Ánh mắt Tống Uyển Quân ngưng đọng lại, khuôn mặt đầy vẻ băng hàn!
Lý Cương siết chặt song quyền, hai mắt như muốn phun lửa!
Đây là huynh đệ của hắn a, những vết thương trên thân Hà Cừu làm tâm hắn như bị đao cắt!
"Ai nha, không có ý tứ, ta vốn cho rằng Tống lão bản sẽ không tới đây, cho nên chiêu đãi hơi hung ác một chút, bất quá không vấn đề, ta có thuốc trị thương tốt nhất."
"Cường tử, còn không nhanh đi lấy thuốc trị thương xoa cho Hà huynh đệ?" Lưu Kiên giống như cười mà không phải cười nói với thủ hạ.
Tên côn đồ vừa muốn đi lấy thuốc, Tống Uyển Quân đã khoát tay nói: "Không cần, ta sẽ mang Hà Cừu về trị liệu sau, Lý Cương, còn không đón lấy Hà Cừu?"
"Vâng!" Lý Cương cắn răng, nhấc chân đi về phía Hà Cừu.
Hai tên côn đồ vội vàng lùi lại một bước, đồng thời nhìn tới Lưu Kiên.
"Lăn lộn trong giang hồ thì phải biết giữ lời, giao Hà Cừu cho hắn." Lưu Kiên không thèm để ý chút nào nói.
Nơi này đều là người của hắn, bên Tống Uyển Quân chỉ có ba người, cho dù giao Hà Cừu cho Tống Uyển Quân thì như thế nào, bọn họ chẳng lẽ còn có thể bay khỏi đây sao?
Lý Cương hừ lạnh một tiếng, ôm chặt lấy bả vai Hà Cừu, nhẹ nhàng dìu tới sau lưng Tống Uyển Quân.
Lý Phong đi đến trước mặt Hà Cừu thăm dò một chút, xác định hắn còn sống mới thở dài ra một hơi, tiếp theo nhìn Tống Uyển Quân gật gật đầu.
Tống Uyển Quân xoay người, đôi mắt đẹp liếc nhìn Lưu Kiên nói: "Đa tạ Lưu lão bản chiêu đãi, chúng ta không quấy rầy nữa, cáo từ!"
Vừa nói xong liền muốn quay người rời đi.
"Chờ một chút! Tống lão bản, ngươi có phải hiểu lầm chuyện gì không, ta chỉ nói là ngươi qua đây ta liền thả Hà Cừu, nhưng ta không nói muốn thả ngươi đi a."
Lưu Kiên nháy mắt với đám thủ hạ, tên đứng canh cửa hiểu ý lập tức đóng cửa phòng, ngăn chặn đường đi của đám người Tống Uyển Quân.
"Lưu lão bản, ngươi làm vậy là có ý gì?" Tống Uyển Quân đã sớm đoán được Lưu Kiên sẽ không dễ dàng thả nàng đi, nhưng giờ phút này vẫn rất phẫn nộ.
"Không có ý gì, chỉ là nghe nói Tống lão đại hại chết lão công mình ngay đêm tân hôn, cho nên muốn mở mang kiến thức, xem bản lĩnh trên giường của ngươi có đúng như đồn đại hay không." Lưu Kiên liếm khóe miệng, cười dâm không ngừng.
Giang hồ truyền lưu rằng, Tống Uyển Quân bởi vì không ngừng đòi hỏi, làm cho chồng mới cưới kiệt sức mà chết, trở thành góa phụ xinh đẹp.
Đương nhiên, nghe đồn chỉ là nghe đồn, cũng không ai dám tìm Tống Uyển Quân chứng thực, cho nên việc này cũng trở thành một câu hỏi không có đầu mối.
Trừ cái đó ra, nguyên nhân tân lang chết còn có thật nhiều loại giả thiết, tỉ như bị độc chết, đột tử. . . Đã bị mọi người biên soạn dày như một quyển sách.
