Từ Thịnh, Tự Văn Hướng, Lang Gia cử nhân, mãnh tướng Đông Ngô. Trong "Tam Quốc Chí" y đã từng một một mình lập truyền, tự xưng là "Trường Giang hỗ thần khu vực phía nam" rất được Tổn thị ưu ái. Nói thật, người bình thường thích đọc Tam Quốc chủ yếu đều tập trung ở hai nước Ngụy, Thục. Đông Ngô trừ Chu Du, Lục Tốn người này còn vô cùng có danh tiếng bên ngoài, rất nhiều người cũng không biết. Giống như Từ Thịnh, cũng là một trong số đó. Kỳ nhân ở bên cạnh Ngô Cao, không kém hơn người khác. Tuy nhiên, lúc này Từ thịnh chưa đi tới Đông Ngô, cũng chưa có tên tuổi. Lưu Sấm không nghĩ tới, hắn không ngờ sẽ ở trên bờ biển Hải Tây này gặp được Từ Thịnh, hơn nữa còn là phương thức kỳ quái như vậy - Thiệu đến chậm theo hẹn, suýt nữa hỏng đại sự của Công tử, kính xin công tử thứ tội. Trên bờ biển chiến sự đã bình ổn, năm trăm gia đinh Mi gia, chết trận ước chừng khoản sáu bảy mươi người, người bị thương gần trăm, không kể tù binh nhiều hơn trăm người. Tiết Châu cùng Hoàng Thiệu đi lên bờ biển, không đợi Lưu Sấm mở miệng, Hoàng Thiệu vội vàng tiến lên thỉnh tội. Tiết Châu thì đứng ở một bên không nói một lời, lại hứng thú nhìn bên Quản Hợi, trên mặt toát ra một nụ cười cô quái. Ở huyện Cù, y và Quản Hợi đánh qua lại rất nhiều lần. Nói đến một góc độ nào đó, Úc Châu Sơn dã chủ yếu là do Quản Hợi thủ tiêu tang vật. Chỉ có điều, hai người chưa bao giờ tiếp xúc một cách thực sự, dù sao một người là binh lính một người là kẻ trộm, không thể xuất hiện cùng nhau. Quản Hợi tránh Tiết Châu, mà Tiết Châu cũng là không muốn tiếp xúc với Quản Hợi. Tóm lại, Quản Hợi ở huyện Cù hai năm dài đằng đẵng, không ngờ chưa từng chạm mặt với Tiết Châu. Tiết Châu tuyệt đối không nghĩ tới, đường đường huyện Cù Tặc Tào không ngờ là đầu lĩnh giặc Kiến của một trong tam đại khẩu Đông Hải. Y lại càng thật không ngờ Chu Hợi lại là tên giả của Quản Hợi, thật không ngờ thân phận lại giống như Tiết Châu, đều là Cừ Soái Khăn Vàng, trước đây đã từng xung đột nhiều lần. Nhìn Quản Hợi, Tiết Châu mỉm cười! Quản Hợi thì mặt đen lại, cảm giác rất không được tự nhiên. Nhớ năm đó, thủ hạ Khăn vàng dưới tay ông và thủ hạ Khăn Vàng dưới tay Tiết Chầu cạnh tranh nhau. Mà nay Tiết Châu chiếm cứ Úc Châu sơn, Quản Hợi lại lưu lạc như vậy. Lúc trước, thế lực của Quản Hợi mạnh hơn Tiết Châu. Tiết Châu sở dĩ sau lại suất bộ rời khỏi Thanh Châu, nguyên nhân thứ nhất là do Tào Tháo, thứ hai là không muốn bị Quản Hợi thâu tóm tâm tư. Kết quả, Tiết Châu càng ngày càng lớn mạnh, Quản Hợi lại ruồng bỏ cái chúng bạn xa lánh. Nhìn nụ cười trên mặt Tiết Châu, trong lòng Quản Hợi dâng lên lửa giận. Để bộ dạng chật vật của mình bị thằng nhãi Tiết Chầu nhìn được, thật sự là rất khó chịu. - Lão Hoàng, nói hôm qua tới, vì sao đến bây giờ mới tới? Ngươi có biết không, vừa rồi ngay cả Tam Nương Tử thiếu chút nữa cũng mất mạng đấy. Quản Hợi không muốn phát hỏa với Tiết Châu, chỉ có thể trút giận lên Hoàng Thiệu. Nụ cười trên mặt Tiết Châu càng đậm, nụ cười kia Thằng khốn này khuôn mặt tươi cười thực sự đáng ghét, thật muốn đi tới cho gã một đao, xem gã còn có thể cười hay không. Quản Hợi trong lòng giận dữ, đôi mắt hỗ trợn lên, trừng mắt nhìn Hoàng Thiệu, đợi Hoàng Thiệu đưa ra một đáp án. - Cừ soái, cũng không