Gió to rít gào. Trong không khí tràn ngập hơi thở của một cơn bão táp sắp đến. Lưu Sấm để thương Bàn Long ngay cửa hiện, nhanh chóng trở về phòng mang áo giáp tê giác mặc trên người. Có vài bóng đen từ tường viền nhảy phốc vào, những tên đó vừa mới rơi xuống đất liền thấy Tượng Long hí dài một tiếng hung tợn vồ tới. Một người đi đầu vừa đứng vững thân hình, Tượng Long đã đến trước mặt gã. Chi thấy Tượng Long nhanh chóng chạy đến, quét ngang lên thân thể cao to, húc mạnh vào người gã. Người vừa đến bị Tượng Long học phải, thân mình lập tức bay bỗng ra ngoài, nằm vét trên cành cây, miệng phun trào máu tươi, chết ngay tức khắc. Mấy người còn lại nhìn thấy cảnh này cả kinh, rút ra bảo kiếm đánh về phía Tượng Long. Nói thì chậm nhưng xảy ra thì nhanh. Một âm thanh vang vọng như tiếng sét nổ vang: - Bọn tặc lớn mật, dám tổn thương Tượng Long của ta, hãy xem thương. Lưu Sấm vừa ra khỏi nhà liền thấy mấy người mặc áo đen vây quanh Tượng Long, lập tức giận dữ, hắn cầm lấy thương Bàn Long nhảy lên cao đâm mạnh xuống. Thương kia phá không mà tới, tạo nên một tiếng kêu vù vù. Một tên tặc vội rút kiếm đón đỡ, chợt nghe keng một tiếng, thương kiếm giao nhau, bảo kiếm kia sụp mở. Thương Bàn Long mang theo sức mạnh khá lớn, phập một ti iền bay thẳng vào ngực tên áo đen kia, xuyên qua lưng ... Trên mặt Lưu Sấm tràn đ lấy sát khí, không giông bộ dáng đôn hậu như ngày thường. Hai đồng tử hiện tại như nảy lựa, hai tay hợp âm dương đánh mạnh vào người tên áo đen kia bắn đi ra. - Người nào muốn tìm cái chết? Ba người áo đen bị uy phong như sấm sét của Lưu Sấm làm cho hoảng sợ. Tuy nhiên cũng lập tức phục hồi tinh thần lại. Ba người liếc mắt nhìn nhau không nói lời nào, vung kiếm nhằm hướng Lưu Sẩm mà đánh tới. Mặt Lưu Sấm hiện lên vẻ hung tợn vô cùng, thương lớn bay tung bay vũ động, chợt nghe ba tiếng kêu thảm thiết, trong nháy mặt ba người áo đen nằm trong vũng máu. Cũng đến lúc này, bên ngoài sân có ánh lửa. Lưu Sấm vội lách mình nhảy đến cửa hiên, đưa mắt hướng nhìn ra xa. Hơn mười cây đuốc ngoài viện thắp sáng, hơn trăm gia đình theo sau một thanh niên dẫn đầu, đã vây quanh tiểu viện Lưu gia. - Mi Nguyên, ngươi muốn làm gì? Lưu Sấm liếc mắt một cái nhận ra người thanh niên cầm đầu không ai khác chính là tiểu đệ của Mi Thiệp, Mi Nguyên. Trong ánh lửa có thể thấy Mi Nguyên mặc áo giáp Đồng Tụ, bên hông có mang một thanh đại đao, nhìn tâm trạng vô cùng hăng hái, vẻ mặt hưng phấn. Cũng khó trách Mi Nguyên được, gã đúng có ấn tượng với Lưu Sấm, không phải là điều gì tốt đẹp Không giống Mi Thiệp khiêm tốn, Mi Nguyên là một thanh niên cực kỳ ngang ngược ... Còn Mi Phương đối với gã rất xem