Hoài Diệp nhìn Cáp Cáp đang cố gắng đứng dậy, mắt đã ngân ngấn nước.
Chính là do nàng mang Cáp Cáp tới đây, nếu không phải do nàng thì Cáp Cáp không đến nông nỗi này.
Vân Liêu nhìn thấy cảnh này liền tức giận, hắn định bước ra cho Dương Hoa một bài học nhưng bị Ôn Bình giữ lại. Vân Liêu không hiểu tại sao Ôn Bình lại cản hắn, chẳng lẽ là tông chủ sợ Kháo Sơn tông, không dám chính diện đối đầu với bọn họ?
- Tông chủ?
Vân Liêu nghi hoặc nhìn Ôn Bình , muốn tránh khỏi bàn tay của hắn.
Ôn Bình không đáp lời Vân Liêu mà lạnh lùng nhìn Dương Hoa mở miệng nói một câu. Thật ra cũng không thể coi là nói được, bởi vì mỗi một từ phát ra đều không mang theo chút sắc thái tình cảm nào, lạnh lùng tới cực điểm.
- Dương Hoa, nếu vừa rồi ngươi lựa chọn rời đi, ta cũng không làm khó ngươi. Còn hiện tại... Hừ! Ngươi muốn đi còn khó hơn lên trời!
- Ha ha, ta có thể đi hay không cũng không phải phụ thuộc vào một lời nói của ngươi! - