"Cô nàng này thật đáng giận, vậy mà bắt tiểu gia phải đeo còng tay, đừng cho tiểu gia tìm được cơ hội, nếu không tiểu gia nhất định phải hung hăng XXX ngươi một trăm lần!"
Sau một giờ, Lý Phong hai tay đeo còng, ngồi trên ghế tra hỏi, trong miệng không ngừng lẩm bẩm lời hung ác.
Cuối cùng Lý Phong vẫn không trốn được vận mệnh bị Tưởng Mộng Dao còng tay, dù sao không có người nào chứng kiến, trừ chính hắn không ai có thể nói rõ lúc đó phát sinh cái gì.
Bất quá Tưởng Mộng Dao cũng không có khả năng một mực còng tay hắn, chỉ cần điều tra ra kết quả, tự nhiên có thể chứng minh hắn trong sạch, đến lúc đó. . . Hừ hừ!
"Cạch cạch "
Cửa phòng thẩm vấn bị mở ra, một tên nam cảnh sát đi tới.
"Ngươi có thể đi rồi." Tên cảnh sát này đi đến trước mặt Lý Phong mở ra còng tay, đồng thời nói.
"Điều tra ra kết quả rồi?" Lý Phong hoạt động cổ tay, nghi hoặc hỏi.
"Ừm, video giám sát trên đường đã phát hiện tài xế cầm súng uy hiếp ngươi, mặt khác vân tay và đường đạn ở hiện trường cũng ủng hộ ngươi."
"Bất quá ngươi xuất thủ có chút hung ác a, tên đeo mặt nạ thằng hề bị ngươi đá cho trọng thương, dù không chết nửa đời sau cũng phải làm người thực vật."
"Còn có Triệu Bằng, cổ tay cổ chân đã nát, không chỉ nửa đời sau phải ngồi xe lăn, ăn cơm cũng phải dựa vào người khác hầu hạ."
Ánh mắt nam cảnh sát có chút phức tạp, hắn làm cảnh sát nhiều năm, cũng điều tra rất nhiều đại án, nhưng chưa từng thấy người bị hại đánh cho phần tử phạm tội thành như vậy.
"Khụ khụ, bị bọn họ cầm súng chĩa vào, cho nên xuất thủ có chút không kìm chế được, ta như vậy hẳn là phòng vệ chính đáng a?" Lý Phong ngượng ngùng cười cười.
"Cụ thể còn phải chờ kết quả điều tra tiếp theo, cho nên ngươi tạm thời không thể rời khỏi thành phố Minh Châu, chúng ta sẽ tùy thời mời ngươi tới sở cảnh sát tiếp nhận điều tra." Nói xong nam cảnh sát muốn đưa Lý Phong rời đi.
"Chờ một chút. . . Tưởng Mộng Dao đâu?" Lý Phong còn muốn trào phúng Tưởng Mộng Dao một trận, nên tạm thời chưa muốn đi.
"Nàng chỉ là tạm thời được điều đến nơi này tra án mà thôi, vừa nãy đã trở lại phân cục thành Đông."
Lý Phong: ". . ."
Tưởng Mộng Dao đã trở về phân cục thành Đông? Sao ta nghe giống như chạy trối chết vậy?
Sau khi rời khỏi phân cục thành Tây, Lý Phong liền tìm một quán ăn lấp bụng, sau đó liền muốn về phòng cho thuê, nhưng vào lúc này, một hồi tiếng chuông điện thoại gấp rút vang lên.
Nhìn vào cái tên "Tống Uyển Quân", Lý Phong kìm lòng không được nhếch miệng, đồng thời trong đầu hiện lên thân thể mềm mại cực kỳ mê người khi dùng Thấu Thị Nhãn kia.
"Tỷ tỷ, muộn như vậy gọi điện thoại cho ta là có chuyện gì?" Lý Phong đè xuống nhiệt khí trong lòng, tiếp nhận cuộc gọi.
"Đại đệ đệ, tỷ tỷ gặp phải một chuyện phiền toái, tỷ tỷ càng nghĩ lại càng cảm thấy chỉ có đại đệ đệ ngươi mới có thể giúp tỷ tỷ được."
Trong điện thoại, ngữ khí của Tống Uyển Quân có chút lo lắng còn có chút buồn rầu, nghe được mà Lý Phong không hiểu sao lại thấy đau lòng.
"Tỷ tỷ đừng nóng vội, trước tiên nói rõ sự tình đã." Lý Phong nghe thấy có chính sự, nhiệt khí trong bụng đã tiêu tán.
"Sự tình là thế này . ."
Nghe được Tống Uyển Quân giới thiệu, Lý Phong mới biết được nàng gặp phiền toái gì.
Hà Cừu hôm nay cùng bằng hữu ăn cơm ở thành Nam, kết quả bị người của Bá Vương Đao thành Đông gặp gỡ, hai phe phát sinh xung đột, Hà Cừu không địch lại, bị người của Bá Vương Đao bắt sống.
Hiện tại Bá Vương Đao yêu cầu Tống Uyển Quân đi tới đàm phán, nếu không đi Hà Cừu sẽ không thấy được ánh mặt trời ngày mai.
"Ngươi hiện tại đang ở đâu. . . Tốt, ta lập tức đi tới." Sau khi cúp điện thoại, Lý Phong đón taxi chạy tới hộp đêm Minh Nguyệt.
Nửa giờ sau, trong một căn phòng xa hoa ở hộp đêm Minh Nguyệt, Tống Uyển Quân lộ sắc mặt nghiêm túc ngồi giữa ghế salon, đám người Lý Cương đứng ở đối diện cách nàng không xa, thần sắc đều là có chút khó coi.
