Trong lầu các của Mi phủ, đèn đuốc sáng trưng. Mi Chúc ngồi ở dưới đèn, tay về về chòm râu, và ngồi đọc một quyển sách một cách chăm chú. Trong hành lang, ngoại trừ Mi Chúc ra, còn có một người ngồi bên cạnh. Gã nhìn có vẻ rất căng thẳng, tuy rằng đang ngồi rất nghiêm chính, nhưng chốc chốc lại cựa mình một cái, vì thế nên lộ rõ ra nội tâm bất an và sợ hãi. Nếu Lưu Sấm ở đây, nhất định có thể nhận ra người này chính là Trương Lâm. Mi Chúc tỏ vẻ rất chuyên tâm, tay cầm quyển sách, thỉnh thoảng lại gật đầu, trên mặt lộ ra vẻ tán thưởng, miệng lại không ngừng phát ra âm thanh " chậc chậc". Trong khi đó Trương Lâm thì đứng ngồi không yên, căng thẳng nhìn Mi Chúc. - Trương Đội soái, ta nhớ là quan hệ giữa người với nhà họ Lưu không tồi. Mấy ngày trước, khi Vũ Sơn tặc tác loạn, ngươi là người đầu tiên đứng lên, đưa theo tuần binh rời đitheo ta được biết, trước đó, người vẫn còn là quân dưới trướng của Chu Hợi. Theo lý mà nói, ngươi không nên bán đứng bọn họ, sao lần này, người lại chạy đến chỗ ta mật báo vậy? Gần tới lúc Trương Lâm không kiềm chế được nữa, Mi Chúc đột nhiên buông cuốn sách xuống, ánh mắt lạnh lùng nhìn gã. - Á! Mi Chúc đột nhiên đưa ra câu hỏi, khiến Trương Lâm không kịp phản ứng, ngay lập tức mặt đỏ tía tai. Tuy nhiên, gã sớm đã tính đến câu hỏi này, vậy nên trong một khoảng thời gian ngắn là đã lấy lại được bình tĩnh. Trầm lặng một chút, gã ngẩng đầu nhìn về phía Mi Chúc. - Tuy rằng ta theo Chu Tặc Tào học hỏi, nhưng không có nhận được chân truyền nào hết. Trong mắt ông ta, chỉ có cái tên Lưu Sấm nhát gan, chứ chưa bao giờ có ta hết. Ta tự hỏi tư chất từ chất của ta đâu có kém gì Lưu Sấm, vậy nhưng ông ta chưa bao giờ để mắt đến ta hết. Lần trước ta thậm chí còn không màng đến tiền đồ, nguyện ý theo ông ta quy ẩn, nhưng đến cuối cùng, vẫn không được ông ta trọng dụng. Mạnh Ngạn, Mạnh Ngạn, Mạnh Ngạn... Trong mắt ông ta, chỉ có mình Lưu Sấm, không mảy may để ý xem ta đã vì ông ta mà nỗ lực bao nhiêu. Nếu ông ta không coi ta làm đệ tử, ta cần gì phải xem y làm thầy? Có cầu chim khôn chọn cây mà đậu, lương thần chọn chủ mà theo. Nếu Chu Hợi không đếm xỉa đến ta, ta cũng không cần trung thành tận tâm với ông ta nữa. Khi còn nhỏ ta đã từng nghe được tiến sinh nói một câu: "Thiên hạ rộn ràng đều vì lợi đến, thiên hạ nhốn nháo cũng vì lợi mà hướng tới. "Mà nay sự nghiệp của ta đã được thời cơ, nếu không nắm chắc nó, thì cả đời này phải sống ở huyện Cù mất. Đại lão gia là danh sĩ Từ Châu. Ta nghĩ ông cũng biết đến chuyện của ta ở huyện Cù, Trương gia của chúng ta cũng có chút danh tiếng. Nhưng căn bản cũng không được các gia tộc khác xem trọng. Ta không cam lòng uổng phí một đời người như thế, đại trượng phu sống ở trên đời, cần có chút thành công. Vì lý do đó hôm nay ta đến nương nhờ lão gia, tìm một con đường khác cho tương lai, mong rằng ở trước mặt Lưu sứ quân, ngài nói vài câu tiến cử, mong lão gia đồng ý. Lúc đầu, Trương Lâm còn rất ấp a ấp úng. Nhưng từ lúc gã có thể nói được tâm sự trong lòng mình ra, giọng nói cũng trở nên lưu loát hơn nhiều, thậm chí là xuất khẩu thành thơ. Trên mặt Mi Chúc lộ ra chút ý cười, nhìn Trương Lâm rồi liên tục gật đầu. Thằng nhãi này, người quả là kẻ tiểu nhân. Bán đứng bằng hữu, mà cũng nói như là hợp tình hợp lý lắm vậy. Nay ta đang ở dưới trướng của Lưu sứ quân, bên cạnh quả thực cũng đang thiếu những trợ thủ đắc lực. Người này cũng là kẻ biết chữ nghĩa, có thể làm được người trợ giúp. Nếu ở dưới tay ta, gã đừng có mơ mà có thể làm trò. - Trương Lâm, có tự chưa? - Nhưng chưa được tự. Mi Chúc cười nói: - Nếu vậy, ta sẽ tặng người một biểu tự, người thấy sao? Trương Lâm mừng rỡ, vội vàng đứng lên nói: - Đa tạ lão gia ban thưởng tự. Thực lực của Mi gia ở huyện Cù, hơn xa so với Trương gia. Hơn nữa, Trương gia cũng không có nhân vật xuất chúng nào, vì vậy càng không thể đem so sánh với Mi gia. Những lời này của Mi Chúc, cũng đã bày tỏ ý mời. Trong một lần tình cờ, gã đã nghe được Lưu Sấm và Mi Hoán nói chuyện, vậy mà không tiếc bán đứng Lưu Sấm và Cu Hợi, không phải là vì đây là cơ hội hiếm có sao? Lại còn có sự ủng hộ của Mi Chúc, trương lai sau này của gã nhất định sẽ sáng lạn. Mi Chúc ngẫm nghĩ một lúc, trầm giọng nói: - Thơ viết: hữu thu tại lương. Duy bị thạc nhân, thực lao ngã tấmtựu khiểu công mỹ, dĩ vị như ha? Đây là câu thơ trong thơ "Bạch Hoa của Tiểu Nhã" Mặc dù Trương Lâm hiểu biết chữ nghĩa, nhưng lại không đọc qua thơ, vì vậy gã cũng hiểu được ý tứ trong câu thơ đó. Tuy nhiên Mi Chúc bạn thưởng tự, cũng coi như là ông ta đã xem gã là tấm phúc. Cơ hội mà Trương Lâm đạt được chính là như vậy, gã vội vàng đứng dậy bái tổ, rồi tạ ơn Mi Chúc. - Lão gia, xảy ra chuyện rồi! Từ ngoài cửa truyền tới một âm thanh hoảng loạn. Bỗng nhiên Mi Chúc nghe thấy được, người nói chính là tâm phúc của ông ta, Mi Trạch. - Công Mỹ, ngươi ở đây chờ ta một chút, ta lập tức sẽ quay lại. Mi Chúc đứng dậy đi ra khỏi lầu Trung, một lát sau trở về, trên mặt ông ta đã không còn vẻ hòa nhã, mà là âm u, mặt thì như hình giọt nước. Trương Lâm vội hỏi: - Đại lão gia, có phải là không tiêu diệt được Chu Hợi? Mi Chúc lắc đầu, trầm giọng nói: - Bến Diêm Thủy bên kia, ta đã phái Mi Thiệp dẫn năm trăm người đi tiêu diệt Chu Hợi, Lưu Dũng, đây cũng chỉ là chuyện nhỏ. Nhưng có điều làm ta ngạc nhiên, dựa vào bản lĩnh của Mi Nguyên, lại còn dẫn theo một trăm năm mươi người đi đuổi bắt Lưu Sấm, nhưng hắn lại chạy trốn được, thậm chí còn bắt giữ Mi Nguyên rồi. Thằng nhãi này, sao lại có thể dũng mãnh và nhanh nhẹn thế. Trương Lâm cười khểnh, trầm giọng nói: - Đại lão gia, xin đừng nghĩ là Trương Lâm nói xấu sau lưng nhưng Mi Nguyên tuy là tấm phúc của ngài, nhưng không thể lợi hại bằng Mi Thiệp được. Người này tuy có chút kĩ năng, nhưng ch ừng đó chưa đủ để ngăn cản Lưu Sấm. Đại lão gia lâu không ở nhà nên không biết rõ về tên Lưu Sấm đó. Trước đây thằng nhãi này cũng đã bị người ta hãm hại, nhưng sau không hiểu sao lại chuyển giữ hóa lành trước kia hắn nhát gan, (đoạn này text gốc nó thế) - Vậy còn người? Nhìn thấy Trương Lâm đang chậm rãi nói. Mi Chúc bỗng cảm thấy có chút hào hứng. Trương Lâm nói: - Nếu là trực tiếp đấu, mười Trương Lâm ta cũng không phải là đối thủ của Lưu Sấm. Nhưng nếu thực sự muốn giết hắn, Trương Lâm chỉ đang nguyện ý chờ lệnh, sẽ mang đầu chó của gã đến trước mặt Đại lão gia. - Vậy ngươi cần bao nhiêu người. - Đại lão gia cấp cho ta ba trăm người là đủ. Đồng thời, phong tỏa các cửa thành, siết chặt phòng vệ. Chỉ cần phát hiện ra tung tích của Lưu Sấm, liền gõ trống làm hiệu. Trương Lâm nguyện vì đại lão gia mà làm hết sức mình, Lưu Sấm tuyệt đối không sống được đến sáng. Không biết ngài có thể tin ta một lần hay không? Mi Chúc nghe xong, cười lớn tiếng. - Trương Lâm, nếu ta hỏi người đến nước này rồi, thì tất nhiên là tin rằng ngươi có thể làm được