! Mũi tên cắm và hõm vai Quản Hợi! Do phải gấp gáp nghênh chiến nến Quản Hợi không mặc áo giáp, trên người cũng không có gì phòng ngự gì. Mũi tên bắn lén đâm vào hõm vai Quản Hợi khiến ông lão đảo. Thuận mình quay người lại nhìn, là một tiểu tướng trong tay cầm thiết đai cung, giương căng cây cung đã cài sẵn tên. Quản Hợi tức khắc phẫn nộ, đột nhiên vung tay, trường thương từ trong tay hung hăng phóng về chỗ đám người Trương Thừa. - Tiếu tặc, dám bắn lén đả thương người khác! Trường thương rời tay bay đi, Quản Hợi trượt chân xoay mình né tránh hoán đầu đao của đối phương, đưa tay lên hôm vai phải rút mũi tên xuống. Một cỗ máu tươi phun trào ra. Cũng may mũi tên Trương Thừa bắn ra chỉ là loại bình thường, cũng không động tay động chân gì (ý nói hạ độc đầy mà). Bằng không cũng đủ khiến cho Quản Hợi mất hết sức chiến đấu. Một tên tinh binh nhìn thấy Quản Hợi bị thương, lập tức mừng rỡ hung hăng xông lên, một đao đâm thẳng tới. Quản Hợi đau đến hơi thở gấp gáp nhưng đầu óc vẫn cực kì tỉnh táo. Ông lùi một bước khiến hoán đầu đao đâm hụt, đột nhiên áp sát rồi lấy mũi tên trong tay cắm vào mặt tên lính kia, tay phải thuận thế đoạt được hoán đầu đao trong tay y. Trương Thừa lắc mình tránh được cây trường thương phóng đến, chợt nghe thấy phía sau vang lên một tiếng kêu thảm thiết, hóa ra là một tên tinh binh không kịp né tránh, bị Quản Hợi đâm một thương giữa ngực. Sức mạnh trên cây trường thương kia mạnh mẽ vô cùng, khiến thân thể tên tinh binh kia bay lên không rồi hung hăng cắm xuống đất. Người này quả là lợi hại! Trương Thừa biến sắc, trong lòng nghĩ đến mà lo sợ. Nếu y vừa rồi chỉ chậm một bước thì cũng đã bị thương đâm chết, xác cắm dựng ngược như vậy rồi... Phụ thân và Khuyết Thúc có lẽ tính sai rồi! Mặc dù biết sự lợi hại của Quản Hợi, nhưng hình như vẫn còn đánh giá thấp kẻ này. Sớm biết như vậy chăng bằng cứ mua chuộc hắn trước, xem xét tình hình trong huyện cũng được, mà sẽ không dẫn đến thương vong lớn như vậy. Tên khốn này mà không chết, muốn chiếm thành thật vô cùng khó... Trương Thừa thì nhận, y có chút thưởng thức Quản Hợi. Nhưng trong lúc này, thứ tình cảm ngưỡng mộ này không thể sánh bằng đại sự được, trong lòng Trương Thừa đã định phải tiêu diệt Quản Hợi. Y hít sâu một hơi, giương cung lắp tên, nhắm vào Quản Hợi đang điên cuồng chém giết, chuẩn bị bắn lén thêm lần nữa, phải lấy mạng Quản Hợi. Đúng vào lúc này, đằng sau con phố truyền đến một trận tiếng vó ngựa dồn dập. Theo sau đó là những tiếng kêu thảm thiết vang lên khiến Trương Thừa vội vàng quay đầu nhìn lại. - Cẩu tặc, không được động đến Hợi thúc của ta! Một thiếu niên khôi ngô như thiết tháp cưỡi trên lưng Ngũ Hoa Cù vùn vụt lao đến. Thiếu niên kia tay cầm một thanh Giáp tự kiếm, đao quang lấp lánh, đằng đằng sát khí. Tinh binh Vũ sơn tặc xông đến ngăn cản