Chương 80: Quân không phụ thiếp, thiếp không phụ quân (Hạ)
Lúc này, Hoàng Thiệu trở lại, hạ giọng nói: - Cừ soái muốn đi báo thù, cũng là hợp tình hợp lý. Hôm qua Mạnh Ngạn đại náo huyện Cù, có lẽ Mi Tử Trọng hiện tại cũng bị thương nặng. Hắn chưa chắc đã đem tinh lực đặt ở điền trang, chúng ta bất ngờ tập kích tới, rồi sau đó nhanh chóng rút khỏi. Bất kể chúng ta đi tới chỗ nào, đều cần phải đảm bảo số lượng hàng. Điền trang Mi gia thật ra là một nơi tiếp viện vô cùng tốt, chúng ta trước đánh hạ điền trang, thêm một chút lương thực, cũng tốt cho mưu đồ về sau. Ta nhớ là, ở bên trong điền trang Mi gia, chính là có không ít ngựa tốt. Hoàng Thiệu vừa mở lời, Quản Hợi lập tức tán thành. Lúc này, Hoàng Thiệu đã biết rõ thân phận của Quân Hợi, đương nhiên sẽ nguyện ý tận tâm tận lực. Y cũng xuất thân từ đội quân Khăn Vàng, thân phận lại ở dưới Quản Hợi. Hiện tại Quản Hợi xuất hiện, Hoàng Thiệu lập tức chỉnh ngay ngắn vị trí của mình, cam tâm tình nguyện bắt đầu với chủ mưu của đám người Lưu Sấm. Từ nơi này tiến vào phía Tây Dĩnh Xuyên, xa gần nghìn dặm. Dù sao dọc đường cũng không thể đi cướp bóc? Lúc trước trong tay Quản Hợi đúng là có không ít lương thực nhưng trận chiến ở bãi Diêm Thủy, khiến ông lúc đó không thể không từ bỏ phần lớn vật phẩm, chỉ mang theo một chút tiền giấy và lương khô, dọc đường theo Lưu Dũng từ bãi Diêm Thủy đều cần dùng. Mà nay hơn ba mươi người muốn đi Dĩnh Xuyên, dọc đường đi tốn đủ loại chi tiêu. Cho nên, bổ sung lương thực, chính là sự lựa chọn tốt nhất. Lưu Sấm suy nghĩ một chút, cũng hiểu được Hoàng Thiệu nói có lý. Mi gia của cải như núi, sớm muộn cũng sẽ bị Lưu Bị lấy đi ... Trước kia, còn có chút gia thế, đương nhiên sẽ không lo lắng đến của cải Mi gia. Nhưng hiện tại bộ mặt đã bị phát hiện, hắn và Mi gia cũng trở thành quan hệ đối địch, sao có thể để cho Lưu Huyền Đức dễ dàng như vậy? - Cũng tốt, vậy theo lời Hoàng tiên sinh nói, chúng ta tập kích bất ngờ điền trang Mi gia. Một đoàn người đưa ra quyết định, lập tức thay đổi tiến trình. Bóng đêm đen như mực, trên trời xa xa mây đen kéo tới ngày càng dày đặc, đã không nhìn thấy trắng sáng, giữa cánh đồng một mảng tối đen. Hơn ba mươi con ngựa, một chiếc xe ngựa đang vội vã chạy vào giữa cánh đồng. Bùi Thiệu cùng Bùi Vĩ và Thường Thắng đi lên trước mở đường, Lưu Sấm thì áp trận cuối cùng, duy trì mười phần cảnh giác. Tuy nói Mi Chúc lúc này bị sứt đầu mẻ trán, nhưng vẫn nên phải cẩn thận một chút. Hai chú cháu Lưu Sấm và Lưu Dũng ở hậu trận, có thể sử dụng kỳ binh, mà Quản Hợi thì trấn thủ trung quân. Đi lên ước chừng ba mươi phút, đằng xa ngựa phía trước đột nhiên dừng lại. Lưu Sấm vừa là gặp phiền toái, vội vàng đem thương để trước người, muốn qua tìm hiểu. Nào biết được Lưu Dũng ở bên cạnh kéo cánh tay hắn lại. - Mạnh Ngạn, thương của cháu đâu rồi? Thương của mình? Những lời này nghe như thế nào cũng không được