Lời nói của Lý Phong giống như một viên thuốc an thần, giúp cho trái tim một mực treo cao của Tống Uyển Quân được hạ xuống.
Đám người Lý Cương lập tức lộ vẻ mặt vui mừng, hình ảnh lúc trước Lý Phong đánh một quyền phá nát bàn trà đá cẩm thạch vẫn còn rõ mồn một trước mắt, Bá Vương Đao tuy mạnh, cũng tuyệt đối không phải đối thủ của Lý Phong!
"Đệ đệ, ngươi thật tốt." Tống Uyển Quân có chút cảm động, nàng đã rất nhiều năm không cảm thấy loại tâm tình này, dù lần trước Lý Phong cứu nàng khỏi tay Hàn Chấn, Quách Nghĩa cũng là như vậy.
Nhưng lần này Lý Phong trượng nghĩa lại làm cho nàng cảm động một hồi!
Chỉ một cuộc điện thoại, Lý Phong đã chạy tới, biết rõ phía trước là Long Đàm Hổ Huyệt, không nói hai lời liền đáp ứng đi theo nàng, đổi thành một người nam nhân bình thường căn bản không làm được như Lý Phong!
Nếu như nàng trẻ tuổi hơn một chút, nói không chừng sẽ nảy sinh tình cảm với Lý Phong, chỉ tiếc. . . Ai!
"Ta làm người rất giữ chữ tín, ta đã hứa hẹn, thì nhất định sẽ thực hiện, chúng ta lúc nào thì đi?"
Vừa nói xong, Lý Phong tiến vào hệ thống xem xét nội dung nhiệm vụ.
"Nhiệm vụ: Cứu vãn nữ thần Tống Uyển Quân (2) "
"Mục tiêu: Đi cùng Tống Uyển Quân tiến tới đại bản doanh Bá Vương Đao, cứu Hà Cừu, đồng thời bảo hộ Tống Uyển Quân không bị thương tổn."
"Khen thưởng: 400 điểm kinh nghiệm, 3000 điểm tích lũy, 1 điểm chinh phục."
"Chú thích: Nam nhân dũng cảm sẽ càng dễ thu hoạch được hảo cảm của nữ thần, nắm chặt cơ hội lần này, ngươi sẽ càng tiến thêm một bước trên con đường tán đổ nữ thần —— trích 36 kế tán gái."
"Đã biết hệ thống ngươi sẽ làm như vậy mà!"
Lý Phong cũng coi như hiểu được 7,8 phần tính tình cợt nhả của hệ thống, sau khi nhận được cuộc gọi của Tống Uyển Quân đã đoán được kiểu gì hệ thống cũng tuyên bố nhiệm vụ tương ứng.
Có điều hắn đáp ứng giúp đỡ không phải là bởi vì nhiệm vụ, mà giống như lời hắn vừa nói —— hứa hẹn!
Chỉ là nhiệm vụ lần này khen thưởng cao như vậy, khẳng định sẽ càng nguy hiểm, họa phúc khó liệu a. . .
"Ta muốn đi ngay bây giờ, đại đệ đệ ngươi cần chuẩn bị gì không?" Tống Uyển Quân nhìn thấy Lý Phong hai tay trống trơn, không khỏi nhắc nhở.
Lần đàm phán tối nay khẳng định không phải chuyện đơn giản, Lý Phong tay không tấc sắt đi tới. . . có vẻ không thích hợp a?
"Không cần chuẩn bị gì nhiều đâu." Lý Phong nhún vai, siêu cấp thuật cận chiến toàn là dùng nắm đấm và chân, vũ khí này nọ. . . không được dạy dùng a.
Tống Uyển Quân gật gật đầu, muốn mang Lý Phong tiến về đại bản doanh Bá Vương Đao.
"Lão bản, Bá Vương Đao không phải nói ngươi có thể mang theo hai người sao? Cũng mang ta theo đi!" Lý Cương đứng ra nói.
