Con cái có hiếu, vẫn thường là nước cờ đầu của kẻ sĩ tử nghèo trong thời nay. Từ xưa đến nay, đời đời đều lấy chữ thiện lương làm đầu để dạy con cái. Dù là có tài cán hay không? Cũng không quan trọng. Nhưng chỉ cần người làm tốt chữ hiếu thì đã có thể tự mở cho mình một cánh cửa tương lai mới rồi. Còn về hiếu thuận thật hay chỉ là lấy danh cũng không quan trọng. Quan trọng là …, nếu như ngươi muốn thăng tiến nhanh thì ngàn lần đừng bỏ qua chữ “hiếu”. Cho dù ngươi có bày ra muôn ngàn cách, nhưng nếu ngươi đã bị đeo chữ bất hiếu trên người thì rốt cuộc vẫn ở chỗ bẩn mà thôi.
Ở thời Tam Quốc có vô cùng nhiều hiếu tử. Thậm chí các thủ hạ của Lưu Sấm, Từ Thứ, Thái Sử cũng đều có hiếu danh riêng. Chỉ là, Lưu Sấm nhớ không nổi Giả Quỳ là người phương nào. Hắn có đôi chút ấn tượng với cái tên này, nhưng cũng có phần vô cùng xa lạ… Đây là một nhân vật đã được lưu danh sử sách. Tuy nhiên, thời tam quốc có vô cùng nhiều Ngưu Nhân, nhiều đến mức Lưu Sấm không nhớ nổi nữa.
Cũng may bên cạnh hắn có Lư Dục học rộng tài cao, hiểu biết nhiều. Lư Dục tuy ở U Châu nhưng dù sao cha hắn cũng là Lư Thực. Vốn không phải lo lắng về cuộc sống, những người hắn giao thiệp cùng tính sơ qua cũng hơn xa Lưu Sấm.
- Vậy Giả Quỳ đích thị là người Hà Đông rồi, tổ tiên cũng thuộc danh gia vọng tộc ở Hà Đông. Chỉ có điều khi đến đời cụ cố gã thì gia đình xuống dốc, không còn vinh quang như xưa nữa. Tổ phụ của gã là Giả Tập, cũng là một người học rộng, nếu đã từng được diện kiến chắc chắn không thể quên được. Giả Quỳ sau khi sinh ra, liền được ông nội truyền miệng lại phép dụng binh, sách lược vô cùng hữu dụng. Khi ở U Châu ta đã từng được nghe qua chuyện của gã. Đúng đợt mùa màng bội thu, mẹ gã lại ốm nặng, nhà lại không có xe ngựa, vì thế gã đã cõng mẹ trên lưng đi bộ mấy trăm dặm để tìm danh y khám chữa bệnh cho mẹ… Vì vậy, gã rất nổi tiếng ở Hà Đông, được nhiều người khen ngợi. Sau năm Kiến An thứ ba thì được nâng lên thành Mậu tài.
Lư Dục giới thiệu lai lịch của Giả Quỳ cho Lưu Sấm, khiến Lưu Sấm không ngớt lời khen ngợi.
- Không ngờ Giả Quỳ này lại là một người con có hiếu.
Lư Dục cảm thán nói: - Thực ra thì thời vận của Giả Quỳ này cũng không khấm khá gì hơn. Ở năm Kiến An thứ bốn, gã được danh sĩ ở Hà Đông vô cùng coi trọng, tiến cử với Tào Tháo. Ai ngờ mẹ gã đột nhiên ốm chết, Giả Quỳ liền cự tuyệt Tào Tháo, vì mẹ ở nhà chịu tang mẹ giữ chữ hiếu. Nhưng theo tính toán thì cũng ba năm rồi, chủ công nếu có ý muốn chiêu dụ người này, kẻ bất tài này xin dùng chút tài mọn đến thuyết phục, đem gã về U Châu với chủ công.
Lưu Sấm nghe lời giới thiệu của Lư Dục xong cũng có chút động lòng.
Đúng vậy, nhân tài dưới tay hắn bây giờ không hề ít, nhưng so sánh với trước đây thì vẫn có vẻ là không đủ. Tào Tháo tích lũy suốt mấy chục năm nay, Lưu Sấm chỉ dùng vài năm thì sao có thể địch được. Chẳng sợ hắn mang chữ Đại Hán hoàng thúc trên mình, cũng chỉ là một cái tên mà thôi. Nói toạc ra, thời Tam quốc vô nghĩa chiến, muốn có được sự công nhận của mọi người phải dựa vào thực lực của chính mình.
Ở điểm này, Lưu Sấm thực sự không thể so với Tào Tháo được. Tuy hắn nắm trong tay Nam Sơn thư viện, nhưng thực thực tế trong cuộc chiến Châu trước kia, Nam Châu thư viện liệu có mấy người nguyện ý giúp đỡ hắn? Trịnh Huyền, Quản Ninh, Bình Nguyên, Hồ Chiêu, Khổng Dung, đây toàn là những người có danh tiếng vô cùng vang dội, nhưng cũng không thể nào làm cho Lưu Sấm thực sự vừa lòng. Quả thật, học trò của Nam Sơn thư viện bắt đầu trợ giúp Lưu Sấm từ khi hắn bình định rồi tái bắc.
Mà nay, Tào Tháo qua sông thành công, Viên Thượng vứt bỏ thủ Ngụy Quận, e rằng học trò của Nam Sơn thư viện lại muốn lựa chọn…
Giả Quỳ, Giả Quỳ, Giả Quỳ...
Lưu Sấm nhìn Lư Dục cười nói: - Vệc này nhất thời sẽ không vội được, chúng ta hiện tại chưa thoát khỏi khó khăn, thân thể ngươi mới có chút chuyển biến tốt đẹp. Đợi sức khỏe ngươi khỏe hẳn thì chúng ta xuất phát cũng không muộn.
Lư Dục gật đầu đồng ý với ý tốt của Lưu Sấm. Y vừa mới khá lên chút ít, nếu ngay lúc này lặn lội đường xá xa xôi tới Hà Đông, thực sự thì y chưa chắc đã chịu đựng được.
Cứ như vậy, tốt nhất là dưỡng sức khỏe tốt, để sức khỏe trở lại bình thường rồi đi… dù sao thì Giả Quỳ vẫn còn ở Hà Đông mà, sao phải sợ gã chạy đến đâu nữa?
Hai người vừa giục ngựa vừa đi, vừa nói chuyện vừa tiến gần đến dụ cốc.
Đột nhiên có một tiếng thét lớn vọng lại từ phía xa.
Trong lòng Lưu Sấm chợt có chút bất an, vội thúc ngựa chạy lên một mô đất cao để thám thính. Ở đoạn đường núi quẹo vào, khói bụi cuồn cuộn. Mười mấy con khoái mã xuất hiện cùng một đám kỵ sĩ thương tích đầy mình. Lát sau có tiếng móng ngựa vang lên, càng ngày càng nhiều nhân mã chạy theo sát phía sau.
Nhìn thấy trang phục của họ, Lưu Sấm nhẹ nhàng thở phào. Vốn cho rằng hắn đã bị phát hiện ra rồi, nhưng xem ra là hắn lo xa rồi, không hề liên quan gì tới hắn. Những người này trang phục gần giống nhau, nhưng mười mấy người phía trước lại mặc giáp trụ. Ở phía sau lại có truy binh đuổi theo không ngừng, tiếng dây cung vang lên, tiếng rít trong không gian, và dừng lại phía sau vài tên kỵ sĩ cùng tiếng kêu rên thảm thiết, lập tức ngã xuống.
Người kỵ sĩ chạy đầu tiên nghe được tiếng kêu thảm thiết đó vội vàng ghìm ngựa lại.
- Nhị đệ !
Y thét lớn một tiếng rồi thúc ngựa quay lại.
- Huynh trưởng, người đi mau đi.
Người kỵ sĩ kia lăn xuống đất, liền xoay người đứng lên, xách đao đối đầu với đám kỵ quân đang tiến tới.
Gã vừa chạy vừa la lớn: - Huynh trưởng, người kệ ta đi, mau chạy khỏi đây trước… Đợi sau khi về núi báo thù cho ta.
Vừa nói gã vừa liên tục vung đao chém về phía đám truy binh. Tên cầm đầu đám truy binh cầm một thanh Khai sơn đại phủ trong tay, không nói một lời liền vung đao trảm xuống. Kỵ sĩ nâng đao đỡ lấy, keeng một tiếng vang lên, thanh đại đao trong tay hắn và thanh đại phủ kia va chạm một chỗ, kỵ mã kia lợi dụng sức ngựa rang một búa làm sụp đổ thanh đại đao, chiến mã dưới thân càng ngày càng gào thét đánh tới, khiến tên kỵ sĩ kia bay ra ngoài.
- Hình Mãnh!
Thủ lĩnh kỵ sĩ trợn mắt nhìn, giọng khàn khàn rống giận.
Lại thấy đại tướng cầm búa đến trước mặt y, y lập tức ghìm chiến mã lại.
- Đại soái, đừng trách ta lòng lang dạ sói, nếu không phải ngươi ngăn trở tiền đồ của ta, thì ta sao có thể phản ngươi được.
- Người…
- Nay Tào Tư Không lợi dụng Thiên Tử để ra lệnh cho chư hầu, giữ thiên thời địa lợi nhân hòa. Lão muốn ta và ngươi quy hàng, cũng là cho chúng ta một đường thoát. Nhưng ngươi lại mãi không chịu đồng ý, chẳng lẽ ngươi muốn các huynh đệ tiếp tục theo ngươi làm sơn tặc đi trộm cướp ư, cả đời không được coi là người sao? Ngươi nói gieo gió gặt bão, người đừng trách ta không niệm tình huynh đệ trước đây.
Nói xong gã không trần trừ liền vung búa tiến tới.
Mà kỵ sĩ được gọi là “Đại soái” kia cũng vô cùng giận dữ.
- Ta chỉ là muốn vì mọi người tìm con đường tốt hơn, không ngờ rằng các ngươi lại dám cùng đám kẻ tặc âm thầm cấu kết hãm hại ta.
- Đại soái, bây giờ ngươi muốn nói cuyện này thì còn tác dụng gì sao, chỉ sợ rằng ngươi còn không giữ được mạng sống rời khỏi nơi đây.