Lưu Sấm lắc đầu, đẩy những ý niệm không hiểu ra sao trong đầu này ra. Quỹ tích cuộc sống của đám người Gia Cát Lượng, đã theo sự xuất hiện của hắn mà phát sinh thay đổi. Cũng mặc kệ như thế nào, loại thay đổi này chung quy là một chuyện tốt, ít nhất sẽ không xuất hiện kiểu “thân ở Tào doanh lòng đang ở Hán” như Từ Nguyên Trực.
Từ khi tiến vào chiếm giữ Bắc Bình tới nay, Lưu Sấm và Gia Cát Lượng đã gần đến nửa năm không gặp. Hai người lần này gặp nhau ở Tang Can, tự nhiên có nhiều chuyện muốn nói. Gia Cát Lượng kể lại tỉ mỉ giải thích thế cục U Châu trước mắt cho Lưu Sấm, cuối cùng tổng kết nói: - Tào Tháo mặc dù thắng ở Quan Độ, nhưng vô lực Bắc thượng. Hơn nữa Lưu Bị dấy binh ở Nhữ Nam, sau khi Tào Tháo đánh bại Viên Thiệu, đầu tiên liền sẽ giải quyết Lưu Bị ở Nhữ Nam.
Cho nên Lượng nghĩ đến, muốn Tào Tháo kiềm chế binh lực của Viên Thiệu, khả năng cũng không phải rất lớn. Đây cũng chính là nói, kế tiếp một thời gian ngắn, ca ca phải đối mặt sự trả thù điên cuồng của Viên Thiệu. Hơn nữa Viên Thiệu nếu dụng binh U Châu, tuyệt sẽ không chỉ đánh từ chính diện. Gã và người Tiên Ti quan hệ có chút chặt chẽ, hơn nữa nay Ôn Hầu nhập Tiên Ti, tại Đại Tiên Ti Sơn đánh bại Yến Lệ Du, chắc chắn khiến người Tiên Ti sinh ra kiêng kị.
Yến Lệ Du kia là hạng người có thù tất báo, tuyệt sẽ không cứ như vậy từ bỏ ý đồ. Lượng phỏng đoán, Yến Lệ Du kia nhất định sẽ phái người du thuyết Bộ Độ Căn, liên thủ với Hô Trù Tuyền cướp biên, đến lúc đó mặt phía bắc U Châu tất nhiên sẽ bị tăng gấp bội áp lực.
Lưu Sấm nhớ lại, Viên Thiệu dường như là kẻ cực thích lợi dụng binh mã dị tộc. Khi gã và Lưu Ngu mâu thuẫn, từng dẫn Tiên Ti tiến đến; khi lãnh binh cướp lấy Ký Châu, gã đã sử dụng rất nhiều người Ô Hoàn xuất chiến. Khi đang trong vòng chiến đấu cùng Công Tôn Toản, Viên Thiệu lại điều tạm binh mã từ trong tay người Tiên Ti và Ô Hoàn. Lần này Lưu Sấm hắn chiếm giữ U Châu, mà Viên Thiệu vừa gặp thảm bại ở Quan Độ, nói không chừng sẽ điều tạm binh mã dị tộc, liên kết giáp công chính mình.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Lưu Sấm không khỏi nhíu lại.
- Khổng Minh nghĩ xem lúc này làm thế nào giải quyết?
Ngẫm lại, dường như đích thật là cái phiền toái. Đường biên giới U Châu rất dài, nếu như người Tiên Ti xâm phạm biên giới, Lưu Sấm đích thật là không dễ đối phó.
Hắn nhìn Gia Cát Lượng, cùng đợi câu trả lời của Gia Cát Lượng.
Nếu tiểu tử này có thể dự liệu được loại chuyện như vậy phát sinh, nói vậy nhất định có phương pháp giải quyết.
Gia Cát Lượng thấy Lưu Sấm cười tủm tỉm nhìn y, không khỏi lộ ra một chút vẻ chán nản. Y vốn định hù dọa Lưu Sấm một chút, lại không nghĩ Lưu Sấm đã nhìn ra tâm tư của y.
- Ca ca sao biết Lượng có đối sách?
Lưu Sấm không kìm nổi cười ha ha. Nắm nắm tay gõ gõ xuống đầu của Gia Cát Lượng.
- Ta nếu không biết tài của Khổng Minh, thiên hạ liền không người có thể hiểu được.
Gia Cát Lượng kia vĩnh viễn là bày mưu nghĩ kế, quyết thắng từ nghìn dặm. Trong lịch sử, sau khi Lưu Bị chết, năm lộ đại quân Tào Ngụy chinh phạt Tây Thục, khiến Thục Hán chấn động. Gia Cát Lượng lúc ấy đóng cửa không ra, đã sớm thành công trong lòng. Cho nên y vẫn đợi đến cuối cùng mới đứng ra, nói vậy cũng có dụng ý của y, hy vọng dùng điều này để có được càng nhiều quyền lực. Sau đó, năm lộ đại quân Tào Ngụy tan thành tro bụi, càng hiện ra tài cán trác tuyệt của Gia Cát Lượng.
Gia Cát Lượng cũng không buồn bực. Vuốt búi tóc một chút, liền cười trả lời: - Đệ thấy Viên Thiệu nếu liên lạc với dị tộc, không ngoài ba người Yến Lệ Du, Hô Trù Tuyền và Bộ Độ Căn. Trong đó, Yến Lệ Du liên tiếp chịu thiệt ở trong tay ca ca, chắc chắn đáp ứng lời mời của Viên Thiệu.
Mà Bộ Độ Căn này, tuy nói làm người có chút không quả quyết, nhưng xác thực cũng khá bản lĩnh... giữa Tiên Ti, cặc dù chinh phạt không ngừng, nhưng dù sao cùng là nhất thể. Nếu Yến Lệ Du ra mặt mời, Bộ Độ Căn nhất định sẽ không cự tuyệt. Mà với giao tình giữa Bộ Độ Căn và Yến Lệ Du, dù muốn du thuyết cũng vô cùng khó khăn. Cho nên Lượng nghĩ đến, chỉ bằng một Yến Lệ Du không đáng để lo nghĩ, cần có người có thể kiềm chế Bộ Độ Căn.
- Ý của đệ là...
- Hô Trù Tuyền!
Gia Cát Lượng cười hì hì nhìn Lưu Sấm nói: - Năm Hưng Bình thứ hai, Vu Phu La mất. Hô Trù Tuyền tiếp chưởng vị trí Đại Thiền Vu Nam Hung Nô, tọa lĩnh Mỹ Tắc, Nam Thiền Vu đình. Chỉ có điều đến hiện nay, Đại Thiền Vu gã chưa được thiên tử tán thành, cho nên vẫn không thể chân chính nắm trong tay Nam Hung Nô, khiến cho Tả Hiền Vương Lưu Báo luôn kiêu ngạo, không thể chính lệnh thống nhất.
Theo đệ được biết, Hô Trù Tuyền cực kỳ kính trọng Hán thất, vẫn muốn bái kiến thiên tử. Ca ca là Hoàng thúc Đại Hán, Chinh Bắc Tướng Quân, có được U Châu, sao không nghĩ cách tới liên hợp, để Hô Trù Tuyền nghĩ cách đi kiềm chế Bộ Độ Căn?
Lưu Sấm ngẩn ra, trong mắt hiện lên một làn ánh sáng. Hắn đứng lên trong phòng bồi hồi, một lát sau không kìm nổi hỏi: - Nhưng ta cùng với Hô Trù Tuyền không có giao tình, thì như thế nào du thuyết người này đây?
Tiếng nói vừa dứt, lại nghe đến ngoài cửa truyền đến tiếng cười lớn.
Ngay sau đó Tuân Kham cất bước đi tới, nhìn Gia Cát Lượng nói: - Trước kia thường nghe Mạnh Ngạn nói, Khổng Minh cơ trí hơn người, trí mưu chồng chất... Ta vẫn nghĩ Mạnh Ngạn có chút phóng đại mà thôi. Nhưng hiện tại xem ra, Mạnh Ngạn nói không sai, Khổng Minh cháu quả nhiên trí tuệ, danh bất hư truyền.
- Lão đại nhân!
Gia Cát Lượng thấy Tuân Kham tiến vào, liền vội vàng khom người thi lễ.
Tuân Kham khoát tay áo, nói với Lưu Sấm: - Lời các con mới vừa nói, ta ở bên ngoài nghe rất rõ ràng. Kỳ thật, trước đó ta cũng muốn nhắc nhở con chuyện này, lại không nghĩ bị Khổng Minh đoạt trước. Với hiểu biết của ta đối với Viên Bản Sơ, gã nhất định sẽ cấu kết với người Hồ. Yến Lệ Du, Bộ Độ Căn, tất nhiên sẽ liên kết xuất kích, đến lúc đó con nên ngăn cản như thế nào?
- Việc này... xác thực cần nghĩ kỹ.
- Khổng Minh nói, liên hợp Hô Trù Tuyền kiềm chế Bộ Độ Căn, đích thật là một biện pháp. Chẳng qua là ta nghĩ, chỉ kiềm chế Bộ Độ Căn còn chưa đủ, Khổng Minh hẳn nên to gan hơn một chút mới được.
