Mi Hoán tuy rằng thân thể không nhúc nhích được, miệng lại bị bịt khăn tay nhưng đôi mắt kia vẫn sáng, lại tràn đầy ngạc nhiên vui mừng. Nước mắt theo gương mặt chảy xuống, nàng ra sức giãy dụa thân thể. Lưu Sấm vội cất bước tiến lên, tỳ nữ bên cạnh lại phát ra tiếng thét chói tai. - Câm miệng, lên tiếng nữa ông đây cho người cưỡng bức ngươi Tiếng thét đột nhiên im bặt, tỳ nữ lập tức ngậm miệng lại. Lưu Sấm đi tới bên cạnh Mi Hoán, ôm nàng vào trong ngực, lấy chiếc khăn trong miệng nàng ra. - Tam Nương Tử đừng sợ, ta đến đây rồi. - Hùng ngốc! Mi Hoán khóc nấc thành tiếng, không ngừng chảy nước mắt. Lưu Sấm luống cuống tay chân giúp Mi Hoán cởi bỏ dây thừng trên người ... Mi Trạch kia coi như là kẻ biết thân phận, tuy rằng đem Mi Hoán trói chặt, nhưng cũng không có buộc thật chặt. Chỉ có điều ngồi trên xe thời gian dài, làm sau khi cởi bỏ dây thừng, Mi Hoán không thể nào lập tức hoạt động được, bởi vì thân thể đã cứng ngắc. - Hùng ngốc, huynh rốt cuộc đã tới ... Ta luôn luôn lo lắng cho huynh, cho rằng huynh sẽ bị Đại huynh làm hại. Mi Hoán nhào vào trong lòng Lưu Sấm, khóc lên thất thanh. Lưu Sấm thì chỉ biết ôm nàng vào trong ngực thật chặt, hạ giọng nói: - Tam Nương Tử đừng sợ, có ta ở trong này, ai cũng đừng nghĩ lại làm khó dễ nàng. Vừa nói chuyện, hắn vừa trừng mắt với tỳ nữ đang đỏ mặt ở một bên, ý kia rõ ràng là nói: Ngươi không có mắt sao, còn muốn ta đuổi người đi ra ngoài. Tỳ nữ vội vàng chui từ trong xe chạy ra, lại ngồi xổm ở trên xe, một cử động cũng không dám. Đường mòn Vũ Sơn lúc này đã biến thành một lò giết mổ Tu La. Lưu Dũng cùng Quán Hợi như hai con mãnh hổ xuống núi, ở trên đường mòn chiến đấu tung hoành như vào chỗ không người. Nhưng tên đồng khách này không thể nào ngăn cản hai con hổ điển. Huống chi còn có đám người Bùi Thiệu đi theo, còn có hai người Trương Thừa Thường Thắng ở trên sườn núi ngầm bắn ba mũi tên trộm. Thời gian chỉ qua một lúc, dưới con đường mòn khắp nơi đều ngổn ngang thi thể. Ngựa chiến không có chủ, lao về hướng cửa đường mòn, nhưng vừa lao ra, đã bị Hoàng Thiệu, Trương Siêu, Lý Luân mang người ngăn lại ... Lần đi Dĩnh Xuyên xa ngàn dặm, nếu không có ngựa thay, làm sao có thể chạy thoát được sự đuổi giết của Lưu Bị? Trong đội xe có gần trăm con ngựa, có thể dễ dàng lấy ra thay cho đi bộ, thì cũng bớt được nhiều phiền toái. Mi Hoán cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại. Nàng lúc này mới phát hiện cả người mình đều núp ở trong lòng ngực Lưu Sấm, mặt lập tức đỏ bừng lên. - Hùng ngốc, huynh sao lại chạy đến đây? Lưu Sấm cười thật thà chất phác. - Giết ra đấy ... Ha hả, Đại lão gia tuy rằng tính kế thật