Chương 53: Lưu Dũng giao đấu với Trương Phi (thượng)
Xoảng... xoảng.... Một tiếng vang rất lớn, cửa chính Mi phủ mở rộng. Đám Vũ sơn tặc đánh đến cửa chính Mi phủ ngạc nhiên, có phần không biết làm sao. Mà Khuyết Bá ở đằng sau độc chiến cũng lộ ra vẻ nghi hoặc. Y vội vàng chăm chú xem xét, liền nhìn thấy ngựa Ô Tuy, trên lưng tuấn mã là một đại hán cường tráng như cây cột sắt, người ngựa như cơn lốc xoáy từ trong đại môn lao đến. Đại Hán kia thúc ngựa, chĩa mẫu, trong nháy mắt xông thẳng vào phe Vũ sơn tặc, trong nháy mắt làm dấy lên gió tanh mưa máu. Một cây Trượng Bát Xà Mâu Thương, không một tên địch nào toàn mạng. Đại hán đi qua nơi nào thì nơi ấy huyết nhục văng tung tóe, Trương Bát Xà Mâu Thương đâm ra như bão tố, lộ ra khí thế cuồng dã. Mà theo sát sau lưng đại hán là một toán Bạch Mạo binh tinh nhuệ, dũng mãnh. Không giống như đám gia nhân Mi gia vô binh vô pháp, đánh đấm lộn xộn, Bạch Mạo tinh binh vừa xuất hiện đã thể hiện sức chiến đấu không gì sánh được, chỉ với mấy trăm người lại khiến cho Vũ sơn tặc chạy bán sống bán chết. Đây là một cuộc chiến đấu không cân sức! Bạch Mạo tinh binh hiển nhiên là đã qua đào tạo nghiêm chỉnh, vừa xông ra khỏi cửa lớn lập tức ba người hợp thành một tổ, phối hợp hỗ trợ lẫn nhau. Một người cầm thuần phong chắn, một người chỉ cần trở mình qua là có thể chém bay đổi thủ, người thứ ba theo sát sau đó nhanh chóng đổi vị trí, đứng ở vị trí giết địch lúc đầu, hình thành vòng bảo vệ hiệu quả. Trận địa ba góc không ngừng chuyển động, giống như một cỗ máy giết người tinh vi. Sau khi hàng trăm tổ hợp chiến đấu tập hợp lại một chỗ, cục diện trên chiến trường phát sinh biến hóa long trời lở đất. Vũ sơn tặc ban đầu dũng mãnh là vậy, bị đối phương đánh đến choáng váng xây xẩm. Chủ tướng thúc ngựa đâm mấu như vào chốn không người, mà Bạch Mạo tinh binh như một cỗ máy xay thịt khổng lồ, điên cuồng cắn nuốt tính mạng của Vũ sơn tặc. Khuyết Bà không khỏi nhổ nước bọt, hít sâu một hơi. - Trương Phi? Y thất thanh quát to, sắc mặt trở nên trắng bệch. Trương Phi tại sao lại xuất hiện ở nơi này? Có là thằng ngốc đi nữa cũng có thể hiểu ra huyền cơ trong chuyện này... Bị lừa rồi! Trong lòng y cảm thấy không ổn một chút nào cả, nhưng vẫn cứng rắn đè nén xuống nỗi kích động muốn bỏ trốn. Lúc này có thể chạy đến đâu đây? Chỉ sợ toàn bộ huyện Cù chính là một cái bẫy lớn, y thân đã mắc vào cạn bẫy, muốn giữ lấy mạng chỉ có thể liều chết đánh cược một lần... Trong lòng Khuyết Bá vẫn còn giữ một tia hi vọng. Trương Phi xuất hiện tại đây, chỉ là một sự trùng hợp. Chỉ cần Trương Khải có thể thành công tấn công huyện Cù, liền có thể giữ lại được một đường sống. Cho nên Khuyết Bà bất kể như thế nào vẫn phải cắn răng chịu đựng. Còn mạng thì ít nhất vẫn còn đường sông, lúc này mà tháo chạy thì chính là tự mình đi vào con đường chết. Y đưa tay rút đại đao ra, hít sâu một hơi, phóng ngựa phi tới. - Các huynh đệ, đây chính là lúc khiến công lập nghiệp, theo ta giết địch... Vũ sơn tặc cũng không nhận ra Trương Phi, dù Trương Phi và Bạch Mạo tinh binh tàn sát dã man nhưng khi thấy