Chương 81: Xung Quan nhất nộ vi hồng nhan (Thượng).
- Răng rắc! Một đám mây đen hình con rắn đang giăng dầy đặc chiếu lên bầu trời đêm, dường như muốn xé rách bầu trời cao. Ấm ầm, sấm rền vang dội, làm chấn động đất trời. Mưa rơi xuống như trút nước, khiến toàn bộ thế giới bị một màn mưa bao phủ. - Chết tiệt! Mi Trạch tuy rằng khoác áo mưa nhưng toàn thân vẫn ướt đẫm. Gã nhảy xuống ngựa, hung tợn đá một cước lên càng xe, chợt lộ ra vẻ mặt miễn cưỡng. Mưa to trút nước càng to, đường sá cũng khó đi. Đi đường ban đêm vốn cũng không phải là một chuyện tốt, mà lại còn gặp trời tiết ác liệt như thế này, khiến Mi Trạch cũng không có cách nào khác. Bỗng nhiên xe ngựa bị lật, khiến Mi Trạch không thể không tạm thời dừng lại. Trên xe đều là vật phẩm quý giá, Mi Chúc lại chuẩn bị dâng lễ vật cho Lưu Bị. Cho nên, một món cũng không thể bỏ qua, nhất định phải thu dọn thật cẩn thận. - Nhanh đưa xe kéo đến! - Mi quản gia, kia là xe hàng hóa. - Toàn bộ đều thu lại, phân công vận chuyển những thứ khác trên xe. - Nói với mọi người, kế tiếp không cần đi quá nhanh. Mưa lớn như vậy, phỏng chừng cũng sẽ không ở gặp phiền toái gì, chúng ta chỉ cần ở vào trước lúc trời sáng đến Vũ Sơn, coi như là việc lớn đã thành. Đúng rồi, lấy mấy cái hộp kia tới đây cho ta, đừng để bị dính nước mưa làm hỏng. Mi Trạch nói xong, chỉ tay xuống mặt đất có mười mấy cái hộp gỗ được chế tác tinh xảo, lớn tiếng dặn dò. Hai gia đình vội vàng chạy tới, vội đem hộp gỗ từ trong nước bùn nhặt lên, đưa tới tay Mi Trạch. Mi Trạch sai người tìm đến một mảnh vải bạt, đem hộp gỗ thả cùng một chỗ, bao quanh ổn thỏa, sau đó chạy nhanh về hướng đỗ xe dưới tàng cây có xe ngựa. - Tiểu thư vẫn ổn chứ? - Vẫn chưa có động tĩnh gì ... Mi quân sự, chúng ta làm như vậy có được không? Đây chính là Tam Nương Tử! Nếu tương lai nàng thật sự gả cho Lưu Sứ quân thì sẽ trở thành chủ mẫu. Những chuyện chúng ta làm ra hôm nay, sợ rằng sẽ làm Tam Nương Tử căm hận, đến lúc đó trả thù chúng ta, nên làm thế nào cho phải? Mi Trạch cười khổ một tiếng, xua tay ra hiệu cho phu xe tránh ra. - Ai biết nên làm thế nào cho phải ... Sự tình diễn biến thành như thế này, cho dù có là đại lão gia cũng vạn bất đắc dĩ. Được rồi, sự tình này về sau hãy nói. Trước tiên đuổi tới huyện Đàm, giao Tam Nương Tử cho Nhị lão gia chiếu cố. Cùng lắm thì về sau tìm lý do đi ra ngoài, không xuất hiện trước mặt Tam Nương Tử là được! - Tiểu thư, Mi Trạch cũng biết hôm nay đắc tội tiểu thư, nhưng Đại lão gia có mệnh, Mi Trạch làm sao dám không tuân lời? Chờ đến huyện Đàm, gặp Nhị lão gia rồi, tiểu thư muốn đánh muốn giết, Mi Trạch cũng không một câu oán hận. Hiện tại bên ngoài mưa rơi quá lớn, có nhiều thứ tạm gửi trong xe, xin thứ cho Mi Trạch đắc tội. Mi Trạch ở ngoài xe cung kính xin tha tội, rồi sau đó vén rèm xe lên, tiến vào thùng xe. Ở góc thùng xe, Mi Hoán bị dây thừng trói chặt, miệng còn bị nhét một cái khăn tay. Trừ việc này ra, Mi Hoán cũng