WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.
Hãn Thích

Chương 594: Việc vặt (1)

Chương 594: Việc vặt (1)





Đầu tháng mười hai, U Châu nghênh đón một trận tuyết lớn.


Lưu Sấm đến Tang Can.

Tang Can, ở vào chỗ giao nhau giữa Di Thủy và Trị Thủy, giữa mùa đông nước sông đã sớm đóng băng.

Sau khi Tuân Kham đến Tang Can, liền sớm vào thành nghỉ ngơi. Cũng khó trách, dù sao ông cũng đã lớn tuổi, từ tháng chín tới nay khởi binh ở Ngũ Nguyên, ba tháng ác chiến, đối với Tuân Kham mà nói đích thật là có chút mỏi mệt. Hiện giờ, Vân Trung được Điền Dự tiếp nhận, Tuân Kham cuối cùng thoải mái một chút.

Ông mang theo gia quyến rời khỏi Vân Trung, hội hợp với Lưu Sấm ở Ninh huyện, liền khởi hành chạy tới Trác quận.

Lưu Sấm nhìn ra được, tâm tình của Tuân Kham cũng không khá lắm, thậm chí có chút sa sút. Đối với vị cha vợ này, Lưu Sấm hoặc nhiều hoặc ít có chút hiểu biết. Tuy rằng ông trợ giúp mình khởi binh, nhưng ở trình độ nào đó mà nói, lại phản bội Viên Thiệu.

Đương nhiên, Tuân Kham cũng không phải là bởi vì phản bội Viên Thiệu mà cảm thấy áy náy, chẳng qua là cảm thấy trong lòng không quá thoải mái.

Nhớ ngày đó, ông và Tuân Úc mỗi người một ý kiến.

Tuân Úc cho rằng Viên Thiệu không phải minh quân thành tựu đại sự, mà Tuân Kham lại cho rằng, Viên Thiệu xuất thân từ bốn đời làm Tam Công, hùng cứ Hà Bắc tất thành đại sự.

Kết quả...

Tào Tháo hiện nay lợi dụng Thiên Tử để ra lệnh cho chư hầu, lấy ít thắng nhiều, đại thắng Viên Thiệu ở Quan Độ. Điều này chẳng phải đã nói rõ, năm đó lựa chọn của Tuân Úc chính xác, mà lựa chọn của ông là sai lầm? Tuân Úc lúc ban đầu cũng từng phụ tá Viên Thiệu, về sau lại cho rằng Viên Thiệu không phải minh chủ, thậm chí phản bội cả Tuân Kham, rời khỏi Hà Bắc. Lúc ấy Tuân Kham đã nói, người có thể phục hưng Hán thất, chắc chắn là Viên Thiệu. Nhưng Tuân Úc lại nói, gã sẽ tìm được một vị minh quân có thể chân chính phục hưng Hán thất, đến lúc đó sẽ chứng minh ánh mắt của Tuân Kham là sai lầm...

Tuân Kham đến tuổi này, công danh lợi lộc đã không còn quan trọng gì nữa. Nhưng thể diện này... đặc biệt thể diện giữa huynh đệ thì lại cực kỳ coi trọng.

Tuân Kham khởi binh phản Viên Thiệu, cũng đã nói lên cuộc tranh luận lúc trước giữa ông và Tuân Úc là ông đã rơi vào hạ phong.

Cho nên, trên đường trở về Trác quận, Tuân Kham rầu rĩ không vui.

Lưu Sấm biết Tuân Kham tâm tình không tốt, cho nên cũng không có đã quấy rầy ông, sau khi đến Tang Can liền cùng Hàn Hành ra khỏi thành tuần tra.

Giữa mùa đông, ngoài thành Tang Can là một mảnh hoang vắng, một mảnh cánh đồng trắng xoá bát ngát, vạn vật tịch liêu.

Lưu Sấm tuần tra một vòng rồi về, liền trở về Tang Can huyện thành. Ở trên đường trở về, hắn cẩn thận hỏi thăm Hàn Hành một vài tình huống, lệnh cho Hàn Hành bắt tay vào chuẩn bị. Năm sau khai hoang nông canh, cây lúa Chiêm Thành năm nay thử trồng ở Liêu Tây đã thành công, Lưu Sấm chuẩn bị bắt đầu tiến hành mở rộng phạm vi ở U Châu. Tuy nhiên quá trình này, nhất định sẽ không dễ dàng. U Châu có nhiều ruộng tốt, chỉ tiếc dân cư thật sự là rất thưa thớt.