trọng, nên gã lại càng ngang ngược. Mi Nguyên nghĩ mãi cũng không hiểu, ở huyện Cù này tuy nhỏ nhưng anh hùng tuấn kiệt không thiếu vậy mà Tam nương tử từ nhỏ đã thích chơi đùa cùng Lưu Sấm, đối với người khác không như vậy, trong khi đó Lưu Sẩm là một người quê mùa, tính tình nhát hơn chuột. Điều Mi Nguyên không hiểu chính là, Tam nương tử xem trọng Lưu Sấm ở điểm nào? Lần trước cuộc chiến huyện Cù, chú cháu Lưu Sấm đã thể hiện được thần uy, ngay cả Trương Phi cũng luôn miệng khen ngợi Lưu Dũng không ngớt. Mà Mi Nguyên thì sao? Gã bị Khuyết Bá đánh trọng thương, nếu không phải được Mi Phương mời thầy thuốc đến khám và chữa trị cho gã, thì ít nhất gã đã bị tàn tật rồi. Một bên là nằm trên giường dưỡng thương một bên tiền đồ rộng mở, điều này khiến Mi Nguyên càng thêm khó chịu. Đêm nay đột nhiên gã nhận được mệnh lệnh của Mi Chúc phải dẫn người đến vậy giết Lưu Sấm. Tuy gã không rõ lắm việc này sẽ gây hậu quả thế nào nhưng có thể giết được Lưu Sấm là Mi Nguyên cảm thấy vui lắm rồi. - Lưu Sấm, ngươi làm mọi chuyện thật tốt - Ta làm cái gì? Mi Nguyên cầm đại đao trên tay, từ xa đứng chi thẳng về phía Lưu Sấm lớn tiếng quát: - Hai vị lão gia nhà ta trước nay xem trọng tên nghiệt chủng như ngươi, lúc trước thúc phụ người mang ngươi đến huyện Cù nương tựa, cũng nhờ lão thái công đồng ý thu nhận giúp đỡ hai thác cháu nhà ngươi, thúc cháu nhà ngươi không báo đáp thì thôi ngược lại còn lây oán báo ơn ... Lưu Sấm, Đại lão gia có lệnh hôm nay phải lấy đầu ngươi, nếu thông minh nên ngoan ngoãn chịu trói, nếu không miệng đao của Nhị gia sẽ không tha cho ngươi. Trong lòng Lưu Sấm có chút lo lắng, lập tức khẩn trương. "Mi Chúc muốn giết ta? Vì sao?" Hắn càng nghĩ càng không thể nào nghĩ ra chuyện mình đắc tội với Mi Chúc ... Nếu như có, có thể chỉ là chuyện với Mi Hoán. Hắn không rõ lắm, Mi Chúc có thể nào biết chuyện của hắn và Mi Hoán, nhưng nếu mọ chuyện đã như vậy hắn cũng sẽ không lùi bước. Mắt hắn hiện lên sát khí đằng đằng, hít sâu một hơi nắm chặt thương Bàn Long. Mi Nguyên đến cùng những tên gia đình này không làm hắn cảm thấy sợ hãi. Hắn hiện tại lo lắng cũng chỉ có Mi Hoán ... Nếu Mi Chúc hạ lệnh lấy tính mạng hắn, nói cách khác Mi Hoán đang gặp phiền toái. Nhìn gia đình ngoài viện của Mi gia, Lưu Sấm biết rằng đêm nay sẽ không thể không có cuộc chiến đẫm máu xảy ra. Trầm ngâm một lát, hắn đột nhiên nói: - Mi Nguyên, người đợi một chút, ta sẽ ra liền. Nghe xong những lời Lưu Sấm nói, Mi Nguyên ngẩn ra chợt cười ha hả. Cái gì mà bao gấu chứ, nói cho cùng cũng chỉ là một kẻ nhát gan mà thôi. Xem hắn kìa, ta chỉ dọa một chút mà hắn đã sợ hãi ... - Truyền mệnh lệnh của ta, thằng nhãi