Hình Mãnh hiển nhiên đã đến đỉnh cao Dưỡng Khí, sắp bước vào cảnh giới Luyện Thần. Thanh đại phủ trong tay gã ước chừng cũng phải bảy mươi cân, nhưng khi trong tay hắn thì lại chỉ như một vật bình thường, bao phủ tên ‘ Đại soái’ kia trong đó. Cùng lúc đó, đám tùy tùng sau gã ùa lên. Mà thái độ bộ khúc của ‘Đại soái’ lại không có vẻ gì sợ hãi, cùng đứng một chỗ với đối phương. Võ nghệ của ‘Đại soái’ với Hình Mãnh kia sàn sàn như nhau. Nhưng khi nhìn y nhấc tay giơ chân, dường như là bị thương nên rất nhanh liền bị rơi vào thế hạ phong.
Đại phủ trong tay Hình Mãnh càng ngày càng nhanh, đồng thời gã càng cười to càn ỡ nói: - Trương Yến, năm đó ngươi được đại soái nhờ vả, liền ngồi vị trí này của đại soái suốt hai mươi năm, nay ta sẽ cho ngươi và đại soái gặp nhau, coi như là phụ tử tình thâm, haha, nếu không thì ngươi chỉ còn nước chết đi.
Khai sơn địa phủ treo một cỗ máy trảm vô cùng linh hoạt, sắc bén gào thét mà đến.
Đại soái kia vắt thương đón đỡ, đúng lúc này chợt vang lên một tiếng dây cung vang lên, một mũi tên bắn lén lao vút vào con chiến mã y đang cưỡi, chiến mã hí dài một tiếng, liền văng ‘Đại soái’ rơi xuống đất. Hình Mãnh thấy như vậy nào buông tha, vội vã giục ngựa tiến lên, luân búa bổ xuống. Mà ‘Đại soái’ sau khi ngã xuống ngựa, mắt thấy Hình Mãnh đang bổ đại phủ xuống, nhắm mắt lại, thầm nhủ: Lẽ nào Trương Yến ta bỏ mạng nơi đây sao?
Bên tai bỗng truyền đến tiếng vút như ẩn như hiện của dây cung vang lên.
Một mũi tên nhọn mang theo lực vạn quân lực vút bay tới, đợi Hình Mãnh kịp phản ứng thì mũi tên kia đã bay tới trước mắt y. Y muốn né đi nhưng không kịp nữa rồi, chỉ kịp nghe phập một tiếng, Hình Mãnh hét thảm rơi xuống, cổ bị một mũi Bạch Vũ tiễn xuyên qua, sau khi rơi xuống đất thì nằm im không nhúc nhích.
Tự nhiên có một mũi tên xuất thần xuất hiện, không khỏi làm người ta run lên trong lòng.
- Kẻ phản chủ dám ngông cuồng?
Lưu Sấm cưỡi Tượng Long như gió lao về phía trước.
Chỉ thấy hắn tay cầm Giáp tử kiếm, đi vào giữa đám đông đại đao tự tách hai bên, một đao trảm xuống, hai tên đạo tặc liền bị ngã xuống dưới ngựa.
Ở phía sau hắn, Viên Triều Niên dẫn Phi Hùng Vệ cũng xông lại.
Viên Triều Niên cầm thanh bảo kiếm trong tay, kiếm quang phun ra nuốt vào. Nơi mà chiến mã đi qua, đám đạo tặc ngăn phía trước đều ngã xuống ngựa … Viên Triều Niên cũng được Vương Việt chân truyền, thời gian ở Viên phủ cũng vẫn luôn chuyên tâm rèn luyện, một tay khoái kiếm xuất quỷ nhập thần. Sau khi Hình Mãnh bị giết, đã khiến đám truy binh này rối loạn đầu trận tuyến. Nay lại thêm sự xuất hiện của Phi Hùng Vệ, truy binh lập tức không cản được, đều xuống ngựa vứt bỏ khí giới đầu hàng.
- Xin hảo hán hạ thủ lưu tình.
‘Đại soái’ cũng từ mặt đất bò dậy theo, hướng về Lưu Sấm cao giọng hô lớn.
Lưu Sấm ghìm chặt ngựa lại, hoành đao để trước mặt.
‘Đại soái’ bước vội đến bên Lưu Sấm cúi người thi lễ: - Tại hạ Trường Yến đa tạ hảo háo xuất thủ tương trợ.
- Ngươi là... Trương Yến?
Lưu Sấm nghe cái tên này, bất chợt ngẩn ra.
Hắn cẩn thận đánh giá kĩ tướng mạo người đàn ông kia, tuổi trừng trên dưới bốn mươi, tóc dài búi, kẹp một khối khăn vấn trên đầu. Nhìn kĩ khuôn mặt kia, quả thực tướng mạo đường đường. Đôi lông mày rậm, mắt hổ sáng ngời vô cùng có thần. Tuy sắc mặt trắng bệch nhưng không lấn át nổi khí chất oai hung kia, làm người ta vô cùng tán thưởng.
- Ngươi thực là Thường Sơn Phi Yến sao?
Trương Yến lập tức lộ vẻ ảnh giác trên mặt, theo bản năng lùi về phía sau một bước, chăm chăm nhìn Lưu Sấm.
Lưu Sấm đối với sự cảnh giác của y cũng không quá để ý.
Hắn nhìn đánh giá Trương Yến một loạt từ trên xuống dưới, đột nhiên nói: - Từng nghe Đại soái của nhân đạo Hắc sơn vô cùng thiện chiến, mưu lược hơn người, dưới tay có hơn triệu quân. Sao nay lại trở nên thê thảm như này, sao lại bị người đuổi giết vậy?
Lời của Lưu Sấm, nghe qua tưởng như đang giễu cợt, nhưng Trương Yến có thể cảm nhận được sự thân thiết trong giọng nói đó.
Y có phần hơi sửng sốt, nhìn từ trên xuống đánh giá Lưu Sấm một lượt, trong đầu chợt lóe lên một ý nghĩ, cười nói: - Ta cũng nghe nói, Phi Hùng dũng mãnh vô địch, là mãnh tướng đệ nhất nhà Hán. Nhưng sao lại lui tới vùng hoang sơ dã lĩnh trong núi này, đây cũng coi là điều bình thường sao?
Người này không ngờ đoán được thân phận của mình!
Lưu Sấm không kìm nổi cười ha ha, liền phi xuống ngựa.
- Nghe đồn Phi Yến vô cùng kín đáo, nay được thấy, quả là danh bất hư truyền.
- Ta cũng nghe nói, hoàng thúc trượng nghĩa, lại vô cùng dũng cảm, nay gặp mặt, quả thật may mắn ba đời… Ttại hạ Thường Sơn Trương Yến
- Ta là Đại Hán hoàng thúc, Lưu Sấm.
Hai người dứt lời, nhìn nhau rồi đột nhiên cười rộ lên.
- Trương đại soái, toàn bộ bộ khúc của ta đều ở trong cốc phía trước, nếu ngươi không chê, thì đến nghỉ ngơi tại tệ xá.
- Vô cùng muốn vậy, không dám không nghe.
Trương Yến khom người thi lễ, chợt nhớ đến người kị sĩ Hình Mãnh chết bên cạnh, liền dìu gã đứng lên, đặt lên lưng ngựa.
Y ho khan một trận kịch liệt, sắc mặt càng trở nên tái nhợt.
- Trương đại soai, thân thể có chỗ nào không khỏe sao?
- Khiến hoàng thúc chê cười rồi, cũng do ta chỉnh thuộc hạ không nghiêm, không nhận thức rõ ràng, bị kẻ xấu hãm hại, bị thương chút ít.
- Ta đây có một viên sâm hoàn Liêu Đông, đại soái không ngại có thể dùng bổ sung nguyên khí.
Lưu Sấm vội vàng lấy từ hông ra một cái túi, trong đấy để một cái bình nhỏ, lấy một viên sâm hoàn ra đưa cho Lưu Sấm.
Trương Yến cũng không khách khí, liền ngậm sâm hoàn kia vào trong miệng. Y lại nhìn về phía đám tù binh đang quỳ kia, trong mắt toát ra vẻ tiếc thương.
- Hoàng thúc, những người này không thể buông tha được, mong rằng người sẽ giúp ta một tay.
Lưu Sấm cũng không hỏi rõ nguyên do, khoát tay chặn lại, chỉ mấy Viên Triều Niên magn theo Phi Hùng Vệ liền nhào tới.
Những tù binh thấy thế liền đồng thanh quát lớn, nhưng Viên Triều Niên lại dường như không thèm nghe, kiếm lóe sáng, giết đến máu chảy thành sông. Bọn tù binh vứt bỏ chiến mã muốn bỏ trốn nhưng không dễ chút nào. Phi Hùng Vệ vẫn đang chạy đuổi theo đám tù binh này tàn sát, khiến hơn bốn mươi người đổ máu dưới đất.
Không khí tràn ngập mùi máu tươi nồng đậm.
Sắc mặt của Trương Yến sau khi nuốt sâm hoàn kia vào đã tốt dần lên rất nhiều, nhắm mắt lại, thở dài một hơi.- Nếu hôm nay không có sự giúp đỡ của hoàng thúc, mỗ nay không biết có giữ nổi mạng sống không.
- Đại soái, có chuyện gì xảy ra vậy?
Trương Yến trở mình lên ngựa, đi ngang bằng Lưu Sấm.
Hóa ra, từ khi Viên Tào khai chiến tới nay, Trương Yến vẫn để tâm thế thế cục. Không chỉ Lưu Sấm muốn Hắc Sơn tặc trong tay Trương Yến mà cả Tào Tháo cũng vô cùng thèm muốn đến nhỏ dãi. Vì thế từ năm Kiến An thứ sáu, Tào Tháo không ngừng lôi kéo Trương Yến. Chẳng qua dù Viên Thiệu có bại đi chăng nữa nhưng thanh thế vẫn còn, nên Trương Yến vẫn vô cùng đắn đo.
Cũng chính vào lúc đó, Lưu Sấm phái Tuân Kham đến bàn bạc. Tuân Kham nói với Trương Yến: Trăm vạn chúng Hắc Sơn kia của ngươi đến tìm Tào Tháo nương tựa, lão sẽ an trí thế nào? Kết quả là, chẳng phải sẽ làm nô bộc của đám cường hào thế gia hay sao... Ngẫm lại, các ngươi năm xưa cùng Trương Giác khởi sự, cũng là vì tìm một con đường sống. Hiện giờ Tào Tháo đang cần người, đương nhiên là sẽ cần đến ngươi, nhưng đối với thủ hạ Hắc sơn tặc của ngươi chưa chắc đã nhân từ nương tay đâu.
Trung Nguyên tuy rằng giàu có đông đúc nhưng dù sao chiến hỏa lên miên. Hơn nữa, nhân khẩu ở Trung Nguyên quá đông, các ngươi đến đó, chưa chắc Tào Tháo đã có thể an trí. Lưu hoàng thúc nay quản lí U Châu, hùng cứ tái bắc, Tịnh Châu sớm muộn gì cũng rơi vào tay hắn… Đến lúc đó, hắn tất nhiên cần bổ sung thêm nhân khẩu vào hai địa phương U Tịnh. Lúc này, trăm vạn Hắc sơn tặc có thể đường đường chính chính nhận thân phận, có thể nhiều thổ địa để sinh sống.
Việc này thực khiến Trương Yến có chút xao động.
Trung Nguyên ruộng đất nhiều như vậy, chỉ mỗi Dự Châu đã có hơn bảy trăm vạn nhân khẩu rồi. Trong tay y có trăm triệu Hắc sơn chúng, xuống núi thì dựa vào cái gì trang trải cuộc sống? Chẳng lẽ lại theo Tào Tháo cậy thế đoạt ruộng đất từ trong tay thế gia cường hào hay sao? Trong U Tịnh mặc dù mặc dù khó khăn vô cùng nhưng đối với đám khổ nhân này, quả thực không hề quan trọng. Hiện giờ Lưu Sấm hùng cứ tái bắc, đất đai trung thổ rộng lớn... nếu hắn đồng ý tiếp nhận mình, thì mọi người coi như đó cũng là một hi vọng.
Quan trọng nhất là, y tìm Tào Tháo nương tựa, là dệt hoa thêu gấm, chưa chắc có thể trọng dụng được; nếu tìm Lưu Sấm nương tựa, lại là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, lại là một tình trạng khác. Là dệt hoa trên gấm tốt hay đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi tốt đây? Trương Yến vì vậy mà trở nên vô cùng rối rắm.