Khuyết Bá lao tới, Vũ sơn tặc lập tức ổn định trận tuyến. Vũ sơn tặc đã từng theo Khuyết Bá chinh chiến ở quận Thái Sơn, sau lại cùng tiến vào Từ Châu, cũng coi như là vào sinh ra tử. Cho nên cho dù Bạch Mạo tinh binh hung mãnh, nhưng Vũ sơn tặc cũng không hề lùi bước. Khuyết Bà thúc ngựa múa đao, phi ngựa xông đến ngăn cản Trương Phi. Không đợi Trương Phi kịp hỏi, y vung đạo hướng chính diện, hung hăng chém về phía Trương Phi. Trương Phi không hề nao núng, giơ thương nghênh đón. Thương mẫu giao nhau, tạo ra một tiếng giòn vang, Khuyết Bá bị sức mạnh từ Trượng Bát Xà Mâu Thương truyền đến làm chấn động, hổ khẩu vỡ toang, hai tay lập tức đầm địa máu chảy. Đại đao không thể cầm vững, lập tức tuột khỏi tay. Khuyết Bá hồn bay phách lạc... đã sớm nghe qua Trương Phi là ái tướng của Lưu Bị, sức mạnh địch trên vạn người. Nhưng dù sao đó cũng là truyền thuyết, Khuyết Bá cũng chưa nhìn thấy Trương Phi ra tay. Cho nên ngay từ đầu, y dù không thể thắng được Trương Phi nhưng cũng cho rằng có thể ngăn cản được một chút. Cho dù nói thể nào, Khuyết Đá hắn trước kia cũng là mãnh tướng dưới tay Khuyết Tuyến... nào ngờ đâu, chỉ một hiệp cũng không ngăn nỗi! Trách không được lúc trước Tào Tháo chinh phạt Từ châu, mãnh tướng dưới tay như mây, lại bị Lưu Bị khuyên lui! Khuyết Bá hối hận không dứt, vội quay đầu ngựa, khan giọng hộ: - Ngăn y lại! Y chạy trối chết, lao thẳng về hướng công thành huyện Cù, Trương Phi lộ ra một tia tàn ác, thúc ngựa đuổi theo: - Cẩu tặc, xem người định trốn đến đâu! Nhưng y mới đuổi được mấy bước đã bị mười mấy tên sơn tặc Vũ sơn ngăn lại. Trương Phi giận dữ, Trương Bát Xà Mâu Thương không ngừng chao liệng, thương pháp hiện ra như phong ba bão táp, mười mấy sơn tặc quanh đấy đều bị Trương Phi đốn ngã trong vũng máu. Chỉ là khi y giải quyết xong những tên Vũ sơn tặc ấy thì Khuyết Bá cũng đã không thấy bóng dáng Vũ sơn sơn tặc ngoài cửa Mi phủ càng hoảng loạn, Khuyết Bá lâm trận chạy trốn khiến đám Vũ sơn tặc không biết xử lí ra sao, một đám hỗn loạn. Luận thế cục, nếu giao chiến với Bạch Mạo tinh binh, Vũ sơn sơn tặc vốn không phải là đối thủ. Khuyết Bá lại vừa bỏ chạy, Vũ sơn tặc càng không còn lòng dạ nào mà chiến đấu, nhanh chóng tan tác... Mi Phương lúc này cũng chỉnh đốn gia đình. Dẫn người lao ra cửa chính. Nhưng khi thấy thế trận trước mắt nghiêng hẳn về một bên, y cũng giật minh kinh hãi, trong lòng một nửa cảm thán sức chiến đấu hung hãn của Bạch Mạo tinh binh, một bên âm thầm tán thưởng cách nhìn của Mi Chúc. Dưới trướng có loại tinh binh này, Lưu sứ quân quả nhiên không tầm thường. Nói không chừng lần này vị trí của Mi gia sẽ tăng lên rất nhanh, về sau có thể có được chỗ đứng nhất định ở từ Châu. Trong đầu hiện ra lời nói của Mi Chúc trước khi đi: - Ta cũng biết như vậy sẽ ủy khuất cho tiểu muội... Nhưng phải biết rằng Lưu sứ quân là người như thế nào? Một thân là hảo hán đương thời, đến kẻ sĩ kiêu ngạo ngang ngược như Trần Nguyên Long cũng không dám khinh thường chủ công. Hiện giờ Lưu sứ quân chưa có phe cánh gì, ta và người tìm đến nương tựa, y chắc chắn sẽ tiếp