tự nhiên? Thương của ta vẫn tốt, không quản là trong tay ai, vẫn ở trên người, không thể tốt hơn được. Tuy nhiên, Lưu Sấm vẫn theo bản năng nhìn qua thương lớn ... Vừa nhìn vào, hắn lập tức ngây ngẩn cả người! - Thương của mình thật sự là có vấn đề ... Đầu thương đâu? Hắn lúc này mới phát hiện ra, Bàn Long Thương bị trơ trụi một đoạn, Lưu Dũng đặc biệt rèn ra đầu thương cho Bàn Long Thương, nhưng không biết từ khi nào đã không thấy rồi. - Chậm đã chậm đã! Lưu Sấm đột nhiên nhớ tới, lúc hắn đang thúc ngựa vào tường thành phía trước huyện Cù, đầu thương của Bàn Long Thương vẫn còn. Nhưng khi hắn thúc ngựa qua tường thành trong nháy mắt, dùng lưỡi thương đánh tường thành ... Sau đó hắn không để ý, nghĩ hắn đầu thương kia chính là lúc đó bị rơi ra. Chẳng qua, chỉ là ý nghĩ trong lòng Lưu Sấm cũng không quá thích dùng thương. Hậu thế có câu tục ngữ: Nguyệt cồn, niên đao, nhất bối tử thương! (Luyện côn tính tháng, đao tính năm, thương cả đời) Dùng thương, chính là một kỹ thuật sống. Tuy rằng Lưu Sấm cũng không hề sợ kỹ thuật sống này, nhưng hắn cảm thấy, dùng kỹ thuật dường như không thể phát huy được sự vượt trội của hắn. Điểm này, cuộc chiến đêm nay ở huyện Cù là rõ ràng nhất. Nếu lúc ấy có Giáp tử kiếm trên tay, Lưu Sấm có mười phần tin tưởng, hắn sẽ ở trong thành huyện Cù giết đến máu chảy Nhưng dùng thương quả thật là quá mức tinh tế ... thế cho nên ưu thế lớn nhất của hắn, cũng chính là lực lượng của hắn chỉ có thể phát huy được một nửa. Hơn nữa, xác của thân thể này tuy rằng từng luyện qua thương, nhưng Lưu Sấm đối với thương vẫn như cũ không quen. Hắn thích mở rộng ra tất cả, thích vấn đề được giải quyết dứt khoát. Tuy nói kiếm có thể đạt tới hiệu quả như vậy, nhưng cũng không quá thuận tay. Tuy nhiên, hắn lúc này cũng không suy xét nhiều, chỉ hạ giọng nói: - Có thể là ở thời điểm rời thành, không cẩn thận rơi xuống. Lưu Sấm không đem việc hắn thúc ngựa qua du thủy nói ra, bởi vì hắn cảm thấy, chuyện này vẫn có chút mơ hồ. Cũng may Lưu Dũng cũng không để ý, chỉ là cảm thấy đáng tiếc nói: - Một khi đã như vậy, chờ trở lại Dĩnh Xuyên, tìm thợ thủ công tốt rèn lại là được ... Ha ha, ta nhớ là bên kia Huynh Dương có nhiều xưởng thủ công, do triều đình thiết lập. Đến lúc đó sai người ở đó rèn lại một lần nữa là được. Lưu Sấm hàm hồ đáp ứng, chỉ thấy Quản Hợi mang theo một người từ phía đối diện qua đây. - Đại Hùng, Đại Hùng ... mau cứu tiểu thư. Nhờ ánh sáng của bó đuốc, Lưu Sấm liếc mắt một cái liền nhận ra, người đi theo Quản Hợi tới, rõ ràng là nha hoàn bên người Mi Hoán, Tiểu Đậu Tử. Tuy nhiên, hình dạng của Tiểu Đậu Tử chính là vô cùng thê thảm. Toàn thân không có một chỗ nào sạch sẽ, trên mặt bởi vì mồ hôi và bùn đất lẫn lộn cũng một chỗ, giống như con mèo nhỏ. Trong lòng cô vô cùng run sợ, nhưng khi nhìn rõ Lưu Sấm, lập tức như nhìn thấy người thân, khóc nấc lên một tiếng, bước nhanh