"Tống Uyển Quân đã kết hôn? Không phải chứ? !" Lý Phong ngơ ngẩn, hắn biết Tống Uyển Quân một mực bảo lưu nụ hôn đầu, sao một nữ nhân đã kết hôn có thể làm vậy được? Nhức não nha!
Là Lưu Kiên nói láo, hay là câu chuyện có uẩn tình gì?
"Lưu Kiên, ngươi làm càn!" Tống Uyển Quân bị tức đến mức khuôn mặt trắng bệch, toàn thân run rẩy, nàng là lão đại thế giới ngầm không sai, nhưng cũng là nữ nhân a.
Bất kỳ một nữ nhân có tôn nghiêm nào nghe thấy lời này cũng sẽ cảm thấy phẫn nộ!
"Tống Uyển Quân, ngươi còn không biết rõ tình huống sao? Đây là địa bàn của ta, không được ta cho phép thì ngươi không chạy khỏi đây được đâu, ngoan ngoãn làm nữ nhân của ta đi!"
"Đương nhiên, vì biểu thị thành ý, ta nguyện ý li dị lão bà hiện tại, cưới ngươi làm vợ, tưởng tượng một chút mà xem, nếu hai vợ chồng ta hợp sức thống nhất thế giới ngầm Minh Châu, đó là tình cảnh uy phong bậc nào?"
Lưu Kiên càng nói càng hưng phấn, dâm quang trong mắt cũng ngày càng sáng, dường như đã nhìn thấy một màn Tống Uyển Quân bị hắn đè dưới thân, hung hăng chịch chịch chịch.
Đám côn đồ dưới trướng Lưu Kiên cũng rất biết nhìn thời cơ, mở miệng chúc mừng.
"Chúc mừng lão đại lấy được kiều thê!"
"Lão đại thiên thu vạn tái, nhất thống giang hồ, uy vũ bá khí!"
"Chúc lão đại tân hôn hạnh phúc!"
"Xin chào đại tẩu!"
Nghe vậy Lưu Kiên càn rỡ cười to, mấy tên tiểu đệ cũng cùng cười to, tiếng cười quanh quẩn bên trong phòng, nhưng ở trong tai Tống Uyển Quân lại cực kỳ chói tai!
Lưu Kiên cho rằng hắn ăn chắc nàng a!
"Chém gió mà không sợ đứt lưỡi! Ngươi nói những lời này đã hỏi ý kiến ta chưa?"
Mọi người đang cười như điên, một thanh âm lạnh lùng đột nhiên vang lên.
Cái thanh âm này tựa như truyền tới từ 9 tầng địa ngục, lạnh lẽo thấu xương!
Nghe thấy thanh âm này, mấy tên tiểu đệ nhịn không được rùng mình, đến cả Lưu Kiên cũng nhịn không được ngậm miệng lại, nhìn về nơi thanh âm phát ra.
Đợi hắn thấy rõ ràng người nói chuyện, lập tức sững sờ rồi cười lạnh: "Con mẹ nó ngươi thì tính là cái gì? Tống Uyển Quân, tiểu đệ ngươi quá không hiểu quy củ, để lão công ta thay ngươi quản giáo một chút vậy!"
"Soạt "
Lưu Kiên vừa dứt lời, đám côn đồ liền giống như thuỷ triều ập tới Lý Phong.
"Đại đệ đệ, tính mạng lẫn khí tiết của tỷ đều nằm trong tay ngươi, ngươi nhất định phải cố lên nha." Dù đã bị nhiều người vây quanh như vậy, nhưng trên mặt Tống Uyển Quân lại không có bất kỳ vẻ khẩn trương gì.
Đã sớm dự liệu được sẽ gặp loại tình huống này, nàng chỉ có thể tin tưởng Lý Phong có thể mang nàng ra ngoài, còn lại thì phó thác cho trời đi!