đều bị hắn ta liên tục chém hạ, đường kiếm chém xuống giống như chém xuống mặt nước, trong chớp mắt đã lao vào giữa hậu quân. Trương Thừa hơi híp mắt, nét mặt kinh hãi. Lưu Sấm? Thằng nhãi kia sao lại ở chỗ này? Trương Thừa đã nghe ngóng rất rõ ràng. Lưu Sấm đang ở nhà nên đã lệnh cho Cung Cữu dẫn theo mười mấy người qua bến đấy. Y cho rằng, Lưu Sấm có lợi hại hơn nữa thì cũng chỉ là một con người. Tuy rằng bên ngoài đều đồn đại hắn dùng mạnh đến đâu, nhưng dù sao lực mỏng thể cô, kiểu gì cũng cầm chắc cái chết. Nào biết được Lưu Sấm lại xuất hiện ở đây, Trương Thừa liền biết, Cung Cửu cùng đám người mang theo chắc chắn đã thất bại rồi! Phế vật! Trong lòng Trương Thừa thầm mắng một câu, lập tức quay đầu nhắm cùng tên về hướng Lưu Sấm. Không ngờ đúng lúc y chuẩn bị nới lỏng dây cung, trong nháy mắt Lưu Sấm đột nhiên từ sau lưng ngựa kéo lấy một người nhấc lên cao hơn đỉnh đầu... - Cẩu tặc, người nhận ra đây là ai không? Trong ngọn lửa. Trương Thừa liếc mắt một cái liền nhận ra ngay nam tử trong tay Lưu Sấm. - Thái Tử? Y thất thanh hét lớn, tay run lên, dây cung rung lên mũi tên bắn đi lại bắn trúng một tên tinh binh Vũ sơn tặc. Tuy nhiên Trương Thừa rất nhanh liền trấn tĩnh lại. Trận chiến hôm nay chỉ được thắng không được thua, nếu không thể đoạt được huyện Cù, người bên mình khó lòng thoát chết. Nếu so sánh như vậy thì Thái Tử Khuyết Lê có đáng là gì. Nên biết rằng khi trước Khuyết Tuyên khởi sự, trong tay phần lớn là những kẻ ô hợp, nếu không phải có Khuyết Bá và Trương Khải ổn định thế cục, Vũ sơn sơn tặc đã sớm chia năm xẻ bảy. Khuyết Lê chẳng qua là lá cờ hội tụ sĩ khí toàn quân do Khuyết Bá và Trương Khải dựng lên thôi. Trương Thừa bình thường cũng chẳng coi Khuyết Lễ ra gi, y cho rằng kẻ này không biết khoan dung, cũng chỉ là phường giá áo túi cơm mà thôi. Nếu y không phải là con của Khuyết Tuyến, lại có Khuyết Đá nâng đỡ , Trương Thừa căn bản sẽ không để mắt đến Khuyết Lê. Trong đầu đột nhiên nghĩ đến trước khi hành sự, Trương Khải có dặn: - Lần này hành sự cũng đều là phiền toái do Khuyết Lê gây ra. Khuyết thúc của người lúc trước cũng là bất đắc dĩ mới phải nâng đỡ, dựng y lên... Đến bây giờ chúng ta muốn nương nhờ Lã Bố, còn cần tên Thái tử vô dụng này làm chi? Cho nên, nhiệm vụ lần này không phải là bảo vệ Khuyết Lễ mà là hết sức giành lấy công thành. Trương Thừa nghĩ đến đây, ánh mắt lập tức trở nên lạnh lẽo. Y lại rút từ hồ lộc ra một mũi tên nhắm thẳng vào Khuyết Lê đang nằm trong tay Lưu Sám. - Trận chiến hôm nay quyết định sinh tử tồn vong của Vũ sơn quân ta, sao có thể vì một người mà làm hỏng đại sự? Các huynh đệ, ngăn Lưu Sấm lại cho ta... Trương Siêu, người dẫn người tiếp tục công kích công thành, nhất định phải nắm giữ được công thành, nếu không sẽ nguy to. Trương Siêu là em họ Trương Thừa, cháu họ của Trương Khải. Gã đương nhiên sẽ như thiên lôi chỉ đầu đánh đó của hai người Trương Thừa và Trương Khải, nghe được mệnh lệnh của Trương Thừa, gã liền hét lớn một tiếng, rút đạo dẫn đầu mười mấy tên tinh binh nhằm về phía Quản Hợi. - Trương Thừa, người dám! Khuyết Lê bỗng nhiên tỉnh lại, chợt nghe thấy câu nói của Trương Thừa, lập tức kinh hài. Cũng không chờ y nói hết câu, Trương Thừa lạnh mặt bắn ra một mũi tên, cắm vào giữa cô Khuyết Lê. Mũi tên xuyên qua cỗ Khuyết Lê, một cỗ máu tươi bắn vào mặt Lưu Sấm. Lưu Sấm cũng không nghĩ đến đối phương ngay cả Khuyết Lê cũng dám bắn chết nên mới bị máu tươi nhuộm đỏ con mắt. Hắn vội vàng vứt bỏ thi thể Khuyết Lê, đưa tay lau sạch máu trên mặt. Cũng chính trong chớp nhoáng này, thanh Giáp tử kiếm trong tay Lưu Sam lộ ra sơ hở, chỉ thấy một gã tinh binh xông lên, một đao chém vào đùi Ngũ Hoa Cù... Ngũ Hoa Cù hét lên một tiếng kinh hoàng, ngã bịch xuống đất. Lưu Sấm cũng thuận thế mà quăng mình xuống ngựa, nhưng hắn cũng không hề hoảng hốt, lăn liền mấy vòng trên đất, ba nhánh trường thương liền cắm đâm vào chỗ Lưu Sấm ngã xuống trước đó. Lưu Sấm tay cầm Giáp tử kiếm, đột nhiên lăn mình trở lại, tránh được hai lưỡi Hoán đầu đao đánh đến, thân mình ép lên cán thương, mượn lực rống to một tiếng, bật người đứng dậy. - Hoành đạo thức! Giáp tử kiếm quay tròn một vòng đâm ra tám hướng xung quanh, thân hình Lưu Sấm xoay tròn một lượt, quanh thân mình hắn xẹt qua một loạt đạo quang, chợt nghe thấy tiếng kêu thảm thiết, hai tên tinh binh bị hắn một đao chém ngang eo tại chỗ. Trương Thừa mặt không chút cảm xúc, nhìn thoáng qua Lưu Sấm, nghiến răng một cái lấy trong hồ lộc ra một mũi tên kêu (loại tên khi bắn phát ra âm thanh) bắn vào không trung. Tiếng huýt gió sắc bén chói tai vang lên trên cửa thành, mà tiếng chém giết ngoài thành lại càng dữ dội, chắc chắn là Trương Khải đã hạ lệnh toàn quân xuất kích.. - Phóng tên, phóng tên cho ta! Hoàng Cách chân như nhũn ra, đứng trên công thành khản giọng gào rít. Bởi vì Vũ Sơn Tặc lần này tấn công mãnh liệt lên gấp mấy lần. Đứng ở góc độ của Hoàng Cách có thể nhìn thấy rõ ràng xa xa từ khoảng trống tối đen như mực trên cánh đồng hoang xông ra vô số binh mã, đánh thẳng về phía huyện Cù. - Trương Giáo úy, bây giờ phải làm sao? Viện binh của Lưu sứ quân ở đâu? Sao bây giờ còn chưa xuất hiện? Trương Nam lúc này cả người đầm đìa máu me. Tuy nhiên sắc mặt y vẫn trầm lạnh như trước, không có nửa điểm khủng hoảng. Thế tiến công của Vũ sơn tặc càng thêm mạnh mẽ không làm y trở nên bối rối, mà ngược lại còn lộ một nụ cười quỷ dị. Trong mắt y hiện lên một tia khinh thường, Trương Nam không để ý đến Hoàng Cách. Y hít sâu một hơi, đột nhiên rống lên truyền lệnh: - Truyền lệnh xuống, đốt lửa báo hiệu, đánh vang trống trận... thông báo cho Tam tướng quân, xuất kích!