Từ trong rừng cây, một người lảo đảo lao ra, nắm đao thép trong tay, xô đẩy Mi Hoán đi đến bên cạnh bờ cát. Lưu Sấm lén nhìn, nhất thời kinh ngạc, - Mi Thiệp, ngươi dám! Mi Thiệp toàn thân đầy máu, trên mặt lộ vẻ dữ tợn, nhe răng cười nói: A - Lưu Sấm, ngươi dám phản kháng, đừng trách lưỡi dao của ta vô tình. - Mạnh Ngạn, giết hắn ta Hắn ta đã làm Tiểu Đậu Tử bị thương. Mi Hoán lớn tiếng la lên, lại làm cho Lưu Sấm trong lòng trầm xuống. Cứ tưởng rằng để Mi Hoán trốn trong rừng có thể an toàn một ít, không nghĩ tới Bàn Long Côn trong tay rơi trên bờ cát. Lưu Sấm nhìn Mi Thiệp, sát khí trong mắt lộ ra. Mi Thiệp thở hổn hển, quả tim đập thình thành. Lần này gã phối hợp với Trương Lâm hành động, nhưng tình hình chiến đấu vẫn ngoài dự liệu của gã. Năm trăm người vây đánh, không ngờ không chiếm được thế thượng phong! Trong đầu Mi Thiệp nhất thời lại hiện ra ngày đó ở bãi Diêm Thủy, Lưu Dũng giống như sát thần, trong lòng lập tức run sợ. Tuy nhiên, gã không có cách nào chạy trốn tiếp được Lần trước để cho đám người Lưu Dũng chạy đã khiến gã ở Mi gia không ngóc đầu lên được. Tuy rằng Mi Phương vẫn tin tưởng gã như cũ, nhưng trong lòng Mi Chúc, lòng trung thành của Mi Thiệp không cần hoài nghi, nhưng năng lực của gã vẫn khiến Mi Chúc phải suy nghĩ. Lần này để cho Trương Lâm dẫn đầu, Mi Thiệp làm phụ, là có thể nhìn ra được, Mi Chúc đang có ý bồi dưỡng Trương Lâm. Một khi Trương Lâm quật khởi, địa vị của Mi Thiệp sẽ trở nên thấp hơn. Điểm này, Mi Thiệp hoàn toàn không thể chấp nhận. Nhưng gã rất thông minh, lúc Trương Lâm và đám người Lưu Sấm đánh nhau ở một chỗ, không ngờ Mi Thiệp lại phát hiện, không thấy Mi Hoán Lưu Sấm đã xuất hiện, Mi Hoán nhất định đang ở gần. Trong khi đám đông người đang quên cả sống chết đánh chém lẫn nhau, ánh mắt của Mi Thiệp liền dừng lại ở bụi cây rậm ven đường. Nếu Lưu Sấm và Mi Hoán cùng nhau đến đây, như vậy lúc này, khả năng nhất là tránh trong rừng Nghĩ đến đây, Mi Thiệp mang theo hai người, lét lút đi vào rừng cây. Mi Hoán và Tiểu Đậu Tử đang căng thẳng lo lắng thế cục bên ngoài, cho nên cũng không chú ý đến hành động của Mi Thiệp. Khi hai người phát hiện Mi Thiệp thì đã muộn rồi. Tiểu Đậu Tử bị Mi Thiệp chém bị thương, sau đó Mi Thiệp ép buộc Mi Hoán từ trong rừng đi ra. Trương Lâm cho dù liệu sự như thần thì phải làm sao đây, cuối cùng quyết định, còn muốn ta bỏ ra chiêu Trên bờ cát, chiến sự đã dừng lại. Trương Lâm nhìn thấy Mi Thiệp bắt được Mi Hoán, lập tức hưng phấn lớn tiếng nói: - Mi Thiệp, làm tốt lắm. Mi Thiệp thầm cười lạnh một tiếng, trên tay cầm đao thép đặt trên cỗ Mi Hoán, sau khi liếc mắt nhìn Trương Lâm một cái, lạnh lùng nói: - Lưu Sấm, ra lệnh cho tất cả người của ngươi buông vũ khí xuống, bằng không, đừng trách ta lòng lang dạ sói. Sắc mặt Lưu Sấm rất khó coi, nhìn chằm chằm Mi Thiệp, ánh mắt giống như phóng hỏa. Nhưng Mi Hoán ở trong tay đối phương, khiến hắn