này vừa ra khỏi cửa mọi người đồng loạt xông lên, một đao chém chết hắn. Vẻ mặt thanh tú của Mi Nguyên hiện lên vẻ vô cùng dữ tợn: - Đại lão gia có lệnh, phải giết hắn chết, lấy đầu Lưu Sấm đại lão gia nhất định sẽ có thưởng. Một đám gia đình nghe được lập tức hưng phấn hẳn lên. Mi Chúc ra tay phóng khoáng đã nổi tiếng ... Chẳng cần biết Lưu Sấm lợi hại thế nào, có thể nhận thưởng làm cho gia đình quên sợ hãi. Hắn lợi hại cũng chỉ có một người mà thôi, chúng ta có nhiều người như vậy chẳng lẽ không giết được một mình hắn sao? Kết quả là gia đinh Mi gia nóng lòng muốn thử. Sở dĩ Mi Nguyên nói bừa như vậy cũng có nguyên nhân. Gã hỏi thăm qua, biết Lưu Dũng và Quản Hợi rời huyện Củ từ chiều, hiện tại vẫn chưa trở về. Nói cách khác chi có Lưu Sẩm ở nhà một mình ... Dù hắn có lợi hại thể nào xung quanh hắn đều là binh khi, hắn có năng lực đánh mấy cây đinh. Nếu Lưu Dũng và Quản Hợi ở đó tất nhiên Mi Nguyên sẽ không làm bừa như vậy. Huống chi Nhị lão gia đã có lệnh Mi Thiệp dẫn năm trăm người đến bãi Diêm Thủy, liên hiệp với những kẻ liều mạng ở Diêm Thủy chuẩn bị vấy giết đám người Lưu Dũng, Quản Hợi. Hai bên tiến hành đồng bộ tự nhiên không có gì lo lắng, tuy nhiên gã vẫn phải rất cẩn thận dù sao trước đây Lưu Sấm cũng từng triển khai võ công, nếu chẳng may người này cho cùng rất giậu, Mi Nguyên thật đúng cũng không sao nắm chắc có thể thắng được Lưu Dũng. Gã ghìm ngựa lùi về sau hai bước, nhóm gia đình nhao nhao muốn tiến lên. Đúng lúc này chợt nghe gia đinh hét lên một tiếng kinh hãi: - Có chuyện gì ở phòng kia thế? Hóa ra, phòng Lưu gia lúc ấy dấy lên ngọn lửa lớn. Nơi Lưu gia ở cũng không phải nhà ngói mà nhà đất có tranh, dùng đất sét và rơm kết thành, nóc nhà được lợp nhiều có tranh dày, chỉ cần chút lửa, cùng với giá khá to, lửa được gió thổi ngày càng lan rộng, phòng Lưu gia lập tức bốc cháy lên. Mi Nguyên có nhiều cảm xúc lẫn lộn, chợt nghe trong viện có tiếng ngựa hí vang. Nhìn vào chỉ thấy một thần tuấn hãn huyết bảo mã phi thường, cách gần tường viện một mét rưỡi liền bay lên nhảy phốc qua, giống như thần long rời bến. Gia đình Mi gia không chuẩn bị tinh thần, khi chiên mã xong đen đã vô cùng hoảng sợ - Mi Nguyên, muốn giết ta, để xem ngươi có bản lĩnh hay không đã. Lưu Sấm giạng chân húc trên lưng Tượng Long, tay giơ cao thương Bàn Long khi ngựa Tượng Long nhảy ra tường viện, thương trong tay hắn rung lên, đó chính là chiêu giao long rời bến, một vệt tàn ảnh xẹt qua, gia đình đứng trước nhất đã bị thương Bàn Long đâm thấu ngực, chết ngay tại chỗ. Hai cánh tay Lưu Sấm dùng lực, nên thi thể của lưu đinh lập tức bay ra ngoài. - Người nào ngăn ta thì phải chết. Hắn