WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.
Hệ Thống Giúp Quỷ Làm Vui

Chương 51: Mèo mun

Chương 51: Mèo mun




Nói một hồi nhàn thoại, Chu Cương liền nói đến sự tình Triệu Nguyên. Tình huống có chút phức tạp, gia tộc thì tìm được rồi, bất quá không quá lý tưởng, bởi vì Triệu gia cuối cùng không chịu được chiến loạn ảnh hưởng, gia tộc tứ phân ngũ liệt, tộc nhân phân tán các nơi, ngay cả gia phả đều thất lạc.

Muốn tìm được chỗ mẫu thân Triệu Nguyên mai táng cần phải đi đến từng nơi một, tìm đến nơi ở của những người già nhất ở trong Triệu gia, thế nhưng hi vọng rất xa vời.

Nghe đến đây, trong lòng Trần Hạo cũng rất bất đắc dĩ.

Dù sao cũng là chuyện hơn một trăm năm trước, cách vài niên đại, hơn nữa mẫu thân Triệu Nguyên bất quá là một người vô danh tiểu tốt trong trần thế, không có danh khí gì, mức độ khó khăn khi tìm kiếm vô cùng cao.

Quả nhiên, loại nhiệm vụ đạo hạnh này không dễ làm, trên trời không bao giờ có thể rơi xuống bánh ngọt.

Sau đó, một nhà Chu Cương rời khỏi bệnh viện, lưu lại mèo mun phụng bồi Trần Hạo.

Phòng bệnh trống trải, một người một mèo, mắt lớn trừng mắt nhỏ, không khí có chút an tĩnh.

Nói đến, Trần Hạo đối với hành động của mèo mun bên trong mộ huyệt rất là bực mình, tên mập này to gan lớn mật, xông loạn chạy loạn, thiếu chút nữa đem hắn bẫy chết.

Thế nhưng sau khi mình hôn mê lại biểu hiện ra liều chết hộ chủ, làm cho Trần Hạo xúc động không thôi, không đành lòng trách móc nặng nề, tâm tình rất có chút phức tạp.

Meo meo!

Dường như cảm giác được tâm tình vi diệu của Trần Hạo, mèo mun trong nháy mắt trở nên nhu thuận, nhảy đến bên người Trần Hạo nằm xuống, làm ra bộ đáng thương nhìn Trần Hạo.

Trần Hạo nhất thời mềm lòng, tức giận nâng mặt mèo lên nói:

- Đừng có giả bô đáng thương nữa, nhìn mày mập kìa, sắp trở thành quả cầu thịt rồi đó.

Trong mắt mèo mun lóe lên vẻ đắc ý.

Nhân loại ngu xuẩn, quá dễ lừa gạt.

- Bất quá nói đến chuyện này, mày lại dám xông huyệt, nói, mày từ bên trong lấy được thứ gì, cái thứ hung vật mãng xà kia là đuổi theo mày chạy ra, mày đừng có mà giả bộ làm ngơ để qua ải.

Trần Hạo đột nhiên trừng mắt quát hỏi.

Mèo mun sửng sốt, có chút há hốc mồm, chủ nhân rác rưởi không phải muốn đánh chủ ý vào bảo bối của mình chứ??

Lúc này mèo mun liền giãy giụa một cái.

Thế nhưng Trần Hạo đã có chuẩn bị, gắt gao ôm lấy, cười nhạt nhìn nó.

Meo meo!

Mèo mun biểu tình trong nháy mắt chuyển biến, làm bộ đáng thương nhìn Trần Hạo.

- Vô dụng, thẳng thắn sẽ khoan hồng, chống cự sẽ nghiêm trị.

Trần Hạo nhe răng trợn mắt, vẻ mặt hung ác độc địa.

Mèo mun nhất thời kinh sợ, đứng thẳng người lên, dùng móng mèo chỉ chỉ một cái.