không phải chịu ủy khuất gì khác. Phía dưới được lót đệm một tấm da hổ, và còn an bài một tỳ nữ ở bên cạnh hầu hạ, không dám với Mi Hoán có nửa điểm sơ suất. Chỉ có điều trong mắt của Mi Hoán vẫn tràn đầy phẫn nộ. Nhìn thấy Mi Trạch lên xe, nàng hừ một tiếng, vừa nghiêng đầu liền không nhìn gã nữa. - Tiểu thư, ngươi hà tất phải làm như vậy? Mi Trạch làm sao có thể không nhìn ra oán hận của Mi Hoán, nhưng gã thì có biện pháp gì? Ăn bồng lộc của quân, phân ưu vì quân. Y là gia thần của Mi gia, mà chủ của Mi gia là Mi Chúc, Mi Trạch cũng không để ý quá mức đến suy nghĩ của Mi Hoán. Tuy rằng trong nội tâm có chút hổ thẹn, nhưng Mi Trạch cuối cùng vẫn là lựa chọn ủng hộ Mi Chúc. Gã thở dài, lại dặn dò tỳ nữ hai cầu, liền xoay người rời khỏi thùng xe. Răng rắc! Lại là một tia chớp điện, đem cánh đồng bát ngát đang bao phủ một mảnh ảm đạm, chợt lại trở nên đen xì như mực. Xem bộ dạng như vậy, chỉ sợ trận mưa này không thể dùng được trong chốc lát. Mi Trạch có tâm tìm chỗ tránh mưa, nhưng lại nghĩ tới phân phó của Mi Chúc, ý niệm này trong đầu chợt mất tăm. Lúc này, xe ngựa đã chinh lý xong xong, Mi Trạch trơ minh lên ngựa, hạ lệnh tiếp tục đi tới. - Mi quân sự, ngày đêm đi dường, cũng không dễ dàng gì. Chúng ta đã tổn thất ba con ngựa, một chiếc xe ... Nếu tiếp tục chạy đi, làm không tốt còn có thể xảy ra ý muốn không ngờ tới, sao không tìm nơi nghỉ ngơi một chút. - Nghỉ ngơi, nghỉ ngơi! Mi Trạch cả giận nói: - Nếu chậm trễ việc của Đại lão gia, ai có thể gánh chịu tội đây? Trái phải đều là mấy người chú cháu Lưu Dũng, Đại lão gia bày ra thiên la địa võng, chẳng lẽ bọn hắn lại còn có thể chạy sao. Nói thì nói như vậy, nhưng Mi Trạch lại không thể không cẩn thận. Vừa mới bắt đầu để Mi Nguyên mang theo hơn một trăm người vẫy giết Lưu Sấm, kết quả bị Lưu Sấm giết ra khỏi vòng vây ... Mi Trạch không biết Lưu Sẩm hiện giờ có bao nhiêu lợi hại, nhưng Lưu Sấm hiện giờ đã không còn là kẻ nhát gan trước kia trong tâm trí gã nữa. Người này dám cùng Tam Tướng quân khiêu chiến, vả lại đến bây giờ còn sống tiêu dao khoái hoạt. Bản thân đã nói lên Lưu Sẩm không giống bình thường. Tuy rằng Mi Trạch cũng cho rằng Lưu Sấm ở huyện Cù khó lòng thoát chết, nhưng nếu Mi Chúc phân phó, gã nhất định phải vâng theo. Vì thể thở dài. - Bảo mọi người giảm tốc độ, cẩn thận tiến lên Tránh mưa? Như vậy cũng không được. Nhưng chúng ta có thể từ từ đi, cũng không tính là chống lại mệnh lệnh ... Đoàn xe dưới sự chỉ huy của Mi Trạch, lại khởi hành. Thế nhưng so với lúc trước, tốc độ hiên nhiên thả chậm rất nhiều. Mưa càng rơi xuống càng lớn. Vũ Sơn giống như con thú lớn ngủ say, hiện ra trong tầm mắt của Mi Trạch. - Truyền lệnh xuống, mọi người phải cẩn thận nhiều hơn ... Phía trước chính là đường mòn Vũ Sơn, đường cũng không quá dễ đi, cẩn thận đi chậm lại, đừng để xảy ra chuyện. Theo lệnh của Mi Trạch, tốc độ của đoàn xe chậm dần. Sau khi đoàn xe chậm rãi đi vào đường mòn Vũ Sơn, Mi Trạch bỗng nhiên có một dự cảm không yên. Gã ngồi trên lưng ngựa, nhìn chung quanh, nhưng không có vấn đề gì xảy ra. Có lẽ là do giông bão nháo loạn ... Gã tự an ủi mình trong lòng, nhưng theo bản năng, vẫn nên cẩn thận nhiều hơn. Đoàn xe đã đi được hai phần ba đoạn đường đến Vũ Sơn, đã loáng thoáng nhìn thấy được cửa ra vào của đường mòn. Mi Trạch nhẹ nhàng thở ra, la lớn: - Tăng thêm tốc độ, nhanh chóng đi qua đường mòn ... Chỉ cần chúng ta đi qua con đường này, là có thể tìm nơi nghỉ ngơi. - Mi quản sự anh minh! Đồng khách Mi đồng khách thanh lớn tiếng reo hò. Nói thật, dọc đường mưa dông nguy hiểm liên tiếp, người đã kiệt sức từ lâu, ngựa thì mệt lử. Tất cả mọi người cảm thấy mệt mỏi, càng bị trận mưa khắc nghiệt này làm cho vô cùng tức giận. Hiện giờ có thể tìm nơi nghỉ ngơi, tâm tình của mọi người tự nhiên lập tức thư giãn. Vài tên đồng khách vội vàng lấy roi thúc ngựa, phía đường mòn tìm hướng cửa mà tới , cấp tốc đi vội vàng. - Băng, băng! Hai tiếng dây cung khẽ rung động, lại bị tiếng giông che đi. Hai mũi tên nhọn dường như không có căn cứ, đột nhiên từ giữa màn mưa thoát ra. Hai đồng khác xông lên phía trước không kịp chuẩn bị liền bị mũi tên nhọn bắn rơi xuống ngựa. Chi nghe tiếng hai người kêu thảm một tiếng, liền lại không một chút tiếng động. Không để cho những người khác kịp phản ứng, dây cung lại lần thứ hai mãnh liệt vang lên. Từ góc nhỏ hai bên sườn núi bay ra hai mũi tên, hai đồng khách lập tức lật người ngã xuống ngựa. - Địch tập kích! Mi Trạch bất ngờ tỉnh táo lại, phát ra tiếng quát tháo xé ruột xe gan. Cùng lúc đó, từ trên sườn núi truyền đến một tiếng gầm thét: - Tam Nương Tử chớ hoảng sợ, Hùng ngốc tới cứu nàng rồi! Một bóng dáng khỏi ngô cường tráng, từ trên sườn núi trong bụi cỏ thoát ra. Thân thể khổng lồ, nhưng linh hoạt, tốc độ quái lạ, trong chớp mắt liền vọt tới bến đường mòn. Hai đồng khách lập tức giục ngựa tiến lên ngăn trở, chỉ thấy người nam tử kia giống như một con gấu hung dữ, múa đại côn to bằng miệng bát, gầm lên giận dữ, càn quét ra. Chợt nghe răng rắc, ngựa chiến kêu thảm thiết, hai con ngựa bị đánh gãy chân, lập tức hai đồng khách liền ngã xuống, ngã ở trong nước bùn, nửa ngày cũng không có thể bò lên. Thanh niên kia gào thét múa đại côn tới, đập vào đầu một đồng khách. Một côn này đánh xuống mang theo lực ngàn cân. Đầu đồng khách giống như quả dưa hấu bị đập vỡ, óc và máu tươi bắn tung tóe. - Tam Nương Tử, ta đến rồi! Theo tiếng gầm lên giận giữ của cự hán, trên sườn núi lúc đó liên tiếp vang lên tiếng kêu. Từ chỗ nhỏ thẳng hai bên trên sườn núi, xuất hiện hai Đại Hán, một người cầm thiết mẫu, một người kéo đao mà đi. Phía sau hai người, mang theo mười mấy người, thoáng chớp giống như một trận gió, liền vọt vào trong đám người Mi gia. Mưa to tầm tã, làm tầm mắt người ta trở nên mơ hồ. Đoàn xe Mi gia bị đánh bất ngờ, tuy nói người chiếm số đông nhưng lại lập tức rối loạn từ đầu trận tuyến. Thêm