Kế đó, Thi Hoa đột nhiên hạ giọng, nhẹ đến mức dường như chỉ cần phát ra một câu thì cuống họ nàng lập tức trở nên đau đớn:
- Đi, đi ăn cơm.
- Ăn cơm thôi mà, ngươi bị sao vậy?
- Ghé tai lại đây!
Ôn Bình đưa mặt tiến lại gần, bên tai lập tức vang lên tiếng thở dốc, tựa hồ người nói đang cố đè nèn âm thanh của mình.
- Hoài Không đã đến!
Hoài Không?
Ôn Bình cùng Vân Liêu trăm miệng một lời hô lên.
Thi Hoa bất đắc dĩ liếc mắt nhìn xung quanh, sau đó trừng mắt với hai tên đáng ghét kia, lạnh giọng nói:
- Hô cái gì mà hô!
Vốn dĩ nàng không muốn để người khác biết chuyện này, cho nên đã cố sức hạ giọng thật thấp, vậy mà hai tên này lại hét lên như vậy. Đương nhiên, nàng biết chuyện này muốn giấu cũng giấu không nổi. Hoài Không đến Thương Ngô Thành… Trong hôm nay, đến cả ông lão bán bánh bao đầu đường cũng sẽ biết chuyện.
Đến lúc đó, Bách Phượng Lâu sẽ không còn chỗ trống!
Lúc này, trong đầu Ôn Bình hiện ra một đầu hung thú, mặt người thân dê, mắt mọc ở hõm vai, răng sắc như hổ, chi trước linh hoạt như tay người, giọng tựa hài nhi. Tham ăn vô độ, phàm là những thứ nhìn thấy đều cho hết vào bụng, ăn bất chấp, ăn hết thiên hạ, thậm chí ăn luôn bản thân mình.
Là một trong những tồn tại đặc biệt nhất Thiên Địa hồ - Một trong 108 đại hồ.
Yêu thú Thao Thiết!
Bởi vì ham thích ăn uống, cho nên đam mê nghiên cứu món ăn.
Tài nấu nướng của nó có thể xưng Thiên Địa hồ nhất tuyệt, khắp các thành trấn, không biết có bao nhiêu người vì cầu một món ăn của Thao Thiết mà chấp nhận bỏ ra thiên kim.
Ôn Bình không ngờ là yêu thú tồn tại trong truyền thuyết này lại thật sự đến Thương Ngô thành.
- Đi thôi, ta mời ngươi ăn cơm.
Lúc nói lời này, giọng của Thi Hoa mang theo vài phần khao khát, tựa như hài đồng hi vọng phụ thân đi xa về mang cho nó một món đồ chơi.
Không đợi Ôn Bình gật đầu đồng ý, Thi Hoa đã bước nhanh về phía trước… Bước chân vô cùng lớn, thường ngày phải đi hai bước, nay chỉ cần một bước là đủ… Chắc hẳn nàng đang rất háo hức với món ăn của Thao Thiết.
Quả nhiên, nữ nhân dù cho có thon thả cỡ nào, thì trên cơ bản đều là đồ ham ăn. Kiềm chế đến mấy thì con sâu thèm ăn trong người vẫn cứ ngo ngoe ngo ngoe. Các nàng chỉ khác Thao Thiết một điểm, nó ăn chính mình, còn các nàng thì không.
Đến nơi, ba người bị ngăn ngoài cửa, Ôn Bình liếc nhìn đường cái phía trước Bách Phượng lâu, chỉ vừa chớp mắt một cái, đã có mười cỗ xe tiến đến. Nếu như chỉ là xe gỗ ngựa nâu thì hắn cũng chẳng để tâm làm gì, bởi lẽ ngồi trong mấy cỗ xe đó bất quá chỉ là dân thường mà thôi.
Thế nhưng mười cỗ xe đang tiến về phía Bách Phượng lâu… Dẫn đầu là một đàn Phong lưu mã thuần sắc, phía sau là hoàng kim xa.
Có thể dùng vàng dát lên xe, phi phú tức quý. Chưa kể, Phong lưu mã càng thêm hiếm có. Một thớt có thể tạm thời phong bế một dòng suối rộng hai mét, một móng hạ xuống tựa như một đạo thủy áp, tốc độ so với báo săn còn kinh khủng hơn.
Nhìn thấy cả hai thứ kia hợp cùng một chỗ, Ôn Bình dám chắc, bọn người trong xe đều là tầng hạch tâm của các đại gia tộc.
Lần cuối cùng bọn họ tụ họp là thời điểm chủ điện Bất Hủ tông sụp đổ. Mấy tên này đến để xem trò vui. Còn hôm nay… Đến là vì Yêu trù Hoài Không.
Hiện tại là thời điểm giữa trưa, mặt trời lên cao, cái nóng hừng hực từ mặt đất xuyên thấu qua hài, lan đến đôi bàn chân.
Nóng bức tựa như một thùng dầu, hoàn toàn thiêu cháy khách nhân đến Bách Phượng lâu hôm nay. Nơi này đã kín chỗ, cả một đám người chen chúc, lấp đầy từng miếng gạch trong lâu. Ngay khu vực tiếp khách, người đã tràn ra phía ngoài cửa.
Thi Hoa vừa định bước vào trong thì bị tiểu nhị ngăn lại.
- Thực xin lỗi, hôm nay quả thật rất đông khách, nếu ba vị muốn dùng cơm, mời xếp hàng. Có người đi ra, các ngươi mới được vào.
Bất đắc dĩ, Thi Hoa chỉ có thể ngoan ngoãn đứng xếp hàng.
Lúc này đây…
Hắc sam của Kháo Sơn Tông.
Hay Thanh sơn lưu thủy sam của Bất Hủ tông.