Đám người Lý Cương tưởng Tống Uyển Quân triệu tập mình tới là muốn tổ chức nhân thủ đi cứu Hà Cừu, nhưng ai biết Tống Uyển Quân một mực ngồi ở trên ghế sa lon trầm mặc không nói, cái này khiến đám người Lý Cương có chút bất mãn.
Đám người Hà Cừu, Lý Cương tạo thành Thập Tam Thái Bảo đã 7 năm, trong 7 năm nay bọn họ cùng nhau chơi gái, đỡ đao cho nhau, tình cảm thâm hậu giống như huynh đệ ruột thịt.
Thời gian trước Quách Nghĩa phản bội, đám người Lý Cương cảm thấy đau lòng nhức óc, nhưng không có cách nào, ra đường lăn lộn phải lấy chữ nghĩa làm đầu, Tống Uyển Quân trừng phạt Quách Nghĩa như thế nào bọn họ cũng sẽ không dám bất mãn.
Nhưng bây giờ Hà Cừu bị người của Bá Vương Đao bắt đi, Tống Uyển Quân vẫn còn tỏ ra như không có việc gì ngồi ở chỗ này, đây là một chuyện mà lão đại nên làm sao?
"Ta biết các ngươi đang suy nghĩ cái gì, Hà Cừu đã đi theo ta bảy năm, ta lo lắng cho an nguy của hắn hơn bất cứ người nào! Nhưng Bá Vương Đao chỉ cho phép ta mang hai người đi tới đàm phán, nếu như ta không làm theo lời hắn, hắn sẽ giết Hà Cừu."
"Trong các ngươi ai có nắm chắc chỉ dựa vào hai người đã đủ sức cướp Hà Cừu ra từ tay Bá Vương Đao, nếu như có ta liền nhường lại vị trí lão đại cho kẻ đó, thế nào?"
Tống Uyển Quân nhìn ra đám người Lý Cương đang nổi lòng bất mãn, cho nên lạnh giọng nói.
Nàng để mấy người Lý Cương, Hà Cừu làm Thập Tam Thái Bảo, cũng là nhìn trúng nhân cách có tình có nghĩa của bọn hắn, bởi vì tình huynh đệ mà sinh lòng bất mãn nàng có thể lý giải, nhưng tuyệt đối không thể dễ dàng tha thứ.
Làm lão đại cần có quyền uy tuyệt đối, nếu như ngay cả tiểu đệ của mình cũng không trấn được, nàng còn đòi làm lão đại thành Tây cái gì nữa?
Nghe thấy lời ấy, sắc mặt đám người Lý Cương đỏ bừng lên.
"Lão bản, là ta hiểu lầm ngươi, ta tự vả miệng!" Lý Cương là người đầu tiên tỏ thái độ, đưa tay quất tới mặt mình.
Người khác học theo, cũng bắt đầu tự vả miệng, nhất thời trong gian phòng không ngừng xuất hiện âm thanh ba ba ba.
"Đủ rồi! Các ngươi cứ ghi nhớ chuyện này trước, chờ cứu được Hà Cừu rồi, ta sẽ hảo hảo thu thập các ngươi, hừ!"
Sau khi Tống Uyển Quân quát lạnh một tiếng, đám người Lý Cương cùng đình chỉ tự tát, đồng thời hai mắt tỏa ra ánh sáng, mặt hiện vẻ chờ mong.
Lão bản đã nghĩ ra biện pháp giải cứu Hà Cừu?
"Hừ, các ngươi không làm được không có nghĩa là người khác cũng không làm được, ta đã liên hệ Lý Phong, hắn lập tức sẽ đến."
Tống Uyển Quân nói câu này làm đám người Lý Cương nhất thời sững sờ!
Ngay sau đó. . .
"Lý thiếu? !"
Hai mắt đám người Lý Cương sáng lên, kinh hô!
Lúc trước Lý Phong lấy sức một người cứu Tống Uyển Quân ra từ trong tay Hàn Chấn, Quách Nghĩa, phần bản lĩnh này bọn họ tự than thở không bằng.
Nếu như Lý Phong chịu ra tay, chuyện cứu Hà Cừu đúng là thật sự có khả năng!
Nhất thời đám người Lý Cương càng xấu hổ, đồng thời cảm giác thần phục Tống Uyển Quân càng đậm.
Nếu Lý Phong ở đây, khẳng định sẽ sợ hãi than thở một phen với tài trị tiểu đệ của Tống Uyển Quân.
Lại qua chừng mười phút đồng hồ, Lý Phong rốt cục tới đây.
"Lý thiếu!" Đám người Lý Cương cùng kêu lên, tiếp theo nhường ra cho Lý Phong một con đường.
Ngồi ở trên ghế sa lon nhưng Tống Uyển Quân đứng dậy từ sớm, trong ánh mắt nhìn Lý Phong tràn đầy vẻ chờ mong.
Lý Phong gật gật đầu với đám người Lý Cương, sau đó đi đến trước mặt Tống Uyển Quân rồi dừng lại, cười nói: "Tỷ tỷ, ngươi nói đi, muốn ta làm thế nào."
"Cùng ta đi đại bản doanh của Bá Vương Đao một lần, chỉ có hai chúng ta mà thôi, dám không?" Tống Uyển Quân nhìn vào mắt Lý Phong một cái thật sâu, chậm rãi nói.
Lý Phong nhìn Tống Uyển Quân, lại nhìn đám người Lý Cương đang tràn ngập chờ mong nhìn mình, sau đó cười nói: "Đừng nói chỉ là cùng tỷ tỷ đi đại bản doanh Bá Vương Đao một lần, cho dù cùng tỷ tỷ đi lên núi đao biển lửa ta cũng không sợ!"
"Đinh, kí chủ, ngài có nhiệm vụ mới, có muốn lập tức xem xét?"