"Con mẹ nó mang ngươi làm chó gì, mang ta!"
"Con mẹ nó chớ kẻ nào tranh đoạt với lão tử! Để lão tử đi!"
"Đều cút ngay cho ta, loại cơ hội náo nhiệt ngàn năm có một này làm gì đến phiên các ngươi? Ta đi!"
Lý Cương cùng mấy tên khác tranh chấp không ngừng.
"Được rồi, tất cả im miệng cho ta! Lý Cương, ngươi đi theo, người khác thủ tại chỗ này!" Tống Uyển Quân vốn định chỉ mang Lý Phong đi, thấy đám người Lý Cương kích động như vậy liền đổi chủ ý.
Tuy nàng tin tưởng một mình Lý Phong là có thể giải quyết Bá Vương Đao, nhưng mang nhiều người cũng có thể giúp đỡ lẫn nhau.
Lý Cương nhất thời vui vẻ, đắc ý quét mắt liếc nhìn người khác, sau đó hấp tấp chạy đến sau lưng Lý Phong.
Người khác tuy khó chịu, nhưng lão bản lên tiếng bọn họ cũng chỉ có thể coi như thôi, có điều. . .
"Móa, Lý Cương ngươi cũng đừng quá đắc ý,...Chờ ngươi trở về các huynh đệ sẽ hung ác làm thịt ngươi một trận!"
"Đúng, mỗi người một em người mẫu xinh tươi, không làm ngươi chảy chút huyết lão tử sẽ rất khó chịu!"
"Ha ha, được, đợi cứu được Hà Cừu trở về, dù là các ngươi dâng lên hoa cúc ta cũng chịu hưởng thụ một phen! Các ngươi cứ ở nhà chờ tin tốt đi a!" Lý Cương cười ha ha.
(hoa cúc:lỗ ass)
Tống Uyển Quân lắc đầu, đối với mấy lời thô tục của đám người Lý Cương trực tiếp lựa chọn không nghe thấy.
Lý Phong cười một tiếng, cảm thấy đám người này rất có ý tứ, biết rõ đi theo sẽ gặp nguy hiểm, còn vì vậy mà tranh đoạt đến mức mặt đỏ tới mang tai, đây chính là tình nghĩa huynh đệ sao?
Rất nhanh, ba người Tống Uyển Quân đi ra khỏi hộp đêm Minh Nguyệt, lên Audi A8 đi tới đại bản doanh của Bá Vương Đao.
Thành Đông, tại hộp đêm Hoàng Đình, trong một căn phòng VIP, Bá Vương Đao Lưu Kiên bệ vệ ngồi ở ghế sô pha chính giữa, một tay kẹp xì gà, một tay bưng ly rượu đỏ.
Bên cạnh hắn, hai mỹ nữ trẻ tuổi ăn mặc mát mẻ đang dùng ngón tay thon dài đấm bóp bả vai, bắp đùi cho hắn.
Trên bàn trà đặt một thanh Trảm Mã Đao to bổ bố, bóng loáng không một vết gỉ, Lưu Kiên chính là dùng cây đao này để quát tháo giang hồ, đánh ra tên tuổi Bá Vương Đao, từng bước gây dựng cơ nghiệp như bây giờ.
Chung quanh phòng là một đám tráng hán mặc đồ đen, đếm sơ cũng phải ba bốn mươi người, cũng may diện tích phòng này đủ lớn, đổi thành phòng KTV bình thường thì tình huống sẽ rất chật chội.
Lưu Kiên hút xì gà uống rượu vang đỏ, thỉnh thoảng xoa nắn bầu ngực của hai em xinh tươi làm các nàng hờn dỗi làm nũng, giống như là thần tiên tiêu dao.
"Lão bản, Tống Uyển Quân đã đến cửa hộp đêm, dựa theo ngài yêu cầu, nàng chỉ mang hai thủ hạ tới." Lúc này, một tên côn đồ áo đen đẩy ra cửa phòng lớn miệng báo cáo.