Gia Cát Lượng ngẩn ra, nhưng rất nhanh liền lộ vẻ hiểu rõ. Mà ngược lại Lưu Sấm vẫn không hiểu ra sao, nhìn Tuân Kham, lại nhìn Gia Cát Lượng, đối với lời nói của Tuân Kham mới vừa rồi kia, cảm thấy có chút mê man.
- Bộ Độ Căn này tính tình không mạnh, lá gan cũng không lớn. Ta đồng ý chủ ý của Khổng Minh liên hợp Nam Hung Nô chống đỡ Tiên Ti, nhưng Khổng Minh khiến Nam Hung Nô kiềm chế Bộ Độ Căn, ta nghĩ là quá mức cẩn thận rồi. Mạnh Ngạn và Bộ Độ Căn không có thâm cừu đại hận, nếu như gã xuất binh, chỉ có thể là vì Viên Thiệu mời, cùng với Yến Lệ Du đồng tông bàn bạc. Loại đối thủ này, dễ dàng đối phó nhất... Mạnh Ngạn sao không để một viên Đại tướng đóng quân ở Bình Cương, thủ vững để kiềm chế Yến Lệ Du. Rồi sau đó liên kết với nam Hung Nô, tấn công Bộ Độ Căn?
Lưu Sấm nghe xong lời nói này của Tuân Kham, giật nảy mình, vô cùng mừng rỡ.
Vị cha vợ này của mình thật đúng là ác độc! Gia Cát Lượng chỉ muốn chống đỡ, nhưng Tuân Kham lại muốn một ngụm nuốt sạch Yến Lệ Du, hoàn toàn đánh tan Đông Tiên Ti...Đây chính là gừng càng già càng cay!
Gia Cát Lượng cũng lộ ra vẻ kính nể, liên tục gật đầu.
Y đương nhiên hiểu rõ ý tứ của Tuân Kham, đó là dùng một chi binh mã đóng quân ở Bình Cương, kiềm chế Yến Lệ Du. Rồi sau đó tập trung binh lực, liên kết với nam Hung Nô tấn công Bộ Độ Căn. Bộ Độ Căn ý chí chiến đấu cũng không mạnh mẽ, cho dù gã muốn xuất binh, cũng là bởi vì áp lực tình cảm đồng tông của Viên Thiệu. Chỉ cần đánh dọa Bộ Độ Căn, binh mã trong bộ Tiên Ti tự nhiên sẽ rút đi. Đến lúc đó liên hợp Nam Hung Nô đông tiến giáp công Yến Lệ Du, nói không chừng một trận chiến là có thể đánh cho kia người Tiên Ti hát vang “Đại Tiên Ti Sơn ta đã mất rồi, gia súc ta đã không còn đông đúc nữa, Đại Tiên Ti ta đã mất rồi, làm cho phụ nữ của ta không còn mặt mũi nữa” . Một chiêu này, có thể nói là ác độc hơn kế sách của y.
Nếu diệt Yến Lệ Du, thì Đông Tiên Ti cũng không thể sinh ra uy hiếp đối với U Châu!
- Kế của lão đại nhân quả nhiên lợi hại, chỉ có điều Hô Trù Tuyền kia...
- Việc về Hô Trù Tuyền, Mạnh Ngạn không cần phải lo lắng. Trước đây khi ta còn là Thái Thú Ngũ Nguyên, thật ra có chút giao thiệp với Hô Trù Tuyền. Ta có thể gửi một phong thư, lại phái một người đắc lực tới đó du thuyết, nhất định có thể thuyết phục được Hô Trù Tuyền.
- Cha vợ, không biết người nào có thể đi sứ ạ?
Tuân Kham nghe vậy, khẽ mỉm cười: - Tử Sơn tuy rằng là con ông cháu cha ham chơi, nhưng giao tiếp khá rộng. Con đừng thấy nó ngày ngày nhàn rỗi, nhưng khi còn ở Ngũ Nguyên cũng thường lui tới với Hô Trù Tuyền, cực kỳ thân mật. Ta thấy Mạnh Ngạn đừng ngại chuẩn bị nhiều rượu ngon tơ lụa, rồi sau đó để cho Tử Sơn đi tới Mỹ Tắc. Ta tin tưởng, nó nhất định sẽ mang đến cho Mạnh Ngạn niềm vui ngoài ý muốn, thuyết phục được Hô Trù Tuyền.
