Ôn Bình nhìn tờ kim phiếu năm ngàn trong tay đệ tử Kháo Sơn tông kia, lại nhìn Vương bá dưới kiếm Dương Hoa, trong lòng cực kì khó chịu.
Hai chọn một, thực sự khó khăn. Dược Sơn cùng Phi Giáp sơn là hai trong tứ đại chủ phong của Bất Hủ tông, hai ngọn núi này cung cấp tài nguyên giúp Bất Hủ tông đứng sừng sững tại Thương Ngô thành suốt trăm năm.
Tông chủ đời đầu tiên cũng là khai phái tổ sư, khai sinh Bất Hủ tông. Lịch đại tông chủ thì lại giống như thủ hộ giả, thủ hộ Bất Hủ tông như đứa con sơ sinh vậy. Mà hai ngọn núi đầu nguồn này là do vài tòa núi xung quanh đây dựng dục ra.
Núi là nhà của bọn hắn!
Núi cho Bất Hủ tông vô số tài nguyên qua trăm năm không ngơi nghỉ.
Núi cũng là chỗ dựa cho Ôn Bình hắn trong cảnh cô độc này.
Cả hai chọn hay bỏ, Ôn Bình tất nhiên lựa chọn không thỏa hiệp. Người của Kháo Sơn tông giống như con sói đói vậy, càng thỏa hiệp lại càng khiến cho bọn chúng được đà lần tới, Bất Hủ tông sớm muộn cũng bị bọn chúng ăn sạch hết mà thôi.
Huống chi, đêm đã sắp tới rồi!
Ôn Bình liếc mắt nhìn Dương Hoa lạnh nhạt nói:
- Dương Hoa, nếu như hôm nay Vương bá phải chết thì ngươi cùng 12 đệ tử Luyện thể bát trọng ngươi mang đến cũng đừng nghĩ sống sót rời khỏi đây!
- Chỉ bằng vào ngươi?!
Dứt lời, Dương Hoa khẽ động thanh kiếm làm cho mũi kiếm tiến sát động mạch chủ của Vương bá, chỉ cần tiến nhẹ một chút nữa thôi, hôm nay trước đại điện tất phải nhuốm máu.
- Vân trưởng lão!
Ôn Bình nhẹ giọng hô lên một tiếng.
Dương Hoa dù không biết câu nói của Ôn Bình có ý gì nhưng vẫn không tự chủ được mà quan sát bốn phía.
Gió dừng, cây bất động. Cảnh vật không có gì thay đổi.
Cộc!
Cộc!
Từ trong chủ điện, một nam nhân tựa như phấn điêu ngọc mài chậm rãi đi ra, cước bộ khoan thai nhưng lại rất trầm ổn.
Bước sáu bước, liền đứng ở bên cạnh thạch hổ (1)
(1) Hổ được điêu khắc từ đá.
Không biết từ lúc nào hắn đã thay bộ trường bào mà mình yêu thích nhất, khoác lên người hắc y đen tuyền, trên khuôn hiền hòa ngày thường lúc này lại không hề che giấu sát ý.
- Luyện thể thập tam trọng tu sĩ!
Đôi mắt Dương Hoa co rút lại, giống như là vừa bị cái gì hù dọa vậy, ánh mắt mang theo sự kinh ngạc quan sát người vừa mới xuất hiện. Nhìn thấy đối phương trẻ tuổi như vậy, hắn lại càng thêm kinh nghi.
Một tu sĩ luyện thể thập tam trọng trẻ tuổi như vậy, hắn còn chưa bao giờ thấy qua.
Nhưng hắn cũng không sợ, Dương Hoa hắn vì cái gì mà tính tình nóng nảy như vậy? Lại vì cái gì dám làm việc không chút kiêng nể tại cái thế giới bộ bộ sát cơ này? Đó là bởi vì kiếm pháp của hắn đã đạt đỉnh phong tại Thương Ngô thành này rồi.
