Chỉ có thể cố nghĩ ra vài chủ đề, vừa nói, vừa… Từ từ ăn.
Đó là cách tốt nhất để bữa trưa trôi qua tốt đẹp.
Lúc nói đến chuyện võ quán, Thi Hoa nhìn về phía Ôn Bình.
- Hắn chính là võ sư mà ta tìm đến, thế nào, có hứng thú giới thiệu vãn bối trong nhà đến tu hành hay không?
- Hắn? – Người vừa lên tiếng chính là nữ hài tên Tiểu Diệp, nàng chỉ chỉ Ôn Bình – Thoạt nhìn hắn cũng cỡ tuổi chúng ta mà thôi, làm võ sư không thích hợp lắm đâu!
Một vị võ sư phải có kinh nghiệm lâu năm, kiến thức rộng rãi, như vậy mới có thể hảo hảo dạy bảo tiểu hài tử tu hành.
Nhưng Ôn Bình… Nhìn kiểu gì cũng không giống loại hình trên.
Thi Hoa cười cười, giải thích:
- Các ngươi đừng coi thường hắn, hắn vậy mà đã là tu sĩ Luyện thể thất trọng rồi đấy!
- Ta đi nhà xí chút!
Hết cách, chuyện đến nước này chỉ có thể trốn trước rồi tính. Từ chối nhã nhặn không được thì biểu thị bằng hành động, thế này đã đủ rõ chưa?
Bất quá, vừa ra cửa, đi đến cầu thang, Ôn Bình chợt nghe tiếng gọi ầm ĩ vang lên từ phía sau. Thanh âm khá là quen thuộc.
Người đó… Sợ là có lẫn trong 200, 300 người, vẫn có thể nhận ra chất giọng đặt biệt của hắn.
Ôn Bình xoay người, kế đó, ngẩng đầu lên, liền thấy Dương Nhạc Nhạc đang đứng ở lầu ba, vẫy vẫy tay với hắn.
- Tông chủ, tới đây.
Đứng bên cạnh Dương Nhạc Nhạc còn có một nam nhân trung niên, trên người mặc hoa phục, ánh mắt sáng người, trong mắt lóe lên tia sắc bén. Thế nhưng khi quay sang đối diện với Dương Nhạc Nhạc, trên mặt hắn chỉ còn có cưng chiều.
Khỏi cần phải nghĩ nhiều, cũng chẳng cần lục lọi trí nhớ kém cỏi của mình, Ôn Bình có thể khẳng định vị này chính là Dương gia đương đại tộc trưởng Dương Tông Hiền.
Sinh ý từ phường tơ lụa của hắn cơ hồ làm lũng đoạn toàn bộ ngành sản suất.
Bất quá, đối với phụ tử hai người, Ôn Bình chỉ nhẹ gật đầu, không có ý định lên chào hỏi, ngay cả tâm tư lên lầu ba hắn còn không có nữa là.
Ôn Bình bước sang bên cạnh, vỗ vỗ Vân Liêu đang đứng tựa ở cửa:
- Được rồi, không phải chỉ là một chầu ăn thôi sao?
Vân Liêu cảm thán một câu:
- Năm mươi kim một món nhưng cung vẫn không đủ cầu, đồ tốt quả nhiên khiến nhân điên cuồng.
- Tốt chỉ là một mặt, mấu chốt chính là lão bản Bách Phượng lâu hiểu được cách thức buôn bán, cũng biết cách quảng bá. Mỗi bàn chỉ cho phép làm một mâm ba món mặn một chén canh, nếu không thì nào có giá 50 kim một món. Kích thích ham muốn của quần chúng kiểu đó, ngay cả thường dân cũng muốn dốc hết vốn liếng đến nếm thử một lần.
- Bất quá so với ngươi vẫn còn kém một chút!
Vân Liên bỗng nhiên đáp lại một câu khiến cho Ôn Bình ngây người.
Nghĩ nghĩ một hồi, hắn nhịn không được bật cười ra tiếng. Tên gia hỏa này vẫn còn ghi hận hắn chuyện hạn chế thời gian tập luyện đây mà.
Ngay khi Ôn Bình đang mãi suy nghĩ nên đi đâu tiếp theo, thì Dương Nhạc Nhạc đã xuống đến lầu hai, khom người hành lễ với hắn và Vân Liêu.
- Ôn tông chủ, Vân trưởng lão, phụ thân ta nói muốn gặp hai vị, mời một bữa cơm để bày tỏ lòng cảm kích.
- Ăn gì mà ăn, ba món mặn một chén canh, ăn không đủ, dứt khoát không ăn cho xong! – Vân Liêu hừ một tiếng.
Dương Nhạc Nhạc vội nói:
- Vân trưởng lão chỉ cần đến thưởng thức là được, món ăn tùy ý, Bách Phượng lâu là của nhà chúng ta mở đấy!
Tửu lâu của đệ tử nhà mình?
Vân Liêu hiển nhiên rất cao hứng, lập tức gật đầu đồng ý.
Có người mời cơm, Ôn Bình cũng không có lý do gì từ chối.
Thế là, cả hai đi theo sau Dương Nhạc Nhạc đến một nhã gian ở lầu ba.
Đẩy cửa ra, Ôn Bình mới biết cái gì gọi là quyền năng của ông chủ. Không chút bó buộc, câu thúc, hoàn toàn tùy ý. Bách Phượng lâu có bốn mặt, mỗi một mặt ở lầu hai có năm nhã gian, nhưng ở đây, một mặt chỉ có duy nhất một nhã gian. Sàn nhà trải thảm, trong phòng bày một cái bàn vuông, hoa kỷ (1), bác cổ khung (2), rực rõ muôn màu.
(1) Hoa kỷ: Đồ nội thất chuyên dùng để trưng bày chậu hoa, cây cảnh, bình gốm,…
(2) Bác cổ khung: Kệ trưng bày đồ cổ, hoặc một vài món đồ tinh xảo,…
Khiến Ôn Bình cảm thấy thoải mái nhất chính là phần tùy ý kia, muốn đi ngang đi dọc gì cũng mặc sức, phi thường sảng khoái.
- Ôn tông chủ, Vân trưởng lão!
Dương Tông Hiền đứng dậy, phất phất tay với đám vũ cơ đang nhảy múa trong phòng, các nàng lập tức lui xuống, rời khỏi phòng.
Ôn Bình gật đầu đáp lễ:
- Dương tộc trưởng, ngưỡng mộ đã lâu!
Trái lại, Vân Liêu không để tâm cho lắm. Muốn một tu sĩ Luyện thể thập tam trọng như hắn hành lễ với người bình thường… Quả thật hắn làm không được.
Bất quá, dù sao cũng là đối phương mời khách.
Người ta là chủ nhà, xuất phát từ lễ phép, Vân Liêu vẫn phải gật đầu một cái, xem như đáp lễ.
- Ngưỡng mộ đã lâu!
Dương Tông Hiền buôn bán đã vài thập niên, sao lại nghe không ta ngữ khí lạnh nhạt của Vân Liêu, bất quá, hắn vẫn không hề động dung.
Trái lại, còn tán dương một câu:
- Vân trưởng lão quả nhiên có cá tính, tuổi còn trẻ đã là Luyện thể thập tam trọng, sắp bước vào Thông Huyền, tương lai bất khả hạn lượng a! Mời ngồi, mời ngồi, muốn ăn gì cứ tùy ý, ta lập tức sai người đi làm.
Đương nhiên, Dương Tông Hiền hắn không phải loại người vô lợi khởi tảo (3)
(3) Không có lợi ích lại đi phí tâm làm.
Nếu là Bất Hủ tông lúc trước… Hắn nhất định sẽ khuyên nhủ nhi tử tránh xa, không nên có bất kỳ quan hệ nào.
Nhưng bây giờ thì khác, từ nhi tử, hắn biết được Bất Hủ tông là chỗ bất phàm. Nơi vốn bị người đời xa lánh lại có thể khiến một vị tu sĩ Luyện thể thập tam trọng lựa chọn gia nhập… Vẫn chưa nói rõ vấn đề sao?