hét lớn một tiếng như lôi điện nổ vang. Ngựa Tượng Long chợt phát ra tiếng hí dài, một người một ngựa tiếng đến gần nhóm người. - Ngăn hắn lại, đừng để Lưu Sấm chạy Mi Nguyên cả kinh, vội vàng vung đao chỉ huy, ra lệnh gia đình xông lên. Lưu Sấm lúc này vô cùng giận dữ, hai tháng trước hắn và gã từng là người kề vai sát cánh chiến đấu cùng nhau, mà nay lại trở binh đao ... Tuy nhiên trong lòng hắn cũng không chút áy náy chỉ tràn ngập sát khí, cảm giác này thật giống như lúc đêm của kiếp trước hắn ngủ bị kẻ thù đột nhập vào nhà, bị đối phương sát hại cả nhà. Tam nương tử, nàng ngàn vạn lần đừng gặp chuyện không may, bằng không mà nói ta sẽ chôn sống Mi gia cùng nàng. Nhìn gia đinh Mi gia chen chúc, thương của Lưu Sấm bay lượn. Thương Bàn Long nặng hai trăm cân bay lượn, giống như thiệp truy hồn của Diêm La Vương, chính xác ai chạm đến nhất định sẽ chết. Những gia đình của Mi gia ngày thường có thể đối phó với người thường nhưng đối phó với Lưu Sấm hiển nhiên không phải đối thủ rồi. Lưu Sấm một người một ngựa tiến thẳng vào đám người, thương lớn tung bay, máu văng tung tóe. Thương ảnh thật mạnh, gió lớn thét gào. Có mấy người võ nghệ cao cường tiến lên ngăn cản, nhưng trong nháy mắt đã bị Lưu Sấm chém chết. Lúc này Mi Nguyên hơi sợ. Gã thật sự chưa từng thấy Lưu Sấm tức giận như thế, trên cơ bản chỉ nghe người dân kể lại, dù đánh chết gã cũng không tin kẻ nhát gan khi xưa đã nhanh chóng biến thành cao thủ, bây giờ y có thể xác nhận rổi, trong lòng vô cùng hốt hoảng. Nhưng Mi Chúc có lệnh, Mi Nguyên không dám chạy trốn. Tính tình của Mi Chúc gã biết rõ, đừng nhìn bộ dáng cười đùa của y mà tin tưởng, khi trở mặt y tuyệt đối là một kẻ mất hết tình người, không nhận tình thân. Nghĩ đến đây, Mi Nguyên cắn chặt môi, giục ngựa múa thương hét lớn. - Lưu Sấm, để mang lại. Ga lớn tiếng la lên, chớp mắt đến trước mặt Lưu Sấm. Lúc này Lưu Sấm một thương đâm gia đinh Mi gia, đại thương tiến đến, chưa kịp thu về đã thấy Mi Nguyên luân đạo đẩy tới. Hắn rạp người trên ngựa cúi đầu tránh thoát. Hai ngựa giao qua trong nháy mắt, Tượng Long nhấc chân đạp mạnh vào ngựa của Mi Nguyên. Ngựa Mi Nguyên không kém, nhưng so với Tượng Long thì khác nhau một trời một vực, chiến mã bị Tượng Long ra một đòn phải lảo đảo, Mi Nguyên ngồi trên ngựa xuýt ngã xuống, hai chân gã vội kẹp chặt bụng ngựa, vừa định ổn định chiên mã, nào biết được Lưu Sấm trên ngựa khẽ đưa tay nắm lấy thắt lưng của Mi Nguyên. - Lại đây! Lưu Sấm hét lớn một tiếng, Mi Nguyên bị hắn nắm lên đặt lại trên lưng ngựa. Mi Nguyên vừa định giãy dụa, Lưu Sấm đưa dao kề ngay cổ Mi Nguyên ... Mi Nguyên chi thấy trước mắt tối sầm, lập tức hôn mê.