chạy đến trước ngựa Lưu Sấm, túm lấy dây cương của Tượng Long: - Đại Hùng, nếu như ngươi không đi cứu tiểu thư thì sẽ không còn gặp được nàng nữa. Lưu Sấm xuống ngựa, kéo cánh tay Tiêu Đậu Tử lại. - Tiểu Đậu Tử, Tam Nương Tử làm sao vậy? Tiếu Đậu Tử khóc lớn, vừa khóc vừa giảng giải lại mọi chuyện đã xảy ra. Chỉ có điều cô khóc như vậy, khiến âm thanh của cô trở nên mơ hồ không rõ. Đừng nói là Lưu Sấm, bao gồm cả mấy người khác, cũng đề ngơ ngác nhìn nhau. 1 - Tiểu Đậu Tử, cô đừng khóc, nói từ từ, Tam Nương tử rốt cuộc bị làm sao? - Tiểu thư, tiểu thư, tiểu thư ... Tiểu Đậu Tử nghẹn ngào hồi lâu, cảm xúc cuối cùng cũng ổn định một ít, mặc dù nói chuyện vẫn có chút hàm hồ, thậm chí trật tự cũng không rõ lắm, nhưng rốt cục không hề gây trở ngại để đám người Lưu Sấm nghe hiểu. Nghe Tiểu Đậu Tử nói xong, sắc mặt Lưu Sấm xanh mét. Hoá ra, sự tình phát sinh rất đột nhiên. Sau buổi trưa, Mi Chúc còn cùng Mi Hoán nét mặt vui vẻ nói chuyện. Nhưng trước bữa cơm tối, Mi Chúc đột nhiên sai người đem Mi Hoán qua điền trang. Nói là để nàng ở điền trang nghỉ ngơi, trên thực tế đã giam lỏng nàng. Ngay từ đầu, Mi Hoán cảm thấy rất hỗn loạn, cũng có chút bối rối. Sau đó nàng dần dần tỉnh táo lại, mơ hồ đoán được, có thể là do chuyện của nàng và Lưu Sấm đã để lộ phong thanh. Ngay lúc vừa rồi, người thân cận của Mi Chúc là Mi Trạch đột nhiên xuất hiện tại điền trang. Gã không để ý sự phản kháng của Mi Hoán, sai người cưỡng ép Mi Hoán lên xe ngựa, muốn đưa Mi Hoán đi tới huyện Đàm. Mi Hoán lúc ấy rất phẫn nộ, thậm chí kịch liệt phản kháng, nhưng Mi Trạch lại rất kiên quyết, trực tiếp cho người trói Mi Hoán bỏ vào trong xe. May mắn là trước đây Mi Hoán đã dự cảm đến tình huống không ổn. Nàng nói cho Tiểu Đậu Tử, nếu phát sinh vấn đề, phải đi tìm Lưu Sấm, bảo Lưu Sấm cứu nàng. - Tiểu thư sai ta đem cái này giao cho ngươi, còn nói mặc kệ ngươi có không cứu nàng, nàng cũng sẽ không thay đổi chủ ý. Đang nói chuyện, Tiểu Đậu Tử từ trong lòng ngực lấy ra một cái bọc nhỏ, đưa cho Lưu Sấm. Lưu Sấm nhận lấy, dùng ánh sáng của bó đuốc mở ra bao vải, chỉ thấy bên trong có một cây trâm ngọc, mặt trên quấn quanh một đám tóc đen. Trâm ngọc là trước đó vài ngày Lưu Sấm giao cho nàng làm lễ vật. Bao quanh bọc vải của trầm ngọc, hình như có chữ viết. Lưu Sấm để sát vào cây đuốc, chỉ thấy trên bọc vải kia viết tám chữ màu đỏ: "Quân không phụ thiếp, thiếp không phụ quân!" - Tam Nương Tử! Rõ ràng tám chữ kia là dùng máu tươi để viết. Lưu Sấm chỉ cảm thấy trong lồng ngực có một luồng khí bốc lên thẳng định đầu. Hắn nắm lấy tóc đen quấn quanh trầm ngọc kia, ngửa mặt lên trời phát ra một tiếng gầm thét. - Aa ... a! Tiếng sấm vang rền, rồng bay phượng múa, ánh sáng trắng bệch chiếu sáng lên cả vùng đất. Lưu Sấm đỏ hai tròng mắt, lôi kéo Tiểu Đậu Tử, lớn tiếng quát hỏi: - Nói cho ta biết, Tam Nương Tử nàng đi đường nào? Đi bao lâu rồi?