phải ta muốn đến muộn. Vốn là ngày hôm trước cũng đã chuẩn bị ổn thỏa, nào biết được đột nhiên phát sinh biến cố. Hai chiếc thuyền bị trục trặc, không thể sửa chữa ngay, cho nên mới đến muộn. Việc này, đúng là nên trách ta, Tiết Dương gia không liên quan. Tiết Châu cười to. - Lão Hoàng, ngươi không phải che giấu cho ta. Là ta quản lý thuộc hạ không nghiêm, thể cho nên có người ăn cây táo rào cây sung, mới tạo thành cục diện bây giờ. Lưu công tử, chuyện này là do Tiết Châu ta không đúng, xin công tử đừng trách lão Hoàng. Hai tên ăn cây táo rào cây sung kia đã bị xử phạt, tuyệt đối không để Lưu công tử thất vọng. Nơi này không thể ở lâu, hay là lên thuyền trước, chúng ta rời khỏi nơi này, rồi tính tiếp. Vừa nói chuyện, Tiết Châu vừa liếc mắt nhìn Trương Lâm đang rên rỉ trên bờ cát. - Thằng nhãi này thật ra kế khá hay, không ngờ theo dõi Châu Úc sơn ta. Thoạt nhìn, Tiết Châu hai năm qua quá mức yên tĩnh, một tuần binh nho nhỏ, cũng dám bắt nạt trên đầu ta, thật sự là đã thấy hổ thẹn. Lưu Sấm cũng không phải kẻ ngu, Tiết Châu vừa nói như vậy, hắn đã hiểu ý tứ trong đó. Nghiêng đầu sang chỗ khác, liếc mắt nhìn Trương Lâm, trong lòng đột nhiên dâng lên một chút thương hại. Thời đại này cuộc sống cũng không dễ dàng gì, nhớ ngày đó trận chiến tại huyện Cù, mình và bọn Trương Phi không hòa thuận, Trương Lâm là người đứng ra làm chỗ dựa cho hắn. Khi đó, không ai nghĩ tới trong hai tháng ngắn ngủi, không ngờ phát sinh nhiều biến cố như vậy, hai người không ngờ trở thành kẻ thù của nhau. - Trương Lâm, người việc gì phải? Trương Lâm ngừng rên rỉ, đột nhiên cất tiếng cười to. - Đại trượng phu hoặc danh lưu sử sách, hoặc để tiếng xấu muôn đời. Lưu Sấm, Hùng ngốc ngươi, dựa vào cái gì được nhiều may mắn như vậy? Luận tư chất, ta không hề hua kém người, nhưng người từ nhỏ đã có thể tập võ, có thúc phụ người truyền thụ, ngay cả Chu Tặc Tào cũng đối đãi khác với người. Luận diện mạo, người mập mạp điểm này có thể mạnh hơn ta? Tam Nương Tử không ngờ lại coi trọng ngươi Lưu Sấm, ngươi rất may mắn, nhưng ta lại không phục. Nếu như Chu tặc tào có thể chỉ điểm cho ta nhiều một chút, chưa chắc bây giờ ta đã thua kém ngươi. Ông trời đáng trách nếu để ta đến trên đời này, cần gì phải cho Hùng ngốc ngươi cũng chạy đến huyện Cù? Đây là tâm lý điển hình của thứ dân. Vì muốn trở nên nổi bật, không từ thủ đoạn. Lưu Sấm rất khó trách cứ Trương Lâm, dù sao ở thời đại này, tin tưởng có rất nhiều người rơi vào tình cảnh giống như Trương Lâm, cũng sẽ đưa ra lựa chọn giống nhau. Thoát khỏi kiếp thứ dân thực sự rất khó Tuy nhiên trong cái thời đại này, mặc dù không cần phải nói tới thượng phẩm vô hàn sĩ, hạ phẩm vô sĩ tộc, nhưng chế độ đẳng cấp nghiêm khắc, đã xây dựng nền tảng từ thời Tần Hán, dù là ai cũng không có cách nào thay đổi hiện trạng. - Trương Lâm, nói cho ngươi biết một việc. - Chuyện gì? - Ngươi xem trọng vị Lưu Sứ quân kia, bây giờ Hạ Bì đã bị Lã Bố cướp đi rồi. Có lẽ ngươi sẽ không tin lời nói này của ta, nhưng ta vẫn muốn nói cho ngươi biết, mặc dù ngươi đến cậy nhờ vị Lưu Sứ quân này, cũng không có khả năng được trọng dụng. Tuy nhiên, ta đoán ngươi nhìn không thấy rồi! Kế tiếp Từ Châu, tất nhiên chiến loạn không chỉ cuốn Đông Hải vào trong đó. Có lẽ trong