Tô thị không thực hiện minh ước, cũng làm cho Lưu Sấm có chút không vui. Hắn sở dĩ muốn vời kéo Chân thị, cũng là vì để cảnh cáo Tô thị... Tuy nhiên, chỉ bằng Tô thị và lực lượng của Chân thị, vẫn còn có chút không đủ. Lưu Sấm đã quyết định, sản xuất số lượng lớn muối Cát Phổ từ đảo Quảng Lộc, hắn phải tăng sự giúp đỡ của Mi gia.

- Chủ công, nhị công tử tới rồi.

Ở cửa phủ nha, Lưu Sấm vừa mới xuống ngựa liền gặp Võ An Quốc ở đằng trước bước nhanh tới.

Lưu Sấm vốn định để Võ An Quốc đóng giữ Vân Trung, làm chủ tướng một phương, nhưng sau khi Võ An Quốc trải qua một năm rèn luyện, đối với việc độc lĩnh một quân đã nhạt nhòa hứng thú . Dựa theo cách nói của y: Độc lĩnh một quân quá mức vất vả, Quốc không phải người làm đại sự, nguyện theo bên người chủ công, dẫn ngựa khêu đèn. Người này không ngờ lại bày đặt không thèm làm tướng quân, muốn chạy tới làm hộ vệ cho Lưu Sấm.

Lưu Sấm vốn không đồng ý, nhưng một lời nói của Tuân Kham đã khiến hắn bỏ đi ý nghĩ khuyên bảo Võ An Quốc.

- Nguyên Tắc làm người chân chất, mỗi trận chiến đều xung phong đi đầu. Chỉ có điều gã không phải là nhân tài độc lĩnh một quân, nếu cứ bắt gã phải một mình đảm đương một phía, ngược lại mất nhiều hơn được. Mạnh Ngạn con hiện nay địa vị từ từ tăng vọt, thân tùy ngày xưa bên người cũng phần lớn đã rời đi. Trước kia, Hành Nhược, Nguyên Phúc đi theo bên cạnh con, ta vô cùng yên tâm. Nhưng hiện tại, con xem bên cạnh con chỉ có một Lý Dật Phong, không khỏi có chút mỏng yếu. Hãy để Nguyên Tắc trở về, như vậy đối với con đối với gã đều tốt.

Lưu Sấm nghe xong lời khuyên của Tuân Kham, liền đồng ý để Võ An Quốc trở về.

Dù sao Phi Hùng Vệ của hắn phải một lần nữa tổ chức và thành lập, chỉ dựa vào một mình Lý Dật Phong đích xác vất vả, có Võ An Quốc tương trợ, cũng có thể miễn đi rất nhiều phiền toái.

Lưu Sấm xuống ngựa, đem dây cương giao cho Võ An Quốc.

- Khổng Minh tới vào lúc nào?

- Mới đến không lâu!

Lưu Sấm gật gật đầu, liền bước đi như bay vào phủ nha.

Trên nha đường, Gia Cát Lượng mặc áo lông màu đỏ bằng da Hỏa Hồ ly chế thành, đang cầm một quyển “Thượng thư chính nghĩa” lật xem.

Thấy Lưu Sấm tiến vào, y vội vàng buông sách, bước nhanh về phía trước thi lễ với Lưu Sấm: - Huynh trưởng, phong thổ nhân tình Tang Can này có vừa lòng hay không?

Trên nha đường cũng không có người khác, Lý Dật Phong và Võ An Quốc thì đợi ở bên ngoài. Gia Cát Lượng nói chuyện với Lưu Sấm dĩ nhiên cũng thoải mái tùy ý rất nhiều, trên mặt còn mang theo vài ý cười biếng nhác.

- Rất vừa lòng.

Lưu Sấm gỡ áo khoác xuống, ném ở trên một bên ghế ngồi, ra hiệu Gia Cát Lượng ngồi xuống.

- Đại quận lớn như vậy, mười một thành không quá hai vạn hộ, dân số không quá mười vạn... Khổng Minh, nếu là ở Dự Châu hay Ích Châu, hoặc là ở Ký Châu, Thanh Châu, thì chính là dân số của hai ba thành. Ta từ Ninh huyện một đường lại đây, đập vào mắt đều là hoang vu, rất nhiều nơi trăm dặm không thấy khói bếp. Dân cư thưa thớt như thế, làm sao có thể thành được sự nghiệp? Đặc biệt dân của quận Thượng Cốc càng thêm rất thưa thớt, thân chịu Hồ họa, trong lòng ta hiện tại có chút không quá thoải mái. Nhớ năm đó, Đại Hán ta hưng thịnh như thế nào, tại sao cho tới bây giờ lại trở nên hoang vu như thế? Dân cư, không có dân cư, chung quy khó có thể lớn mạnh.