Ba thứ kết hợp, có thể chỉ rõ Ôn Bình hẳn đã được phụ thân hắn lưu lại thứ gì đó. Hậu chiêu của một vị Thông Huyền cảnh… Không thể khinh thường được!
Cảm nhận được sự nhiệt tình của Dương Tông Hiền, Vân Liêu không chút nào khách khí lựa chọn bảy tám món. Ôn Bình không tham ăn như hắn, chỉ chọn… Sáu món.
Nếu như nói trên thế gian này có thứ gì so với đột phá tu luyện khiến cho ngươi càng thêm vui vẻ, càng thêm khoái hoạt, thì đó chính là… Món ăn của Thao Thiết.
Dân dĩ thực vi thiên (4), đoán chừng sau bữa tiệc này, quay về tông môn, ăn món ăn Vân Liêu làm, Ôn Bình hắn sẽ nôn ra hết mất.
(4) Ý là thức ăn bằng trời ấy.
Cơm nước no nê, Dương Tông Hiền bắt đầu hàn huyên chuyện nhà.
- Đúng rồi, Ôn tông chủ, trong nhà còn có một tiểu nữ, 14 tuổi. Nàng cũng muốn bái nhập Bất Hủ tông, ngươi xem…? – Sau khi Dương Nhạc Nhạc trở về, có nói rằng tu hành ở Bất Hủ tông, hắn nắm chắc trong vòng một tháng sẽ đột phá Luyện thể lục trọng.
Nếu chỉ như vậy, Dương Tông Hiền sẽ không để cho nữ nhi gia nhập Bất Hủ tông.
Thế nhưng, theo như lời Dương Nhạc Nhạc nói, hết thảy những thứ này đều do Bất Hủ tông bồi dưỡng, chứ không phải do thiên phú dị bẩm của hắn.
Thời điểm nhi tử nhà hắn quật khởi, bất kể là ai hỏi, Nhạc Nhạc đều chỉ nói là do thiên phú bản thân.
Vậy mà bây giờ…
- Dương tộc trưởng, hẳn nhi tử của ngày đã nói qua tiêu chuẩn nhập môn của Bất Hủ tông. Nếu như đạt đến tiêu chuẩn, ta nguyện ý thu.
- Thiếu một chút. Bất quá mới 14 tuổi, nàng đã là Luyện thể tam trọng rồi. Muốn 14 tuổi Luyện thể tứ trọng khẳng định không có bất kỳ vấn đề gì. Phí nhập tông ta nguyện ý ra nhiều một chút. Năm ngàn kim tệ được không? Kính xin Ôn tông chủ cho một cái nhân tình.
Vân Liêu đứng bên cạnh, cười mà không nói.
Hắn đi theo Ôn Bình thu đệ tử hai ngày, Luyện thể tứ trọng, sai một ly hắn ta cũng không nhận. Đã đuổi đi bốn, năm vị gì đó rồi!
Không hề có ngoại lệ, tất cả đều bị từ chối.
Con gái Dương Tông Hiền hiển nhiên cũng có cùng kết cục.
Quả nhiên, Ôn Bình lắc đầu.
- Xin thứ lỗi, Dương tộc trưởng, quy củ Bất Hủ tông không thể phá. Mười bốn tuổi có đạt đến Luyện thể tứ trọng cũng không đủ tiêu chuẩn nhập môn của chúng ta. Đừng nói 5000 kim, cho dù là vạn kim, quy củ cũng không thể phá.
Lúc nói ra những lời này, Ôn Bình vô cùng kiên quyết, khiến cho nụ cười trên mặt Dương Tông Hiền dần dần biến mất.
Dương Tông Hiền không ngờ là vị tân nhiệm tông chủ của Bất Hủ tông lại là một người tuân thủ quy củ đến mức đó, vốn dĩ, hắn còn tưởng rằng có thể dùng tiền để phát triển tương lai.
Hiện tại, xem ra 1000 kim phí nhập môn kia chỉ là thủ đoạn để nâng cao giá trị của Bất Hủ tông mà thôi.