Luyện thể cảnh của hắn đã bước đến đỉnh cao có hơn mười năm, chỉ thiếu một bước nữa thôi là có thể đột phá Thông Huyền Cảnh.
Nếu như nói dùng kiếm, thì tại Thương Ngô thành này không có ai là đối thủ của Dương Hoa hắn.
Dương Hoa lạnh giọng nhìn Vân Liêu mở miệng :
- Hậu bối, ngươi muốn cùng ta động thủ sao?
Vân Liêu trả lời:
- Nếu ngươi ra tay giết Vương bá, ta sẽ làm như tông chủ nói, tất cả các ngươi không một ai sống sót! Cho nên, kiếm của ngươi có thể rời khỏi người Vương bá được rồi.
Câu nói sau cùng của Vân Liêu như sấm nổ vậy. Lời vừa dứt liền một chỉ điểm ra.
Một đạo khí màu lam từ ngón tay phóng ra, lấy tốc độ lôi đình đánh bay mũi kiếm đang kề trên cổ Vương bá.
Theo sau, Ôn Bình vọt tới, kéo Vương bá ý định trở về chỗ cũ. Dương Hoa ổn định kiếm về sau, nhìn thấy Ôn Bình thế mà muốn cứu Vương bá ra liền một chưởng vỗ tới.
- Lại nghĩ có thể cứu người từ trong tay ta sao?!
- Ầm!
Chưởng của Dương Hoa cũng không có đánh lên người Ôn Bình mà bị chưởng của Vân Liêu đánh tới.
- A!
Dương Hoa phát ra một tiếng nặng nề, sau đó liên tục lui ba bốn bước. Đám đệ tử Kháo Sơn tông ở bên cạnh liền chạy tới muốn đỡ hắn, nhưng làm một cái Luyện thể thập tam trọng tu sĩ, Dương Hoa tất có sự kiêu ngạo, không đợi đệ tử ra tay đỡ, hắn đã trực tiếp ổn định cước bộ, đứng thẳng dậy.
Nhìn chằm chằm vào Vân Liêu, trong mắt Dương Hoa không che giấu sự cảnh giác.
Lần cuối cùng hắn nghiêm túc nhìn một người như vậy là vào khoảng ba năm về trước, lúc đó người hắn đối đầu chính là Bất Hủ tông chi nhánh kiếm phái - Kiếm Thần Độc Tâm. Kiếm của Độc Tâm so với hắn còn nhanh hơn, ngày đó khi tiếp một kiếm của Độc Tâm hắn cũng phải lui về sau bốn bước.
Tiếp một chưởng của thanh niên tuấn tú trước mặt này để cho hắn có cảm giác trở lại thời điểm ba năm trước, đối mặt với Kiếm Thần Độc Tâm.
Điều đáng sợ ở đây là, người trước mặt hắn còn thật sự là quá trẻ.
- Ngươi là ai? - Dương Hoa hỏi.
Vân Liêu liếc mắt nhìn Dương Hoa mở miệng:
- Ngươi không cần quản ta là ai. Lại nói một tu sĩ luyện thể thập tam trọng lại ra tay khi dễ một người bình thường như ngươi, thực sự cặn bã vô sỉ, không xứng biết danh tính của ta.
Dương Hoa cười lạnh, tựa hồ không hề trách đối phương, chỉ từ tốn nói:
- Ta hỏi ngươi, đổi lại vị trí, nếu ngày sau ngươi tại Kháo Sơn tông gây chuyện, chẳng lẽ ngươi sẽ hạ thủ lưu tình cho một cái tạp dịch đệ tử nho nhỏ sao?
- Đương nhiên!
Cũng không đợi Vân Liêu trả lời thì Ôn Bình đã mở miệng trước:
- Nếu như chúng ta giống các ngươi thì ngày trước, thời điểm Kháo Sơn tông đang xây dựng , Bất Hủ tông đã giết tới Kháo Sơn tông cho mảnh vụn cũng không còn?
- Các ngươi mang lòng dạ đàn bà, chúng ta không có như vậy!