Tuân Kham nói đến Tử Sơn, cũng không phải là Bộ Chất, mà là chỉ con lớn nhất của ông, Tuân Lộc. Dưới gối Tuân Kham có hai con trai một con gái, con gái Tuân Đán gả cho Lưu Sấm, con trai Tuân Khuông hiện nay là Thái Thú quận Huyền Thố. Nói vậy, con cả Tuân Lộc đó là kẻ ăn chơi trác táng, sống phóng túng không chỗ nào không rành, hơn nữa không làm việc đàng hoàng, chơi bời lêu lổng.
Lưu Sấm chợt nghe Tuân Kham tiến cử Tuân Lộc, cũng không khỏi hoảng sợ.
Đức hạnh cậu cả nhà mình, hắn đương nhiên quá rõ ràng. Phái Tuân Lộc đi du thuyết Hô Trù Tuyền? Quả thật có thể thuyết phục Hô Trù Tuyền xuất binh sao?
Gia Cát Lượng ngay từ đầu cũng có chút mơ hồ, nhưng cẩn thận suy nghĩ, lại cho rằng nói không chừng Tuân Lộc thật đúng là người thích hợp...
- Huynh trưởng, nếu lão đại nhân tiến cử Đại huynh, tất sẽ không bắn tên không đích. Như thế thì đừng ngại mời Đại huynh đi một lần, nói không chừng thật sự có thể thuyết phục được Hô Trù Tuyền.
Ngay cả Gia Cát Lượng cũng cho rằng như vậy, Lưu Sấm cũng không tiện cự tuyệt nữa.
- Một khi đã như vậy, liền để Tử Sơn vất vả một lần!
Giữa tháng mười hai năm Kiến An thứ năm, bệnh tình Viên Thiệu chuyển biến tốt đẹp, trở về Nghiệp Thành.
Cùng lúc đó, đúng như Gia Cát Lượng tiên đoán, sau khi Tào Tháo đánh bại Viên Thiệu ở Quan Độ, tạm thời vô lực thừa thắng xông lên. Trên thực tế, cùng Viên Thiệu giằng co mấy tháng, hơn nữa cuộc chiến Bạch Mã trước đây, và trận giao phong ngày giữa Tào Tháo và Viên Thiệu ước chừng giằng co đã vài tháng rồi.
Đối với thực lực xa không bằng Viên Thiệu như Tào Tháo mà nói, giằng co thời gian dài như vậy đã làm lão tiêu hao thực lực không nhỏ. Huống chi, Lưu Bị ở Nhữ Nam luôn luôn tập kích quấy rối phía sau Tào Tháo, khiến Tào Tháo phiền lại thêm phiền. Đồng thời Lưu Biểu ở Kinh Châu dưới sự du thuyết của Lưu Bị, cũng rục rịch, mấy lần xuất binh nhưng lại bị Trương Tú ngăn trở. Điều này đã thành mối họa trong lòng của Tào Tháo, nếu không nhanh chóng giải quyết Lưu Bị, lão cũng không có tâm tình truy kích Viên Thiệu. Cho nên sau khi trận chiến Quan Độ chấm dứt, Tào Tháo lệnh cho Hứa Định, Tào Nhân, Tào Hồng ba đường cùng tiến, lão tự mình dẫn đại quân xuất kích, chuẩn bị giải quyết mối tai họa Lưu Bị. Nếu không đuổi Lưu Bị đi, lão có thể nào an tâm giao phong với Viên Thiệu?
Cũng vào lúc này, Lưu Sấm và Gia Cát Lượng từ Tang Can đến Trác huyện. Chỉ có điều hắn không thể ngờ, sau khi trở lại Trác huyện lại nghênh đón một niềm vui bất ngờ.
Hoá ra, theo Lưu Sấm thủ thắng U Châu, đám người Mi Hoán, Gia Cát Linh thảo luận, quyết định chuyển nhà từ Lâm Du dời đến Trác huyện, làm bạn với Lưu Sấm.
Vốn phủ nha hơi có vẻ vắng lạnh, sau khi toàn gia tới cùng ở, lập tức trở nên náo nhiệt lên. Làm lúc Lưu Sấm đi vào cửa lớn nhà mình, cảm thấy như trong mơ! Hai gấu chó quay cuồng đùa giỡn ở trong viện, đặc biệt gấu ngựa lớn khi nhìn đến Lưu Sấm, chạy như bay khiến Võ An Quốc sợ tới mức suýt nữa động thủ.
- Chúc mừng chủ công, chúc mừng chủ công!
Lưu Sấm mới vừa vào cửa, đa thấy Lư Dục cười chào đón.
Lưu Sấm thì không hiểu ra sao nhìn Lư Dục: - Tử Gia, niềm mừng từ đâu đến?