Nào có khác gì y phục của thường nhân.
Chỉ có những kẻ vừa bước xuống cỗ xe do Phong lưu mã kéo mới có thể thản nhiên bước vào Bách Phượng lâu, sau đó đi thẳng lên nhã gian ở lầu hai, lầu ba.
- Ngại quá, vị này là bằng hữu của ta.
Đúng lúc này, từ một cái cửa sổ trên lầu hai, có một cái đầu nhô ra, hướng về phía tiểu nhị vừa bảo Thi Hoa đi xếp hàng, hô lên một tiếng.
- Tiểu Diệp.
- Thi Hoa, mau lên đây.
Hai bên chào hỏi đôi câu, kế đó, Thi Hoa lập tức lôi hai người Ôn Bình đi xuyên qua đám người, chạy lên lầu hai.
Bất quá, cái cầu thang này dường như đã bị đổi, lúc trước đi cảm thấy rất rộng, nhưng giờ thì… Chẳng lẽ mấy người này muốn ép chết người ta sao?
Thật vất vả cả ba mới lên đến lầu hai, thế nhưng lại nhìn thấy xung quanh đầy bàn là bàn, tốp năm tốp ba đang ngồi, trên tay cầm đũa, đang thưởng thức món ăn trong mâm.
Sắc hương vị đều đủ cả!
Vừa ăn, vừa chép miệng tán thưởng:
- Hôm nay đến đây coi như đáng giá!
Nhìn thấy một màn này, bọn người Ôn Bình thiếu chút là nước miếng trào ra.
Đẩy cửa tiến vào một nhã gian, kỳ thật cũng không lớn cho lắm, vừa đủ cho năm sáu người ngồi mà thôi. Chưa kể còn trang trí thêm chậu hoa, bác cổ khung nên càng thêm chật hẹp, bất quá so với bên ngoài thì nơi đây chẳng khác nào một cái sân bóng.
Trong phòng có ba người đang ngồi, đều mặc Hắc sam. Ôn Bình chưa từng gặp các nàng, về phần có phải là người từ Bất Hủ tông đi ra hay không thì chưa thể kết luận được.
Bất quá, từ thái độ khi nhìn thấy y phục trên người hắn, có thể thấy được, các nàng rất kinh ngạc.
- Thanh sơn lưu thủy sam?
- Hai vị này là…
Hai nữ tử đặt ra câu hỏi cùng một lúc, khiến cho Thi Hoa thật không biết nên trả lời cái nào trước, nàng chỉ có thể lần lượt giới thiệu từng người một:
- Đây là Ôn Bình, là bằng hữu trước đây của ta. Còn đây là Vân công tử, trưởng lão Bất Hủ tông.
- Bất Hủ tông còn có người à?
Người nói ra những lời này là một nữ hài trạc tuổi Ôn Bình, hắn dám xác định, cô nàng này chắc chắn là người của Kháo Sơn tông.
Bởi vì nếu là người Bất Hủ tông rời đi, ắt sẽ biết hiện tại Bất Hủ tông đang thu đệ tử. Dù sao thì đó là nơi bọn họ từng sống, nghe được tin tức, chắc chắn bọn họ sẽ quay về tìm hiểu. Hiển nhiên, đám người này cũng chẳng phải quan tâm lo lắng gì, mà chỉ đơn thuần muốn nhìn Bất Hủ tông làm trò cười mà thôi.
Loại này, y hệt với nhân viên sau khi nghỉ việc, chỉ thầm trông mong ông chủ mau chóng phá sản.
Bất quá, ba người kia cũng không nói thêm gì khác:
- Ngồi đi, nếu như là bằng hữu của Thi Hoa, vậy thì không sao cả.
Các nàng đến đây chủ yếu là để thưởng thức món ăn của Hoài Không, chứ không phải để tranh luận về một cái tông môn đã sớm xuống dốc.
- Đến đây!
Cửa bị đẩy ra, cùng lúc đó, ba nữ hài đồng loạt đứng lên.
Tiểu nhị bưng thức ăn còn chưa bước đến, vậy mà mùi thịt đã phả vào mặt, nói thế nào nhỉ, cảm giác cứ như là… Bản thân biến thành Thao Thiết, tham ăn vô độ
Bất quá, kể ra cũng đáng tiếc, mặc dù ba nữ hài này có thể chiếm riêng một nhã gian, nhưng phân lượng món ăn thì không hể tùy ý.
Ba món mặn, một món canh, đây đã là khẩu phần cao nhất rồi.
Cho dù trong phòng hiện tại có sáu người, thì vẫn chỉ được nhiêu đó mà thôi.
Thế này… Ôn Bình cảm thấy thật khó hạ đũa.
Vốn dĩ đã không nhiều, dù cho hắn chỉ ăn hai miếng thịt thôi thì trong mâm cũng chẳng còn được bao nhiêu. Ngược lại, Vân Liêu cơ trí, tìm cớ chạy ra ngoài. Ôn Bình dám cam đoan, tên gia hỏa này khẳng định là không chịu được nỗi thống khổ có tiền mà chẳng được ăn.
Tuy nhiên, Ôn Bình vẫn nán lại, không vội rời đi, bởi lẽ có ra ngoài thì hắn cũng chẳng biết đi đâu. Chả nhẽ đứng nhìn đám người kia ăn? Không cần đày đọa mình kiểu đó! Tốt nhất hắn vẫn nên ở trong nhã gian, trò chuyện với mấy nữ hài này thì hơn.
Hiển nhiên, các nàng cũng không mấy hứng thú với hắn, nhưng mà đồ ăn quá ít, nếu như cứ “hoạt động liên tục” thì… chẳng còn gì để ăn.