nhận. Đệ cũng phải biết rằng, dưới trướng Lưu sứ quân có bao nhiêu nhân tài? Chưa nói đến Nhị tướng quân, Tam tướng quân võ dũng vô song, Thúc Chi cũng có phong của một đại tướng, có thể đảm đương một phương diện. Giản Ung, Tôn Càn đều đa mưu túc kế, Tôn Càn còn bái Trịnh Huyền làm thầy, chúng ta sao có thể sánh được. Sau này Lưu sứ quân đại cáo công thành, ta và để có thể được trọng dụng nhưng chắc gì có thể trở thành tâm phúc của Lưu sứ quân... chỉ có cùng Lưu sứ quân kết thành người một nhà mới có càng nhiều ưu ái. Tiểu muội và Lưu Sứ quân tuy rằng tuổi tác chênh lệch quá nhiều, nhưng cũng không đến mức quá uất ức. Có lẽ, huynh trưởng đã quyết định đúng! Chỉ có điều với tính khí của tiểu muội, nàng sẽ đồng ý sao? Còn có Lưu Sấm... Tiểu muội tưởng rằng nàng lén lấy trộm nhân sâm là việc thần không biết, quỷ không hay nhưng sao có thể qua nỗi mắt ta? Nàng có ý như vậy với Lưu Sấm, chi e cũng không phải là chuyện tốt. chuyện này nếu không giải quyết thích đáng, chỉ sợ sẽ phát sinh ra nhiều chuyện khó lường. Lông mày của Mi Phương đã nhíu chặt lại. - Nhị Lão gia, có cần phối hợp truy kích không? Mi Thiệp đứng bên Mi Phương, nhẹ giọng hỏi. Toàn bộ sơn tặc bên ngoài Mi phủ đều bị Bạch Mạo tinh binh tiêu diệt... Trương Phi cũng không vì thế mà dùng tay, mang theo Bạch Mạo tinh binh truy kích dọc theo cả con phố dài, tiến thẳng đến phía công thành. Mi Phương lắc đầu, chuyện này vẫn là đỗ đại huynh trở về hãy bàn tiếp! Việc cấp bách là phải nhanh chóng chấm dứt trận chiến đấu này... Tam tướng quân nếu đã suất bộ truy kích, ta thân là địa chủ, sao có thể tụt lại phía sau người ta? - Truyền lệnh, cùng Tam tướng quân giết địch! Mi Phương hét lớn một tiếng, gia đình Mi gia lập tức cùng với Bạch Mạo binh truy đuổi. Chỉ có điều trong lòng có một cảm giác vô cùng nặng nề. Mi Phương có cảm giác chuyện kia không phải quá đáng tin cậy, nếu xử lí không khéo chi sợ chuyện càng thêm phức tạp...
Lầu trên công thành có âm thanh vang lên, khỏi lửa báo động ngút trời. Ngoài thành trong lúc âm thanh mãnh liệt kia vang lên, quận Từ Châu từ trên trời giáng xuống, từ bốn phương tám hướng huyện Cù tiến đến bủa vây. Trương Thừa tuy không rõ lắm thế cục bên ngoài, nhưng khi khói lửa báo động kia xuất hiện, y liền cảm thấy sự tình không ổn... Tuy nhiên, Trương Thừa rất tỉnh táo, thấy tình huống không ổn, vội vàng hạ lệnh, sai người tiếp tục công kích công thành, đồng thời lại bỏ qua Lưu Sấm, lặng lẽ gọi Trương Siêu đến. - Huynh trưởng gọi đệ có chuyện gì? Trương Siêu không cao lắm, nhìn qua cũng không đến 170 cm nhưng thân hình chắc nịch. Gã tính tình hào phóng, thích cùng người khác đấu võ so mưu. Vừa mới bao vây công kích Quản Hợi, đúng lúc sát hứng lên cao lại bị gọi về, trong lòng không lấy gì làm vui ve. Trương Thừa cũng không để ý thái độ của Trương Siêu mà nằm ngay lấy tay gã: - Tiểu Siêu, chúng ta chạy đi! - Chạy? Trương Siêuvẻ mặt nghi hoặc, kinh ngạc nhìn Trương Thừa, có chút không hiểu. - Tình hình không ổn, chúng ta chỉ sợ đã trúng kế... Cứ như vậy đánh tiếp, chi e toàn quân đều bị tiêu diệt. Rừng xanh