tốt, nhưng đúng là quá khinh thường ta. Đích thực, Mi Chúc đã đánh giá sai về Lưu Sấm. Nếu như từ lúc bắt đầu, y liền theo như lời nói tập trung lực lượng trong tay giết Lưu Sấm, cho dù Lưu Sấm có khả năng thông thiện triệt địa, cũng khó lòng thoát chết. Nhưng ty đầu tiên lại để cho Mi Nguyên ra tay trước, sau khi thất bại lại phái Trương Lâm đi vây quét. Lực lượng của Mi gia trước sau không thể tập trung một chỗ, việc này mới khiến Lưu Sấm trốn thoát. Đương nhiên, về mặt này còn có công lao của Mi Phương ... Lúc đầu trong lòng Mi Phương bị lôi kéo bởi ý nghĩ của Lưu Sấm, nghe theo chỉ bảo của Trần Đảo, đem Tượng Long tặng cho Lưu Sấm. Nếu như không có Tượng Long, Lưu Sấm muốn trốn ra khỏi huyện Cù, chỉ sợ cũng không dễ dàng. Nói chung, "nhất ẩm nhất trác" này khó có thể luận định. Lưu Sấm ôm Mi Hoán, không ngừng an ủi ... Ở ngoài thùng xe, tiếng kêu dần dần ngừng lại. Hắn hạ giọng nói: - Tam Nương Tử, hiện nay ta cùng Đại lão gia đã trở mặt, chỉ sợ khó có thể hòa hợp. Nàng có tính toán gì không? Vẫn muốn đi cùng ta sao? Trên mặt Mi Hoán lộ ra một chút buồn bã. C - Đại huynh đặt quyết tâm, muốn dùng muôi để đổi lấy tiền đồ Mi gia. Mà muối lúc này ngoại trừ cùng huynh rời khỏi đây, cũng chỉ có gả cho nhà Lưu Bị. Muội mới không muốn gả cho nhà lão kia ... Ngụ ý đã cho rõ ràng. Trong lòng Lưu Sấm mừng rỡ, liên tục gật đầu. - Thúc phụ bọn họ đã ở bên ngoài chờ ... Chúng ta còn phải nhanh chóng rời khỏi nơi này, để tránh đêm dài lắm mộng. - A... Mi Hoán ngày thường rất sảng khoái ... Nhưng vào lúc này lại không tránh cảm thấy ngại ngùng. Tuy nhiên nàng cũng biết, hiện giờ không phải là thời điểm ngại ngùng. Chỉ cần bọn họ còn đang ở Từ Châu, sẽ thêm một phần nguy hiểm, nhất định phải nhanh chóng rời khỏi. 11 Nghĩ đến đây, Mi Hoán liền theo Lưu Sấm đi ra ngoài thùng xe. Tuy nhiên đi được hai bước, nàng đột nhiên dừng lại, nhấc cái bao vải kia cầm theo. - Đây là cái gì? Mi Hoán hạ giọng nói: - Muội cũng không rõ, tuy nhiên vừa rồi người của Mi Trạch đặt nó vào đây, nhìn có vẻ như rất quan trọng. - Vậy mang đi đi! Ý nghĩ hiện tại của Lưu Sấm là: Chỉ cần có thể khiến Mi Chúc khó chịu, hắn liền cảm thấy vui vẻ. Giơ tay nhận lấy bao vải, thật là nặng! Hắn một tay mang theo bao vải, một tay nhấc Bàn Long Côn từ trên xe xuống, nhảy xuống xe, để Bàn Long Côn ngang xe trên sàn xe, một bàn tay đỡ lấy Mi Hoán từ trên xe đi xuống. Mưa vẫn còn rất lớn. Tuy nhiên đồng khách của Mi gia đã chạy trốn mất tích. Đám người Bùi Thiệu chỉ huy mười mấy tù binh dọn dẹp các thi thể trên đường mòn dọn, mở ra lối đi. - Hợi thúc, cái này để làm gì? Quản Hợi lau nước mưa trên mặt, tay chị năm cỗ xe ngựa phía dưới đường mòn. - Còn làm gì thế, mang xe đi theo. Chúng ta đi vội vàng, không lương thực, lại thiếu tiền lụa. Chờ đến Dĩnh Xuyên, cháu xây dựng lại gia viên, không thiếu được nơi tiếp đón. Chúng ta trước tiên đi xe, tìm một chỗ nghỉ chân, sau đó thì kiể lại toàn bộ những thứ mang này một chút, nếu dùng được thì đem toàn bộ đi. Ha ha, xem như là đồ cưới Mi gia và Tam Nương Tử, cháu thấy thế nào? Mi Hoán nghe được mặt đỏ bừng, cúi đầu, tim nhảy loạn. Nhưng thật ra Lưu Sấm không có nghĩ quá nhiều, liền gật đầu đáp ứng. Quản Hợi nói không sai, đoạn đường này đi tới Dĩnh Xuyên không thiếu được các loại chi tiêu. Ngoài ra, tới Dĩnh Xuyên còn phải xây dựng lại gia viên, lại là một khoản chi tiêu nữa. Tiền tiền tiền, cho dù là ở Tam quốc cũng không thiếu được phải dùng tiền vuông. (Tiền vuông: vì ngày xưa đồng tiền bằng đồng có lỗ thủng hình vuông) Đám người Bùi Thiệu vội vàng đánh xe, chậm rãi đi ra đường mòn Vũ Sơn. Lưu Sấm diu Mi Hoán, bước ngắn bước dài đi theo đoàn xe ra đường mòn. - Tiểu thư! Mi Hoán mới vừa đi ra khỏi đường mòn, chợt nghe thấy tiếng gọi bị thương của Tiểu Đậu Tử. - Đậu Đậu! Mi Hoán nhìn đến Tiểu Đậu Tử, lại không nhịn được khóc lên, tiến lên cùng Tiểu Đậu Tử ôm nhau, cùng khóc một trận. - Tam Nương Tử, bây giờ không phải là lúc để khóc, chúng ta phải lập tức rời đi ... Tiểu Đậu Tử, ngươi về sau có tính toán gì không? Đi với chúng ta, hay là ... - Tiểu Đậu Tử đương nhiên đi cùng tiểu thư. Tiêu Đậu Tử nghẹn ngào, nhưng lại không do dự lựa chọn ra đáp án. Lý Luân vội vàng đưa xe ngựa tới, vẫn là chiếc xe kia, thế nhưng lại trở thành ba con ngựa song song với nhau. Mi Hoán cũng hiểu được, ở Từ Châu phải dừng lại nhiều chỗ, là thêm một phần nguy hiểm. Cho nên cũng không khách khí, liền kéo Tiểu Đậu Tử lên xe, phút cuối cùng còn muốn mang cái bao kia đi. Như vậy, Hoàng Thiệu cũng chỉ có thể cưỡi ngựa! Cũng may kỹ thuật cưỡi ngựa của y cũng không quá kém, hơn nữa thoáng cái đã thu nạp ba bốn mươi con chiến mã, ngựa cũng đã đủ. Tuy nhiên, y vừa định lên ngựa, lại bị Quản Hợi ngăn lại. - Lão Hoàng, chúng ta đi lần này có thể không trở về nữa. Ngươi định làm như thế nào? Đi theo chúng ta hay là về Úc Châu Sơn, tìm lão Tiết? Hoàng Thiệu được nghe cười: - Ta khi thiếu niên cầu học, thường nghe người ta nói Đào Công học vấn lừng danh thiên hạ. Đáng tiếc vẫn chưa có cơ hội nghe Đào Công dạy bảo, nghĩ đến thật tiếc. Mà nay có thể có cơ hội hiệu lực cho hậu sinh Đào Công, ta đương nhiên nguyện ý làm khuyến mã. Bên chỗ Lão Tiết, ta đã cho người nói lại, nghĩ đến lão hẳn sẽ không trách tội. Nhưng lại không biết Lưu công tử có nguyện ý thu nhận và