Trần Hạo cũng không phải thật không có lòng thương hương tiếc ngọc, dù sao cũng là nam nhân bình thường hai mươi tuổi, khí huyết tràn đầy, đối với nữ nhân dáng dấp xinh đẹp luôn sẽ có một phần ý tưởng đặc biệt khác.
Nhưng Trần Hạo cũng là một tên nam nhân truyền thống, đối với người mà mình thương đều có một tiêu chuẩn rõ ràng.
Người như Bạch Như chính là nhân sĩ quật khởi thành công trên thương trường, hoặc là nói chỉ cần cố thêm một chút, không có nam nhân bên cạnh cũng không sao.
Trần Hạo đừng nói truy cầu, cho dù muốn cũng không dám, sợ bản thân hãm sâu vào vũng bùn này không ngóc lên được, một khi không còn tình cảm thì càng khó xử, sau cùng tu luyện cũng hỏng bét.
Bạch Như vừa đi không tới năm phút đồng hồ, cửa phòng bệnh lần nữa mở ra, lần này có vài người và một con mèo đến.
Trần Hạo vừa thấy liền nở nụ cười:
- Chu ca, chị dâu, Đồng Đồng, mọi người làm sao đến đây cả vậy.
Meo meo!
Tiểu Hắc lắc lắc thân thể mập mạp, mạnh mẽ nhảy lên giường, nằm úp sấp lên người Trần Hạo, móng mèo khoác lên trên cánh tay Trần Hạo, hai mắt thật to không nháy một cái nhìn hắn, bộ dạng ta đây siêu cấp đáng yêu.
Trần Hạo hừ lạnh một tiếng, xoa xoa nắn nắn cái đầu cùa mèo mun.
- Mèo mập khốn kiếp, ca biến thành như bây giờ, mày cũng phải chịu một phần trách nhiệm, đừng tưởng biểu hiện đáng yêu là tao sẽ quên đi, nợ nần lần này lúc về nhà sẽ tính với mày.
Mèo mun nhất thời thu hồi bộ dáng đáng yêu, thoát khỏi ma chưởng của Trần Hạo, nhảy sang một bên, dùng ánh mắt khi dễ nhìn thoáng qua Trần Hạo.
Chủ nhân rác rưởi, quỷ keo kiệt.
Hả, con mều mập chết tiệt, mày thèm ăn đòn rồi.
Trần Hạo đang muốn trừng mắt, liền thấy tiểu Đồng Đồng đã chạy tới, nằm úp sấp ở bên giường, dùng âm thanh trong vắt âm nhu nhu hô:
- Thúc thúc, ăn kẹo.
Nhìn bàn tay nhỏ bé trắng mịn đưa kẹo sữa đến, vẻ mặt Trần Hạo nhất thời tươi cười, tâm đều muốn chảy cả ra.
Tiểu loli xinh đẹp khả ái, quả thực có thể trị hết tất cả bệnh tật.
Nhịn không được ôm Đồng Đồng lên, hung hăng hôn một cái, Trần Hạo nhỏ giọng nói:
- Đồng đồng thật ngoan, thúc thúc không ăn, con ăn đi.
Đồng Đồng lắc đầu, kiên quyết nói:
- Thúc thúc ăn đi.
Trần Hạo mừng như mở cờ trong bụng, lúc này mới tiếp nhận, sau khi lột vỏ liền ăn vào, làm ra biểu tình ăn thật ngon, nhìn Đồng Đồng khanh khách cười không ngừng.
Chu Cương cùng Dương Tuệ liếc nhau, vẻ mặt đầy ý cười.
Sau đó Chu Cương nói:
- Hạo Tử, diễm phúc không cạn à, Bạch tổng bận trăm công ngàn việc đều đến thăm cậu, tâm ý rất đủ đó, có phải sắp có hỉ cho anh và chị dâu chú không?
Trần Hạo tức giận:
- Chu ca, đừng có ghép loạn uyên ương, Bạch Như này không phải kiểu người của em, nếu như quả thật cưới thì cả nời của em bị hủy rồi.
Chu Cương sửng sốt, kinh ngạc hỏi:
- Bạch Như này kém như vậy sao? Cô ấy tại Thạch Thành vô cùng nổi danh đó, vừa đẹp lại có tiền, mọi người nói nếu như cưới được Bạch Như thì coi như bỏ qua 30 năm phấn đấu.
Trần Hạo nói:
- Đó là ý nghĩ người thường, em và Bạch Như là người của hai thế giới, bát tự không hợp.
Chu Cương không nói gì, huynh đệ không hổ là kỳ nhân, người người ước ao khát vọng hoa tươi, chú lại xem như cỏ mọc ven đường.
Dương Tuệ cũng là một người phụ nữ thông tuệ, biết trong việc này còn có điều mà người khác không biết, lúc này nói tránh đi:
- Hạo Tử, lần này cậu hôn mê dọa cho chị và Chu ca cậu hoảng sợ một trận, cũng nói rất đúng, mới quen biết Bạch Như thời gian ngắn liền chịu tội lớn như vậy, sau này còn khổ đến thế nào, hay chị dâu sau này giới thiệu cho cậu một cô gái nhu thuận xinh đẹp nhé.
- Ha ha, lời này của chị dâu em thích, em chờ tin tức tốt của chị.
- Được rồi, không nói tới Bạch Như nữa, cậu bị thương, thân thể suy yếu, đây là món gà hầm thuốc bắc mà chị dâu đã chuẩn bị cho cậu bồi bổ thân thể.
Một bên uống canh gà mỹ vị, Trần Hạo vừa cùng Chu Cương nói chuyện. Rất nhanh liền biết được tin tức cặn kẽ sau khi bản thân mình hôn mê.