còn đó thì lo gì không có củi đốt. Cổng thành có Quản Hợi và Lưu Sấm, cho dù muốn mạnh mẽ công kích thì tổn thất cũng sẽ rất nghiêm trọng. Huống chi ngoài thành có mai phục, tuần binh trong thành một khi hóa giải được áp lực tất nhiên sẽ phân ra viện binh, đến lúc đó chúng ta muốn chạy cũng khó. Có lẽ để chứng minh cho lời nói của Trương Thừa..., trên đầu thành truyền đến một trận tiếng hoan hô. - Viện binh tới rồi! Sắc mặt Trương Thừa lập tức khó coi, vội quay lại nhìn về hướng thành lâu. Chỉ thấy một đội lính cưỡi ngựa dọc theo con đường lớn phi tới... Tuy rằng cách một khoảng nhưng Trương Thừa vẫn có thể cảm nhận được, đám quân lính ấy tuyệt đối không phải tuân binh huyện Cù. Y cắn răng một cái, kéo tay Trương Siêu muốn rồi đi. Nào ngờ mới đi được hai bước chợt nghe Trương Siêu hỏi: - Thế thúc phụ và Khuyết thúc phải làm sao bây giờ? Trong lòng Trương Thừa trầm xuống, cũng có chút do dự. Nhưng chỉ trong nháy mắt khi y do dự, binh lính trên công thành đã lao ra đường lớn, nhanh chóng hội tụ cùng đám người Quản Hợi, bao vây lấy Vũ sơn tặc. Nếu còn không đi sẽ không kịp nữa! Trương Thừa cắn răng một cái, lạnh lùng nói: - Phụ thân bây giờ nguy hiểm trùng trùng, sinh tử không rõ. Khuyết Bá và chúng ta có quan hệ như thế nào? Nếu vì cầu sinh, y chắc chắn sẽ bán đứng chúng ta... Trước tiên lo giữ mạng, ngày sau mới có thể còn có đất dụng võ. Nếu ngày hôm nay chúng ta đều bỏ mạng ở đây, ai sẽ báo thù cho phụ thân? Tiểu Siêu đừng lưỡng lự như phụ thân, mau theo ta phá vòng vây. Có thể nhìn ra, Trương Siêu đối với Trương Thừa chính là tin tưởng và phục tùng. Tuy rằng gã một bụng không cam tâm, nhưng cũng biết lời của Trương Thừa không hề sai. Gã lập tức đi theo Trương Thừa, lúc sắp đi còn gọi thêm mười mấy tên tâm phúc, thần không biết quỷ không hay thoát khỏi chiến trường, biến mất trong con ngõ hẻm. Bọn họ vừa mới rời đi thì Khuyết Đá mang theo tàn binh bại tướng chạy đến công thành. Thấy tình hình trước mắt, Khuyết Đá mặt xám như tro. Phía sau, Trương Phi như một tia sét lớn gào rống lên: - Khuyết Bá, xem ngươi còn có thể chạy đến đâu? Đem đầu người nộp cho Tam tướng quân ta! - Giết cho ta! Trong lòng Khuyết Đá tự hiểu nếu mình rơi vào trong tay Lưu Bị thì chắc chắn chết không nghi ngờ. Lúc trước y và Trương Khải vì báo thù cho Khuyết Tuyến, bí mật lập kế hoạch giết Tào Tung để Tào Tháo kéo binh đến Từ Châu. Nào biết được Tào Tháo sau khi đến Từ Châu lại đại khai sát giới, huyết tẩy quận Bành Thành khiến Từ Châu trên dưới chung một mối thù, Đào Khiêm lại càng đưa thêm viện binh đến chỗ Lưu Bị, khuyên lui Tào Tháo. Có thể nói Từ Châu trên dưới đều căm hận thấu xương Khuyết Bá và Trương Khải. Lấy tinh tình của Lưu Bị, y cũng có thể thu nhận và giúp đỡ Khuyết Bá cùng Trương Khải, nhưng đối mặt với mối thù thấu xương của toàn Từ Châu, cũng không dám sơ suất mạo phạm vào mối thù của thiên hạ mà lưu lại hai người họ. Cho nên Khuyết Bá chỉ còn duy nhất một cách. Cướp lấy cửa thành, ra ngoài hội hợp với Trương Khải, mở đường máu tìn cách nương tựa Lã Bố, nói không chừng còn tìm được đường sống...