giúp đỡ tại hạ hay không? Lưu Sấm mừng rỡ, liên tục gật đầu tỏ vẻ hoan nghênh. Ngày mới vừa rồi, Hoàng Thiệu đã tỏ ra là người có năng lực, mưu trí. Y dự đoán nơi này khí trời ác liệt, đoàn xe của Mi gia không có khả năng tiến lên quá nhanh. Dù sao, thủ hạ của Mi Trạch cũng không phải toàn bộ đều là kỵ binh, còn có hơn mười chiếc xe ngựa đi theo, nhanh cũng có kịp. Cho nên, Hoàng Thiệu hiến kế, sớm đuổi tới đường mòn Vũ Sơn trước để mai phục. Nếu Mi Trạch muốn tới huyện Đàm, như vậy cần phải trải qua đường mòn Vũ Sơn. Mà sự thật cũng chứng minh, Hoàng Thiệu đoán quả không sai ... Đám người Lưu Sấm trên đường truy đuổi đã đến trước đoàn xe của Mi gia, ở đường mòn Vũ Sơn mai phục ổn thỏa. Có lẽ, Hoàng Thiệu lúc ở Tam quốc không phải là mưu sĩ cao nhất. Nhưng trước mắt đối với Lưu Sấm mà nói, Hoàng Thiệu là người chủ mưu thích hợp nhất. Hơn nữa, cũng cảm nhận được Lưu Sấm có gia thế tốt. Hoàng Thiệu biết được Lưu Sấm là con trai của Lưu Đào, liền lập tức biểu đạt nguyện ý đi theo. Nếu Lưu Sấm không phải là con trai của Lưu Đào, e rằng muốn Hoàng Thiệu đi theo thì còn cần miệng lưỡi để thuyết phục. - Hoàng tiên sinh, chúng ta nên đi thế nào đi? Lưu Sấm dắt qua một con ngựa, cài Bàn Long Côn thắt ở trên lưng ngựa, rồi sau đó đem dây cương buộc trên người Tượng Long. Như vậy, có thể giảm bớt gánh nặng cho Tượng Long. Phải hiểu rằng, người Lưu Sấm hơn một trăm cân, Côn có sức nặng hơn hai trăm cân, trọng lượng hơn bốn trăm cân không hề nhẹ. Dù cho Tượng Long là hãn huyết bảo mã, phải bị gánh nặng như vậy lại lặn lội đường xa, cũng là vô cùng mệt mỏi. Mà Lưu Sấm cũng không để Tượng Long mang đồ nặng như vậy, hiện giờ nếu ngựa bổ sung đầy đủ, liền tập trung tìm một con ngựa đến chia sẻ gánh nặng với Tượng Long, chẳng phải là rất tốt sao? Kỳ thật, không chỉ có là Lưu Sấm nghĩ như vậy, Quản Hợi và Lưu Dũng cũng đều suy nghĩ như thế, đều tự lấy một con ngựa đến. Lưu Sấm trơ minh lên ngựa, lau nước mưa trên mặt, nhìn Hoàng Thiệu lớn tiếng hỏi. - Như vậy thì đi về phía tây đó là huyện Đàm. Tuy nói là bên kia huyện Đàm còn chưa nhận được tin tức, nhưng nếu chúng ta mạo muội xuất hiện như vậy, nhất định sẽ khiến cho huyện Đàm đề phòng. Ta nghĩ rằng, tốt nhất không cần đi huyện Đàm, tạm thời đi theo hướng tây bắc, đi đường nhỏ Sấm Sơn, lần qua Phòng Đình, đi vòng đường qua huyện Lưu, từ huyện Phong chọn đường đi quận Sơn Dương thẳng hướng về Dĩnh Xuyên, hẳn là là sự chọn lựa tốt nhất. Tuy nhiên, chúng ta trước tiên tìm chỗ trú mưa đã ... Một đêm bất ngờ tập kích, luân phiên ác chiến, thực là không nên tiếp tục đi. Tâm trạng của Lưu Sấm rất tốt. - Vậy nghe theo lời tiên sinh nói!