ném chuột sợ vỡ đồ Buông binh khí, chẳng khác nào là tự tìm đường chết. Hắn có thể chết, nhưng còn Quản Hợi và Lưu Dũng có thể làm liên lụy tới bọn họ sao? Đúng lúc này, từ trong rừng một người bước nhanh đi ra, trong tay mang theo một đao thép, hướng Mi Thiệp chạy tới. - Mi quản sự Không xong rồi! Người nọ hô to gọi nhỏ, trong chớp mắt đã đến gần Mi Thiệp. Mi Thiệp theo bản năng nghiêng đầu sang chỗ khác, vừa muốn trách cứ, nhưng lại cảm thấy có chút không đúng. Người tới mặc một bộ màu xám ngắn vạt áo xiêm du, căn bản cũng không phải cách ăn mặc của gia đình Mi gia. Quan trọng hơn là, người này diện mạo rất lạ. Người tới không cao, ước chừng khoảng một mét bảy lãm, tướng mạo có chút tuấn lãng. Trong tay người kia khẩu hoán thủ đao, trên vết dao còn nhỏ giọt máu, bước nhanh đi đến trước mặt Mi Thiệp. - Ngươi là ai ? Mi Thiệp giật mình, la lớn. Gã đang muốn cầm đao uy hiếp, không ngờ người tới lại đột nhiên nhảy lên, đến trước mặt gã, nắm lấy cánh tay của Mi Thiệp. Cái tay kia, thật giống như kìm sắt, năm chặt gần như đứt cánh tay của Mi Thiệp. Mi Thiệp còn chưa kịp phản kháng, chỉ thấy đao trong tay người kia xoay tròn một cái, vết đao từ cổ họng Mi Thiệp hung hăng đi xuống. Chỉ một đao, cỗ của Mi Thiệp gần như tách riêng ra. - A! Mi Thiệp kêu thảm một tiếng, liền té trên mặt đất. Người đến không chút hoang mang, một cước đá bay thi thể Mi Thiệp, vượt qua che trước người Mi Hoán. - Đi chăm sóc cô gái trong rừng! - À? - Nơi này có ta giải quyết. Y còn chưa dứt lời, chợt nghe trên bờ cát truyền đến hai tiếng kêu thảm thiết. Tuy rằng không nhận biết người tới, nhưng thấy như vậy, cũng biết không phải là địch. Mi Hoán vừa mới thoát khỏi nguy hiểm, Lưu Sấm sải bước đến trước, hai bàn tay to khống chế trên cổ hai định gia Mi gia, hét lớn một tiếng, đem thân thể hai người vung đến, đánh về phía gia đinh Mi gia. Hai gia định kia trở thành binh khí của Lưu Sấm, luân phiên di chuyển rung động vù vù. Trong phút chốc, máu văng tung tóe, chiến hóa một lần nữa được chấm lên. Mi Hoán nghiêng ngả lảo đảo chạy vào trong rừng, chỉ thấy hai gia đinh Mi gia đã ngã trong vũng máu. Trên quần áo Tiểu Đậu Tử đều là máu, đang tựa vào một thân cây, chạy tới, không kìm no1 Knoc rong IIOI. - Tiểu thư, đau quá - Tiểu Đậu tử, ngươi sẽ không sao đâu Đừng sợ! Chờ một lát tìm Hùng ngốc mang một chút kim sang dược lại đây Trong tay hắn có Kim sang được tốt nhất, ngươi không sao đâu. Trên bụng Tiểu Đậu Tử máu tươi ồ ạt chảy xuống. Mi Hoán vội vàng đè miệng vết thương của Tiểu Đậu Tử lại, hướng về phía ngoài rừng khàn giọng gào lên: - Hùng ngốc, nhanh lại đây, Tiểu Đậu Tử không xong rồi Cùng lúc đó, Lưu Sấm đến trước mặt nam tử mặc áo vải. Hắn vung tay đem hai thi thể không trọn vẹn ném ra, rồi sau đó túm da hươu ở bên hông, ném tới nam tử áo vải. - Bên trong có kim sang dược, đi chăm sóc Tiêu Đậu Tử trước đi. Dứt lời, hắn cũng không quay