Trần Hạo quan sát liếc mắt, như có điều suy nghĩ nói:

- Xem bộ dáng của mày, có phải đã ăn vào bụng rồi không?

Meo meo!

Mèo mun vẻ mặt đắc ý.

- Khốn kiếp, đồ đạc không rõ ràng mày làm sao có thể ăn bậy, đây chính là thứ bên trong mộ huyệt đó, mày không sợ ăn vào sẽ biến thành mèo zombie hay sao?

Trần Hạo giận điên lên, dùng sức nhéo.

Mèo mun tức giận tránh thoát, nhảy tới cuối giường, quăng cho Trần Hạo một cái ánh mắt khi dễ xem thường, liền nhảy xuống giường bệnh.

Tên tiểu hỗn đản này!

Trần Hạo chán nản, bất quá lúc này nhìn mèo mun, Trần Hạo liền phát hiện bất đồng.

Yêu khí trên người mèo mun dường như cường đại hơn không ít, hơn nữa yêu khí vốn là màu đỏ, lúc này mơ hồ có chút chuyển sang màu vàng.

Lẽ nào thứ hấp dẫn vật nhỏ là long khí bên trong Long Huyệt?

Mèo cắn nuốt long khí, sau này sẽ biến thành cái gì chứ? Long Miêu?

Như có điều suy nghĩ, Trần Hạo âm thầm sợ hãi than.

Chuyến đi mạo hiềm lần này tất cả đều thành toàn cho mèo mập rồi, bất kể là hắn hay là Long đại sư, chỉ sợ lấy được chỗ tốt cũng không có lớn như nó, thực sự là muôn vàn nỗ lực, người tính không bằng trời tính.

Buổi tối, Trần Hạo đang ngồi ăn thức ăn bồi bổ được đưa tới, đột nhiên điện thoại di động vang lên một tiếng.

Cầm lấy vừa nhìn, Trần Hạo nở nụ cười.

Là tin nhắn từ ngân hàng gửi đến, phần nhắn là kết toán 300 vạn, số dư 3054213.2.

Số tiền 3 triệu thù lao từ tập đoàn Song Long.

Năm vạn thù lao nhiệm vụ Vi Tú Hồng.

Số lẻ hơn bốn ngàn là nhiều năm tích góp từng tí một của Trần Hạo lúc học đại học, trong đó đại bộ phận đều là tiền công mà Trần Hạo đi làm.

Vừa so sánh ba loại, trong nháy mắt cảm giác được làm đại sư vĩ đại như thế nào.

Chỉ bằng vào tốc độ kiếm tiền thôi đã thấy bá vãi rồi. Thời gian tới là một mảnh bừng sáng.

Đinh đông!

Đang thầm thoải mái, lại một cái tin tức gửi tới.

Trần Hạo vừa mở ra nhìn, là Bạch Như gửi tin tới, biểu thị ba trăm vạn đã nộp thuế đầy đủ, Trần đại sư cứ yên tâm đi sử dụng, mặt khác chính là xin lỗi về thái độ buổi sáng, hi vọng Trần đại sư đừng tính toán, sau này tiếp tục hợp tác.

Nữ nhân này, còn chưa phải hết hy vọng.

Bất quá Trần Hạo cũng không dự định cùng cô có dây mơ rễ má gì, nói không chừng còn xảy ra phiền phức, vốn đã không thích hợp, hà tất phải kéo dài lê thê, đã rơi vào hố rồi thì hối hận cũng không kịp.

Cho nên Trần Hạo hoàn toàn không có để ý tiếp, tiếp tục uống thuốc bổ.

Nói nằm năm ngày, thân thể cảm giác mềm nhũng, đầu khớp xương đều có chút rời rạc, đây cũng không phải là chuyện tốt, Trần Hạo yêu cầu thân thể càng phải cường tráng, sau đó tu luyện tốt Thiên Cương Bộ, không thể cứ tiếp tục nằm lỳ ở bệnh viện thế này, nằm nhiều quá sẽ hủy hoàn toàn cố gắng mấy ngày nay.