Trận chiến Quan Độ đã hạ màn. Viên Thiệu trở về Nghiệp Thành dưỡng bệnh, mà Tào Tháo đang chỉnh đốn binh mã.

Lưu Sấm vô cùng hiểu rõ kế tiếp hắn sẽ gặp phải tình trạng gì... Hắn tuy rằng được U Châu, nhưng so sánh với Viên Thiệu, chung quy vẫn kém quá lớn.

Gia Cát Lượng nói: - Ca ca cần gì phải như thế, ngắn ngủn một năm hùng bá U Châu, thành chư hầu một phương đã là sự nghiệp mà rất nhiều người cả đời cũng khó mà làm được. Dân số U Châu hiện tại tuy rằng không nhiều lắm, nhưng đều không phải là nan đề. Lượng nghĩ, huynh trưởng hiện giờ không cần nóng lòng khuếch trương, hẳn là nên ổn định một chút căn cơ trước mới phải. Dù sao mặc dù chúng ta cướp lấy U Châu, nhưng đối với việc nắm U Châu trong tay, còn chưa đủ đầy đủ, không nên lại khai chiến.

Lưu Sấm làm sao không muốn nghỉ ngơi lấy lại sức.

Hắn cũng muốn tiêu hóa U Châu thật tốt, đem U Châu hoàn toàn nắm trong tay.

Nhưng hắn không dám!

Bởi vì hắn biết, trong lịch sử không lâu sau trận chiến Quan Độ, Viên Thiệu lại phát động cuộc chiến Bình Khâu.

Thời gian cụ thể Lưu Sấm không nhớ rõ ràng lắm, nhưng không lâu sau khi cuộc chiến Bình Khâu chấm dứt, Viên Thiệu liền chết bệnh, Tào Tháo nhân cơ hội tiến vào chiếm giữ Hà Bắc.

Mà nay, hắn chiếm giữ U Châu, Viên Thiệu có giống như trong lịch sử như vậy phát động cuộc chiến Bình Khâu hay không?

Cuộc chiến Bình Khâu này còn có một cái tên, chính là cuộc chiến Thương Đình.

Lưu Sấm vốn cho là hắn thừa dịp sau khi trận chiến Quan Độ quật khởi, có thể tạm thời thả lỏng một ít. Nhưng khi trận chiến Quan Độ kết thúc, hắn mới phát hiện, nguy cơ chân chính vừa mới bắt đầu. Trong lòng Lưu Sấm có một tia sợ hãi, bởi vì hắn phát hiện, lịch sử đang phát triển theo một quỹ đạo hắn không thể nắm trong tay. Ảnh hưởng từ hắn đối với thời đại này càng lúc càng lớn, một ít lịch sử hắn biết rõ cũng đang phát sinh biến hóa.

- Khổng Minh, Tử Du trở về chưa?

- Dạ, đã trở về rồi.

Lưu Sấm nhìn Gia Cát Lượng, đột nhiên nói: - Mấy ngày nay cùng Tử Du gặp nhau, có tốt không?

Gia Cát Lượng ngẩn ra, chợt liền hiểu được ý tứ của Lưu Sấm: - Cũng không thể nói rõ tốt xấu, chỉ có điều nhiều năm không gặp, nên trò chuyện với nhau nhiều hơn. Huynh ấy muốn đệ cùng theo tới Giang Đông... Ha hả, đệ không đồng ý. Đi Giang Đông có thể làm cái gì? Tôn Quyền hiện nay còn ốc còn không mang nổi mình ốc. Tuy rằng huynh ấy được Tôn Quyền coi trọng, nhưng muốn được trọng dụng lại khó khăn rất nhiều. Những cựu thần Trình Phổ, Hoàng Cái của Tôn Kiên thì không cần phải nói, chỉ cần nói như Trương Chiêu, Chu Du mà Tôn Sách giữ lại, Tôn Quyền cũng đang rất trọng dụng rồi. Hơn nữa bên người Tôn Quyền còn có một Lỗ Túc, nghe nói cũng rất tài cán. Tử Du huynh ấy ở bên cạnh Tôn Quyền, chỉ sợ phải xếp hạng ngoài danh sách nhân tài được trọng dụng, làm sao được chiếu cố.

Nhìn ra được, mâu thuẫn giữa Gia Cát Lượng và Gia Cát Cẩn cũng không nhỏ.