về phía đối phương nói lời cảm tạ, hét lớn một tiếng, chộp một lưỡi đao thép từ tay một tên gia đình, thuận thể chém đối phương ngã. Nam tử áo vải mim cười! Y cũng không già mồm cãi lại, mang theo túi bỏ chạy vào rừng cây. Một lát sau, y xách theo đạo lao tới, la lớn: - Bàn Tử, ta đến giúp ngươi! Lưu Sấm chém bay một gia đình, - Ta là Lưu Sấm, ngươi là ai? - Mỗ gia Lang gia Từ Thịnh Gia gia không quen nhìn nữ nhân ra mặt làm bia đỡ đạn, có bản lĩnh thì lấy đao thương ra liều chết, bực mình vì sự bị ôi, không phải chuyện đại trượng phu nên làm. Bàn Tử, ngươi rốt cuộc gây ra gây ra tai họa gì? Sao lại có nhiều người như vậy chạy đến tìm người gây chuyện? - Tôm tép nhãi nhép, không cần phải nói! Lưu Sấm và nam tử áo vải hỏi một đáp một, nhưng khả thủ để hạ khước không chậm. Thân thủ của Từ Thịnh này so với Bùi Thiệu còn cao hơn một bậc. Theo lời của Quản Hợi Bùi Thiệu hiện tại hẳn là thuộc loại dưỡng khí lúc đầu, Từ Thịnh này ít nhất cũng là dưỡng khí trung kỳ hoặc thậm chí ở tầng cao hơn.
Hai người một bên nói chuyện với nhau, một bên đuổi giết gia đinh Mi gia. Bên kia Quản Hợi đã lao ra vòng vây, cùng Bùi Thiệu tụ hợp một chỗ, để cho ba người Thường Thắng, Bùi Vĩ, Trương Thừa đi vào rừng cây bảo vệ Mi Hoán. Gia đình Mi gia đã mất đi ý chí chiến đấu, càng đánh lại càng sợ, đã đã mau đã tới rồi bờ biển giới chuẩn bị sụp đổ. Đột nhiên, có người cao giọng kêu lên: - Mau nhìn! Theo hướng ngón tay người nọ, một ít gia định hướng trên mặt biển nhìn lại. Trong bóng đêm, hai chiếc thuyền hiện ra trên mặt biển, đang chậm rãi hướng về phía bờ đi đếnThuyền Úc Châu Sơn! Sau khi Lưu Sầm nhìn rõ, lập tức hưng phấn kêu to. - Công tử, Hoàng Thiệu đã tới! Phía sau chiếc thuyền, lao ra hơn hai mươi thuyền chiến nhỏ, nhanh chóng hướng phía bờ biển vọt tới. Ánh lửa chiếu xuống, Hoàng Thiệu đứng ở đầu thuyền, hoa chân múa tay vui sướng lớn tiếng hét to. Khi chiến thuyền sắp tới gần bãi biển, hơn mười tên hải tặc từ trên chiến thuyền nhảy xuống, la lên xông lại. Gia đình Mi gia bị giết đã sớm run sợ trong lòng, nhìn thấy nhiều hải tặc như vậy xuất hiện, làm sao có tâm tư chiến đấu tiếp? Không kiếm được cùng kêu lên hò hét, ném binh khí quay đầu chạy đi. Trong tiếng gào thét ồn ào, xen lẫn tiếng hét thảm thiết của Trương Lâm. Lưu Dũng một mẫu cắt đứt hai chân Trương Lâm, làm gã đau đến mức ngã lăn lộn không ngừng ở trên bãi cát. Nhìn hải tặc Úc Châu sơn sinh long hoạt hổ xung trên biển, Lưu Sấm không khỏi vạn phần kích động ... Hắn bước nhanh vài bước, muốn nghênh đón. Nhưng đi được mấy bước, hắn đột nhiên dừng lại, xoay người nhìn Từ Thịnh.
- Ngươi vừa nói, ngươi là Từ Thịnh? Nam tử áo vải Từ Thịnh thở hổn hển, đặt mông ngồi trên bờ cát. Nghe Lưu Sấm hỏi, y cũng ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn Lưu Sấm, vẻ mặt nghi hoặc. - Đúng vậy, đi không đổi tên, ngồi không đổi họ, Lang Gia cử nhân, Từ Thịnh Từ Văn Hướng!