Ngược lại, sắc mặt Lý Cương thoáng có chút ngưng trọng, đối phương có ba bốn mươi người, hắn còn phải chăm sóc Hà Cừu, nói cách khác Lý Phong cần 1 vs 30+, đồng thời còn phải bảo vệ Tống Uyển Quân?
Phim võ thuật cũng rất ít khi dám diễn như thế a!
"Một đám ô hợp!"
Vừa mới nói xong, Lý Phong lộ ra khuôn mặt đầy sát ý vọt tới Lưu Kiên!
Lưu Kiên cười ha hả, tên thủ hạ này của Tống Uyển Quân không biết ngu do bẩm sinh hay có luyện tập, loại tình huống này còn dám chơi trò bắt giặc phải bắt vua trước? Thật sự coi uy danh của hắn là không khí sao?
Gần như trong nháy mắt Lý Phong khởi hành, đám côn đồ dàn hàng muốn ngăn kín đường đi lại, đồng thời còn có một nhóm tách ra, lao tới chỗ Tống Uyển Quân.
Ngay tại thời điểm những tên côn đồ sắp thực hiện được ý định chặn đường Lý Phong, thân thể Lý Phong đột nhiên hóa thành một đạo tàn ảnh biến mất tại chỗ!
Lưu Vân Bộ!
Màn biến hóa này làm cho Lưu Kiên giật mình, vội vàng đưa tay về phía Trảm Mã Đao trên bàn.
Lưu Kiên mặc dù phản ứng rất nhanh, nhưng động tác của Lý Phong càng nhanh hơn, ngay khi Lưu Kiên sắp nắm được chuôi đao, Lý Phong cầm lấy Trảm Mã Đao trước hắn một bước, tiếp theo giơ Trảm Mã Đao chặt thẳng cổ Lưu Kiên!
"Bá "
Một đạo hàn quang lóe lên, Trảm Mã Đao vững vàng dừng sát cổ Lưu Kiên, khoảng cách với làn da chỉ còn 1cm!
"Dừng tay, nếu không đầu Lưu Kiên sẽ rơi xuống đất!" Lý Phong cầm lấy Trảm Mã Đao, lạnh giọng hô to.
Biến hóa bất ngờ làm cho trong phòng lâm vào yên tĩnh ngắn ngủi, tiếp theo chính là một hồi âm thanh ồn ào.
"Lão đại!"
"Buông lão đại của chúng ta ra!"
"Con mẹ nó ta liều mạng với ngươi!"
Đám tiểu đệ giống như con chó bị dẫm đuôi, đứng tại chỗ sủa loạn không ngừng, nhưng không một kẻ nào dám động.
Tống Uyển Quân nhịn không được che miệng, vẻ kinh hỉ trong nháy mắt bạo phát đầy khuôn mặt, loại cảm giác này tựa như là từ địa ngục trong nháy mắt bay đến thiên đường, tựa như mộng như ảo, thật không thể tin nổi.
Nàng tận mắt thấy Lý Phong xông qua phong tỏa của đối phương, để lại tàn ảnh vọt tới trước mặt Lưu Kiên, loại biểu hiện này đã hoàn toàn phá vỡ nhận biết của nàng!
Đôi mắt trâu của Lý Cương trợn thật lớn, cũng lộ vẻ mặt khó có thể tin.
Con mẹ nó, đây chính là thực lực chân chính của Lý thiếu sao? Quá mạnh, mạnh đến mức khiến người ta khó mà tin được! Lý thiếu, từ hôm nay trở đi Lý Cương ta chính là fan não tàn của ngươi !
Lưu Kiên cũng bị dọa sợ hết hồn, Lý Phong đến cùng là người hay quỷ, đạo tàn ảnh vừa rồi là thật sao, chỉ khi nào vượt qua tốc độ bắt kịp hình ảnh của mắt mới có thể sinh ra tàn ảnh a!
Lý Phong đột nhiên bùng nổ xuất kích, làm cho tình thế trong nháy mắt đảo ngược!
(fan não tàn:chỉ fan cuồng quá mức dù idol làm sai vẫn bênh cho được)