Vừa ăn, Trần Hạo một bên suy nghĩ, tinh thần của mình trải qua phù chú trị liệu của Long đại sư, lại qua năm ngày hôn mê, hiện tại trên cơ bản không có gì đáng ngại, tiếp tục ở lại bệnh viện đã không cần thiết, có thể cân nhắc ngày mai sẽ xuất viện, sau đó tiếp tục huấn luyện.

Chỉ là lần này, Trần Hạo cũng không dự định tiếp tục chiếm tiện nghi của tập đoàn Song Long.

Nhiệm vụ hoàn thành, tiền hàng thanh toán xong, duyên phận hai bên coi như đã chấm dứt, nhận thêm chỗ tốt của người ta, đó chính là thiếu nợ nhân tình.

Ăn đồ của người thì phải làm việc cho người, đạo lý này Trần Hạo hiểu, cũng không dự định vì một chút tiền lẻ mà bán đứng mình.

Đã có dự định, Trần Hạo liền nằm xuống, trong lúc suy tính con đường tương lai thì dần chìm vào giấc ngủ.

Đợi tiếng hít thở của hắn trở nên đều đều, mèo mun lặng lẽ nhảy lên giường, quan sát vài lần về sau, sau đó chui vào bên trong chăn Trần Hạo, nằm xuống.

Một lát sau, dường như cảm thấy thiếu một chút gì đấy, mèo mun đem một cái cánh tay của Trần Hạo khoác lên trên người mình, lúc này mới vẻ mặt hưởng thụ nhắm mắt lại.

Ngày thứ hai.

Sáng sớm Trần Hạo liền rời giường bắt đầu làm thủ tục xuất viện, mang theo mèo mun ăn một bữa sáng phong phú, sau đó liền trở về căn phòng trọ mấy hôm không về.

Vài ngày không về, gian phòng vẫn như trước, loạn thất bát tao, bẩn thỉu.

Nam nhân có tiền một chút dã tâm liền bành trướng, lời này đặt vào bất cứ người nào đều vô cùng chính xác.

Trần Hạo cũng không ngoại lệ.

Nhìn phòng trọ bẩn thỉu, Trần Hạo nhất thời cảm thấy nơi ở của mình có phải quá kém cỏi rồi không? Hoàn toàn không phù hợp với thân phận của bản đại sư.

Ca hiện tại không thiếu tiền, là thời điểm cân nhắc đổi sang một nơi ở tốt hơn, chí ít, trước đây đã đáp ứng với mèo mun đi theo ca sẽ được ăn no, uống say, cuối cùng không thể nói lời mà không giữ lời được.

Tìm cho mình lý do rồi, Trần Hạo liền bắt đầu thu thập hành lý. Sau đó báo cho chủ cho thuê nhà.

Biết được Trần Hạo phải đi, đồng thời bỏ luôn tiền thuê nhà nửa tháng, chủ nhà cho thuê nhất thời thống khoái thu lấy tiền cọc và tiền thuê nhà một tháng.

Chờ sau khi giao dịch hoàn tất, Trần Hạo một tay kéo rương hành lý, một tay ôm mèo mun, hăng hái rời khỏi khu phòng thuê mới đến ở không tới hai tháng, từ nay về sau hướng tới cuộc sống khang trang...

Thôi bỏ mọe, hình như mình quên mất thứ gì?

Đứng ở ven đường chờ xe, Trần Hạo có chút mờ mịt nhìn về phía mèo mun.

Mèo mun khinh bỉ nhìn Trần Hạo, chỉ là nó không thể nói chuyện, nếu như có thể nói chuyện, mèo mun lúc này nhất định sẽ chửi tục một trận.

Nhân loại ngu xuẩn, ông nhu voãi cả lone, bổn mèo nhìn mà phát cáu.

MinhLâm - Lục Đạo






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.