mắt ngươi, Lưu Bị, Huyền Đức là một vị minh chủ, nhưng liền trước mắt mà nói, hắn ta cũng không quá hoảng sợ như chó mất chủ. - Ngươi Trong mắt Trương Lâm lập tức hiện lên vẻ kinh hãi. Lưu Sấm lại không để ý đến gã nữa, xoay người đem trả lại đầu đao cho Quản Hợi. - Mặc kệ thúc như thế nào, thúc và người này cũng đã từng có lễ đệ tử với thúc. Để Hợi thúc quyết định, cháu không một câu oán hận. Quản Hợi tiếp nhận đao, trên mặt cũng lộ ra vẻ ảm đạm. Ông đi đến bên cạnh Trương Lâm, thấp giọng nói: - Trương Lâm, người nghe bọn họ gọi ta là gì? - À? - Bọn họ gọi ta là Cừ soái Lúc đầu ở huyện Cù, làm sao ta không biết suy nghĩ của ngươi. Nhưng ta không dám truyền thụ võ nghệ cho ngươi, chỉ có thể rèn cho ngươi có nền móng tốt. Ta vốn xuất thân từ Khăn Vàng, từng là Cừ Soái Khăn Vàng Thanh Châu Ha hả, ngươi có biết không, nếu ta nhận người làm đồ đệ, một ngày kia thân phận ta bại lộ, ngay cả ngươi cũng gặp xui xẻo. Nhưng may mắn thay lúc đầu ta không nhận ngươi làm đệ tử, nói cách khác, lão tử không ngờ sẽ bị người phản bội một lần. Cho nên, ha hả, đi chết đi! Sắc mặt Quản Hợi đột nhiên dữ tợn, phản thủ một đao chém trên cổ Trương Lâm. Một chùm máu phun trên mặt của gã, nhưng trong mắt quản Hợi, vẫn lành lạnh khắc nghiệt như cũ. - Văn Hưởng, ngươi có tính toán gì không? - Ta Từ Thịnh đột nhiên lộ ra vẻ mặt nhăn nhó, hoàn toàn không có bộ dạng hăng hái như vừa rồi. Y vốn là cCử nhân, vốn gia cảnh giàu có. Nguyên niên Hưng Bình, Tào Tháo phát binh đánh Từ Châu, học tập từ Bành Thành Long Gia. Sau khi Tào Tháo lui binh, Lang Gia quận bị sơn tặc tập kích quấy rối, khô không thể tả. Nhà Từ Thịnh cũng sa sút từ đó Bản thân Từ Thịnh, từ nhỏ đã giỏi võ, sau này lại được phụ thân đưa đến Khai Dương học cung. Khai Dương học cung này, là một chỗ học phủ Lang Gia, mặc dù không sánh được với thư viện nổi danh ở Dĩnh Xuyên, nhưng ở Lang Gia cũng có chút danh tiếng. Nào ngờ lúc Từ Thịnh ở Khai Dương học cung, trong nhà gặp biến cố lớn. Một bọn cường hào đến Cử huyện, chiếm đoạt đất của Từ gia, còn đem phụ thân Từ Thịnh đánh trọng thương. Từ Thịnh nhận được tin tức chạy về Cử huyện, Từ phụ đã qua đời rồi. Từ Thịnh đang lúc giận dữ, đêm đến đột nhập vào nhà bọn cường hào đang ở, giết hết cả nhà cường hào hai mươi bảy người, một tên cũng không để lại toàn bộ giết hết. Sau đó y không dám lưu lại Lang Gia lần nữa, chạy trốn về Hải Tây, dự định từ Hải Tây nhập vào Quân Lăng, sau đó xuôi nam Giang Đông tránh nạn Lưu Sấm sau khi nghe Từ Thịnh giải thích xong, tỏ ra thân thiết. Đã biết rằng, hắn kiếp trước vì báo thù cho bạn thân của mình đã giết nhiều người. Cho nên nghe xong hành động của Từ Thịnh, chẳng những không cảm thấy bất mãn, ngược lại có một cảm giác tâm đầu ý hợp. Người này cũng là một người đàn ông chính trực! Chỉ có điều nhìn khuôn mặt nhăn nhỏ của y, Lưu Sấm có chút hồ đồ rồi Lúc này, Mi Hoán dìu Tiểu Đậu Tử từ trong rừng cây đi ra, nhìn bộ dạng tiều tụy của Tiểu Đậu Tử, Từ Thịnh chân tay có chút luống cuống. Muốn qua đó hỗ trợ, nhưng lại không biết nên làm như thế nào. - Trương Siêu, Lý Luân! - Dạ! - Đi tìm vài cây gậy, dài chừng hai mét là được đem đến đây. Tuy rằng không biết Lưu Sấm cần gậy làm gì, nhưng Trương Siêu, Lý Luân vẫn tuân mệnh đi.