Hơn nữa y đối với tình cảnh hiện giờ của Gia Cát Cẩn cũng không phải vô cùng xem trọng... Trong lịch sử, Gia Cát Cẩn cầm quyền đã là trung kỳ Tam quốc. Sau khi Chu Du, Lỗ Túc chết, Gia Cát Cẩn mới chấp chưởng quyền lớn. Có lẽ gã rất được Tôn Quyền coi trọng, nhưng ở Giang Đông trước mắt mà nói, đích thật là không tới phiên gã nói chuyện.

Sau khi Lưu Sấm nghe xong, cũng chỉ cười cười.

Gia Cát Cẩn muốn dẫn Gia Cát Lượng đi, đích thật là không có khả năng!

- Trác quận bên kia, tình hình như thế nào?

Gia Cát Lượng nói: - Lúc đệ rời khỏi Trác quận, hết thảy vẫn bình thường. Tự Thụ ngừng công kích Dịch huyện, nhưng đệ cảm giác không bao lâu, nhất định gã sẽ có hành động. Người này rất có mưu kế, không giống tên Viên Hi ngu ngốc kia. Cho nên trước khi đệ lên đường đến đây từng đặc biệt phái người đi Dịch huyện và Ngũ Nguyễn Quan, xin hai người Trương Cáp, Trương Liêu lưu ý.

Sau khi Lưu Sấm nghe xong, nhẹ nhàng gật đầu.

- Lo lắng của Khổng Minh rất đúng.

Hắn ngẫm nghĩ một chút, hạ giọng nói: - Ta chuẩn bị xây dựng cải tạo Chinh Bắc Tướng Quân phủ ở Quảng Dương, đệ nghĩ như thế nào?

Gia Cát Lượng nói: - Tuy rằng không biết huynh trưởng vì sao phải xây dựng cải tạo phủ tướng quân ở nơi đó, nhưng đệ từng đi xem một lần, đó cũng là một nơi có phong thuỷ tuyệt hảo.

Đó là đương nhiên rồi, đây chính là đế đô của đời sau.

Lưu Sấm muốn xây dựng cải tạo thành Yến Kinh, một mặt là bởi vì nơi đó thông suốt tới bốn phương, bắc tới Cư Dung Quan, nam tới Kế huyện, đông có đồng cỏ và nguồn nước Cô Thủy um tùm, tới phía tây Đại Quận có thể thông suốt, là một nơi tuyệt hảo có thể nắm trong tay toàn bộ thế cục U Châu; về phương diện khác, là bởi vì hắn thích thế. Ngẫm lại xem, đế đô ở đời sau chính là dựa trên cơ sở thành thị hắn xây dựng cải tạo tạo dựng lên, là vinh quang bực nào?

- Ừm, ta đúng là thấy chỗ đó phong thuỷ rất tốt, mới quyết định kiến tạo Yến Kinh. Bản vẽ ta đã lệnh cho Tử Gia mang đến thành Cô Trúc, mời cha vợ đệ xem xét, nếu như không có biến cố gì, nghĩ đến đầu xuân sau là có thể khởi công.

- Huynh trưởng đã nghĩ ra do ai đốc tạo chưa?

Lưu Sấm ngẫm nghĩ một chút: - Khổng Minh cho rằng, Công Uy như thế nào?

- Mạnh Kiến?

Gia Cát Lượng nói: - Đệ từng nghe Tử Hành đề cập đến người này, thật là một người thích hợp.

Bất đồng với lịch sử vốn có, Lưu Sấm tuy rằng kiếm đủ Gia Cát tứ hữu, nhưng trên thực tế chân chính trở thành bằng hữu của Gia Cát Lượng thì chỉ có một Thôi Châu Bình. Đó có lẽ là bởi vì Thôi Châu Bình và Gia Cát Lượng là sư xuất đồng môn, đều là môn hạ của Trịnh Huyền. Tuy nhiên hai người tuy là bằng hữu, nhưng giao tình cũng đặc biệt thân mật. Cũng khó trách, Gia Cát Lượng đi theo Lưu Sấm khắp bốn phương, cũng không có quá nhiều cơ hội ở chung với Thôi Châu Bình.

Mà ba người Từ Thứ, Thạch Thao và Mạnh Kiến, còn lại là kết giao chặt chẽ với Gia Cát Quân.

Gia Cát tứ hữu, chỉ sợ là rất không có khả năng lại xuất hiện, quỹ đạo cuộc sống của mọi người cũng theo đó mà phát sinh biến hóa...



Trang 293# 2











trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.