Lúc đó sau khi mình hôn mê, Quan Nhị Gia cường thế chém giết mãng xà, sau đó không lâu, Long đại sư liền xử lý những thứ nguy hại khác trong mộ cung, đem địa phương giao cho tập đoàn Song Long và phía chính phủ Thạch Thành xử lý.
Lúc đó Trần Hạo hôn mê, mèo mun liền bảo vệ một mực không rời, không cho bất luận kẻ nào tới gần, phàm là người tới gần đều bị mèo mun điên cuồng công kích.
Mèo mun cũng vô cùng hung tàn, móng vuốt nó rất sắc bén, cho dù có mặc bộ đồ phòng hộ cũng không chịu được, làm bị thương vài người.
Cả đám đang lúc không biết làm sao thì Chu Cương xuất hiện, sau khi biết tình huống, Chu Cương chủ động mang mèo mun đi, lúc này mới để cho mọi người có cơ hội đem Trần Hạo đưa đến bệnh viện cấp cứu.
Nghe đến đó, Trần Hạo nhịn không được kinh ngạc nhìn thoáng qua mèo mun, tên mập này lại có lương tâm đến thế?
Mèo mun hất đầu sang một bên, bộ dáng chủ nhân rác rưởi chớ đắc ý, bổn mèo không phải yêu thương gì ông đâu.
Sau đó Trần Hạo được đưa đến bệnh viện kiểm tra, bác sĩ phát hiện Trần Hạo bị chết não, cũng chính là người thực vật trong miệng mọi người hay nói, lúc đó mọi người luống cuống không thôi.
Lúc này Long đại sư xuất hiện, dùng một lá bùa chú dán vào sau gáy Trần Hạo, bùa chú hóa thành linh quang tán đi, sau đó Long đại sư phiêu nhiên rời đi, chỉ để lại câu nói ngày sau có cơ hội, mời Trần Hạo đi sư môn hắn làm khách.
Sau đó chính là não chết của Trần Hạo nhanh chóng chuyển biến tốt đẹp, mỗi ngày không ngừng hồi phục, rốt cục năm ngày sau lại tỉnh dậy.
Sau khi nghe xong, Trần Hạo cảm thán.
Lúc cùng Long đại sư hợp tác có chút ma sát nhỏ, không nghĩ tới người ta không ghi hận, lúc mình gặp khó khăn lại đưa tay giúp đỡ.
Có thể Long đại sư cũng đáng giá kết giao một hồi, sau này tìm thời gian đi bái phỏng nói lời cảm tạ.
- Hạo Tử, lần này cậu đại phát thần uy, khắp nơi Thạch Thành đều đang truyền lưu cố sự một vị Trần đại sư triệu hoán Quan Đế đại thần, trảm yêu trừ ma, cậu thực sự triệu hoán ra Quan Nhị Gia sao? Ngài có bộ dáng gì? Có thể lại triệu hồi được không, anh muốn xin chữ ký.
Chu Cương hiếm khi lộ ra dáng dấp ngượng ngùng, cứ như là một fan cuồng đang muốn gặp thần tượng vậy.
Trần Hạo dở khóc dở cười:
- Chu ca, thật không nhìn ra anh còn thích theo đuổi minh tinh.
Chu Cương khí thế hào hùng nói:
- Làm sao lại không thích, một đời của anh chú chỉ có 3 idol mà thôi, thứ nhất chính là Tề Thiên đại thánh Tôn Ngộ Không, thứ hai chính là trung nghĩa vô song Quan Nhị Gia, thứ ba chính là Bao Chửng Bao Thanh Thiên.
Trần Hạo nở nụ cười:
- Anh đúng là biết nói chuyện thật, chỉ cần là người Hoa, ai không đem ba vị này xem là idol chứ, bất quá anh muốn xin chữ ký thì không có biện pháp rồi, lúc đó em mượn dùng thần tượng chi linh để khai quang, tuy rằng triệu hoán ra Quan Nhị Gia, thế nhưng thần tượng này tư chất cũng chỉ có thể bảo trì một hồi ngắn ngủi, nếu như muốn gặp Quan Nhị Gia, có thể, Chu ca anh đi mua một cái thần tượng Quan Đế giá giá trị hơn mấy trăm nghìn vạn, lão đệ liền chỉ cho anh cách làm.
Chu Cương:
- ...
- Này hay là thôi đi, hơn mấy trăm nghìn vạn, nếu có số tiền này anh đã sớm về hưu, mang theo chị dâu cậu và Đồng Đồng đi du lịch thế giới rồi.
Chu Cương lộ ra vẻ tức giận nói.
- Xì, nói thật dễ nghe, anh đã nói đi du lịch bao nhiêu lần rồi, kết quả chuyến đi tuần trăng mật của chúng ta đều bị anh dùng để đi phá án, còn ở nơi này khoe khoang khoác lác.
Dương Tuệ tức giận nói.
Chu Cương nhất thời vẻ mặt xấu hổ, cười hắc hắc nói:
- Yên tâm đi vợ à, du ngoạn sẽ có, tuần trăng mật cũng sẽ có, chờ em sinh cho anh thêm một đứa con trai, chúng ta một nhà bốn miệng khẳng định chơi vui hơn.
Dương Tuệ liếc Chu Cương một cái, ngược lại không có chút ngượng ngùng, đều là vợ chồng, không có gì không thể nói, mật ngọt để ở trong lòng là được.
Trần Hạo nhìn mà ước ao.
Hắn cũng mong muốn có một người vợ như vậy, có thể cùng nhau nắm tay sánh vai tâm đầu ý hợp.