việc. Ông ta do dự một chút, trầm giọng nói: - Trong phú của ta có tám trăm đồng khách, ta giao hết bọn chúng cho người chỉ huy, nhất định phải giết được Lưu Sấm. - Dạ! Trương Lâm chắp tay nhận lệnh, sải bước đi ra ngoài. Mi Chúc đi đi lại lại trong lầu trung, một lát sau trầm giọng nói: - Mi Trạch! - Lão gia có gì chỉ bảo? - Ngươi lập tức dẫn người đi ra Điền trang ngoài thành, không cần để ý đến thái độ của Tam nương tử, kể cả phải buộc lại, cũng phải đưa được nó lên xe, chạy một mạch đến huyện Đàm. Ngoài ra, ba trăm đồng khách ở trong ngoài Điện trang, và cả mười xe lễ hỏi, cũng đưa hết đi. Sau khi đến huyện Đàm, thì nói rõ cho Tử Phương biết là được. Sau khi nghe xong, Mi Thiệp nhận lệnh rời đi. Mi Chúc vỗ nhẹ lên đầu, ngồi xuống thở dài một hơi. Đột nhiên, ông ta cười lạnh một tiếng, rồi lầm bầm: - Kẻ nông cạn như người, cũng dám làm chuyện liều lĩnh. Hừ, huyện Cù này mặc kệ như thế nào, cũng không đến lượt kẻ thiển cận như người làm loạn! Tượng Long lao vọt qua cửa đồng, gót sắt của nó vang lên từng hồi. Dân chúng huyện Cù lại càng cảm thấy hồi hộp. Sau trận chiến với bọn sơn tặc còn chưa lâu, mọi chuyện vừa mới khôi phục được một thời gian, giờ bỗng nhiên lại cấm thành đi lại ban đêm. Lửa đang cháy rừng rực, làm cho mọi người cảm thấy cực kì lo lắng. Không nghe thấy có chiến sự sao? Sao trong lúc này, lại đánh nhau được nhi? Trong lúc này, mọi người chỉ còn biết đóng cửa sổ cửa nhà, ở trong phòng mà lo lắng. Đám truy binh phía sau đã không còn một tiếng động, Lưu Sấm đột nhiên ghìm chặt dây cương. Trương Long hí dài một tiếng, bốn vó tung lên trời rồi đáp xuống đất. Lưu Sấm ngồi trên lưng ngựa, tự cảm thấy viễn cảnh mờ mịt. Lúc này, cửa thành đã khóa chặt lại, phải ra khỏi thành bằng lối nào đây? Hắn nhìn Mi Nguyên, nhíu mày lại, rồi nhấc bổng Mi Nguyên từ trên lưng ngựa xuống dưới. Bộp một tiếng, Mi Nguyên rơi xuống mặt đất, mở từ từ mắt ra. - Nói, sao Mi Chúc lại biết được kế hoạch của ta? Cây thương Bàn Long của hắn đang chĩa vào cổ của Mi Nguyên, khiến gã lập tức tỉnh táo lại. - Lưu Sấm, ngươi dám vô lễ. Còn chưa nói dứt lời, gã đã cảm nhận được bả vai tê buốt. Cây thương kia không chút do dự đâm thẳng vào bả vai của gã, cố định gã trên mặt đất. Đau đến điếng người, Mi Nguyên kêu lên thảm thiết. Gã trừng to mắt, lộ vẻ kinh ngạc, chỉ biết nhìn Lưu Sấm một cách vô thức. - Ta hỏi lại ngươi một lần nữa, vì sao Mi Chúc phải giết ta. - Vì đại lão gia nghe nói, ngươi muốn mang Tam nương tử bỏ trốn, cho nên vô cùng tức giận, lệnh cho ta đến giết ngươi. Đừng nhìn ngày thường Mi Nguyên làm việc gì cũng rất cứng rắn, thái độ mạnh mẽ, nhưng gã lại không chịu nổi đau đớn. Cây thương đâm thấu bả vai Mi Nguyên, khiến gã không dám mạnh giọng nữa, liền vội mở miệng nói: - Đại Hùng, không phải là ta muốn giết người, là đại lão gia sai ta tới. Mong ngươi nề tình thân tình ngày xưa, tha cho ta cái mạng này. - Là kẻ nào mật báo. Lưu Sấm lớn tiếng quát. - Ta không biết, ta thật sự không biếtLúc hoàng hôn, lão gia sai người dưa Tam nương tử đi ra Điền trang ngoài thành, còn sai huynh trưởng ta dẫn năm trăm quân tinh nhuệ, ên bãi Diêm Thủy tiêu diệt thúc phụ ngươi và Chu Tặc Tào. Ta chỉ phụng mệnh giết người, còn lại mọi chuyện là thế nào, ta thực sự không rõ. Xem ra, tên tiểu tử này quả thật không biết rồi. Lưu Sấm hơi híp tròng mắt lại, giơ cây thương lên. - Đa tạ Mạnh Ngạn tha không giết, đa tạ đại ân.