- Thế cho nên mới nói người và súc sinh khác biệt! À, xin lỗi ta không phải nói ngươi đâu, ta đang nói bọn súc sinh! - Ôn Bình khoát khoát tay.
- Hừ! Miệng lưỡi lợi hại. Bất quá cũng có thể hiểu được nguyên nhân ngươi dám mạnh miệng như vậy, hôm nay Bất Hủ tông có được một vị cao thủ trấn tông, tất có chỗ dựa. Bất quá, các ngươi cũng đừng cao hứng quá sớm. Thế cục rất nhanh sẽ rõ ràng, hôm nay năm ngàn kim không thể mua được Dược sơn và Phi Giáp sơn, ngày khác ta lại đến, đó chính là thời điểm Bất Hủ tông cùng đường mạt lộ. Ôn Bình, ngươi nên suy nghĩ thật kĩ rồi hẵng trả lời.
- Trả trả cái đầu ngươi, ngươi bị điên sao, từ trại nào trốn ra đó hả?
Nghe được câu nói này, Dương Hoa lập tức quay lại nhìn thì thấy chủ nhân câu nói này vậy mà phát ra từ một tiểu nữ hài, liền cười lạnh, quả là nghé con không sợ hổ.
Một cái Luyện thể tam trọng, tư chất thì bình thường, ném vào Kháo Sơn tông cũng chẳng ai chú ý. Dương Hoa mở miệng:
- Tiểu nha đầu, phân à cơm có thể ăn bậy nhưng lời thì không thể nói lung tung, cẩn thận cái mạng nhỏ của mình!
- Hừ, ngươi thì tính là thứ gì, cục cớt sao? Năm ngàn kim, uổng cho ngươi có thể mặt dày ném ra được. Có giỏi thì nói ra tên của ngươi ra ta xem!
Hoài Diệp vốn cũng không muốn đi ra, loại chuyện này, hẳn là tông chủ có thể giải quyết được. Thế nhưng đứng xem nãy giờ, nàng cảm thấy tên trước mặt này thật là quá đáng đi, dám dùng năm ngàn kim đòi mua núi của Bất Hủ tông?
Ngọn núi kia nếu bị bán đi, vậy thì khu ký túc xá trấn áp yêu tính của nàng phải làm sao? Trọng lực trường sẽ đi nơi nào?
Nàng thế nhưng là phải bỏ ra hơn một vạn kim cho khu kí túc xá, hơn nữa còn dự định sau này ở Bất Hủ tông tu luyện , lúc này đối phương lại tới mở miệng hỏi mua, vạn nhất thành công, chẳng phải đã làm hỏng kế hoạch ba năm tương lai mà tối qua nàng đã tính sao?
Dương Hoa nghe được câu nói của Hoài Diệp liền hừ lạnh một tiếng:
- Nha đầu không biết sống chết!
Sau đó cũng không để ý tới Hoài Diệp mà nhìn về phía Ôn Bình, tựu đang chờ câu trả lời của hắn.
Dương Hoa không để ý không có nghĩ là Hoài Diệp sẽ buông tha. Thanh âm của nàng lại tiếp tục vang lên:
- Ngươi!... Được lắm, ta chút nữa liền xuống núi nói với nghĩa phụ. Ngươi chỉ là một cái trưởng lão Kháo Sơn tông nho nhỏ thôi. Thật cho là mình rất lợi hại sao? Đông Hồ lớn như vậy, người lợi hại hơn ngươi còn nhiều lắm.
- Ngươi muốn chết!
Nghe được câu nói này của Hoài Diệp, Dương Hoa cũng không nhịn được nữa. Trường kiếm trong tay giơ lên, đang định động thủ thì bỗng xuất hiện một đầu chó săn, hướng hắn vọt tới.
Hoài Diệp cả kinh:
- Cáp Cáp, mau trở về!
- Một con chó ngu xuẩn!
Dương Hoa một cước đá tới, con chó liền bị một cước này đá văng ra năm, sáu mét, nằm bên cạnh Diệp Hoài.