"Ồ? Nàng vậy mà thật sự dám tới! Tốt lắm, lần này ta sẽ khiến nàng có đến mà không có về!" Trong mắt Lưu Kiên lóe lên một tia kinh ngạc, tiếp theo âm hiểm cười.
Hắn vốn là không quá hi vọng Tống Uyển Quân mắc câu, ai ngờ Tống Uyển Quân vậy mà tới, lại còn thật sự chỉ đem hai người, nên nói nàng ngực to không não, hay là trọng tình trọng nghĩa đây?
Nhưng bất kể như thế nào, Tống Uyển Quân đến rồi thì đừng nghĩ đi, hắn thèm nhỏ dãi mỹ mạo của Tống Uyển Quân không phải ngày một ngày hai, cơ hội tốt như vậy làm sao có thể buông tha?
Mấy phút đồng hồ sau, Tống Uyển Quân được một tên côn đồ áo đen dẫn tới căn phòng VIP kia.
"Tống lão bản đại giá quang lâm, ta lại không từ xa tiếp đón, mong được tha thứ a." Lưu Kiên bệ vệ ngồi ở trên ghế sa lon, tùy ý chắp tay một cái, đôi mắt lớn không ngừng đánh giá thân thể Tống Uyển Quân.
Trước đó hắn đã từng gặp Tống Uyển Quân mấy lần, bất quá đều là nhìn từ xa xa, khoảng cách gần như vậy đúng là lần đầu tiên.
Mà hiện giờ ánh mắt Lưu Kiên càng trừng lớn hơn, vưu vật, vưu vật trời sinh! Khuôn mặt yêu mị này, tư thái thướt tha này, nếu như có thể đặt nàng ở dưới háng hung hăng chịch chịch chịch rồi đổi đủ 69 tư thế thì quân vương cũng không muốn lên triều a!
"Lưu lão bản khách khí, thủ hạ của ta đã quấy rầy ngươi, vẫn xin Lưu lão bản đừng trách tội." Tống Uyển Quân đi lên phía trước mấy bước, không kiêu ngạo không siểm nịnh nói.
Ở sau lưng nàng, Lý Phong, Lý Cương đứng vững ở trái phải, tựa như hai vị thần bảo hộ.
"Không quấy rầy không quấy rầy, về sau chúng ta đều là người một nhà, thủ hạ của ngươi chính là thủ hạ của ta, sao có thể nói là quấy rầy?" Lưu Kiên cười ha ha một tiếng, bưng lên ly rượu đỏ đứng dậy nói.
Đám côn đồ xung quanh nghe đại ca cười cũng cười hùa theo, tiếng cười to không ngừng quanh quẩn trong phòng.
"Lưu lão bản, ta đã làm theo lời ngươi rồi, ngươi dù sao cũng nên cho ta nhìn thấy Hà Cừu một chút đúng không?" Tống Uyển Quân ở trong lòng thầm giận dữ, mặt ngoài lại bất động thanh sắc nói.
"Muốn gặp Hà Cừu? Có thể a, người tới, dẫn Hà Cừu tới đây cho lão tử!" Lưu Kiên một hớp uống sạch ly rượu đỏ, rống to.
Không bao lâu sau, hai tên côn đồ mang Hà Cừu đi vào phòng, nhìn thấy Hà Cừu, đồng tử Lý Phong co rụt lại, nộ khí trong nháy mắt bạo phát!
Chỉ thấy Hà Cừu nửa thân trên để trần, vết thương trải rộng, có vết roi, có vết đao còn có từng mảng máu lớn ứ đọng, cả người uể oải tùy ý cho hai tên côn đồ mang theo, tựa như đã chết. .
Phải chịu đựng ngược đãi cỡ nào mới lưu lại nhiều vết thương như vậy? !
Đám người Bá Vương Đao này. . . Không thể tha thứ!