với từ trên sườn núi thỉnh thoảng bay ra tên bắn lén, mũi tên liên tiếp đã có gần mười người bị bắn chết ở đường mòn phía trên. Tình hình quân địch không rõ, kẻ thù hung ác ... hộ vệ Mi gia quá sợ hãi, lập tức chạy trốn bốn phía. - Đừng chạy, đừng chạy! Mi Trạch ở trên ngựa lớn tiếng kêu gào, đồng thời cầm thương thức ngựa, đánh về phía cự hán cầm cốn. - Lưu Sấm, để mang lại ... Mi Trạch và Lưu Sấm không hẳn là biết nhau, nhưng gã vẫn nhận ra thân phận của Lưu Sấm. Gã lớn hơn Lưu Sấm mười mấy tuổi, hai người đương nhiên chưa từng gặp mặt. Nhưng, Mi lão thái công khi còn sống rất coi trọng Lưu Dũng, khiến y cũng không thể nào không biết Lưu Sấm. Hắn làm sao lại xuất hiện ở đây? Đại lão gia sử dụng nhiều thủ đoạn như vậy, không ngờ hắn vẫn trốn ra được. Chỉ có điều, thế cuộc trước mắt, không cho phép Mi Trạch suy xét quá lâu. Gã nhất định phải ngăn trở Lưu Sấm mới có thể ổn định lòng quận ... Nghe nói này Hùng ngốc hiện nay rất lợi hại. Nhưng dù là hắn lợi hại, ta cũng nhất định phải ngăn hắn lại. Nếu không ... việc khốn khiếp này sẽ không thể nào tự tan bién. Mi Trạch biết rằng Lưu Sấm lợi hại, nhưng đến tột cùng có bao nhiêu lợi hại? Trong lòng Mi Trạch cũng không phải quá rõ ràng. Thiết mẫu trong tay mang theo tiếng gió phá không hung hãn đánh tới Lưu Sấm. Lưu Sấm lại nhẹ nhàng và khéo léo lắc mình một cái, khiến thiết mẫu đột nhiên bay lên trời. Bàn Long Côn trong tay giơ cao khỏi đỉnh đầu, hướng lên trời một nén một lực chém Hoa Sơn, "ông" một tiếng, liên bộ xuống. Nhanh, thật là quá nhanh! Ngay khi gã sai bước lắc mình, đến phản kích bay lên trời, chi trong nháy mắt. Mi Trạch bị động tác nhanh như chớp của Lưu Sấm làm cho hoảng sợ, vội nâng mẫu lên phong chắn. Chợt nghe một tiếng vang rất lớn. Ngựa chiến của Mi Trạch dường như không thể chịu được thần lực ghê gớm của Bàn Long Côn, hí lên một tiếng thảm thiết, chân trước mềm nhũn, liên quỳ trên mặt đất. Mi Trạch bị ném xuống ngựa, ngây ngần cả người! Thiết mậu biến thành một miếng sắt cong, vứt trên mặt đất. Ma hổ khẩu của hai bàn tay gã máu tươi chảy đầm đìa, thân thể gần như mất đi tri giác. Gã cắn răng, xoay người đứng lên. Cũng không chờ gã mở miệng nói chuyện, đã thấy một mũi tên nhạy bén từ trên sườn núi phóng tới, phập một tiếng, chính ngay giữa mặt. Mi Trạch hét to một tiếng, xoay người ngã trong vũng máu. Cùng lúc đó, Lưu Sấm đã bỏ qua Mi Trạch, bước như bay đến phía xe ngựa. Đoàn xe gồm mười chiếc xe ngựa, trong đó một chiếc là xe có mái hiên, vừa nhìn cái đã biết ngay. Phu xe sợ tới mức đã trốn ở dưới gầm xe không dám thò đầu ra, mà gia định đồng khách lúc này lại muốn tiến lên ngăn trở Lưu Sấm, liền bị Lưu Sấm dùng Bàn Long Côn đánh tan tác. Hắn đi vào trước xe, xông lên xe ngựa, vén rèm đi vào thùng xe. Bên tại truyền đến một tiếng thét chói tai gần như muốn phá vỡ màng nhĩ, làm Lưu Sấm hoảng sợ. Hắn nhìn chăm chú nhìn lại, liếc mắt liền thấy Mi Hoán bị trói như cái bánh chưng.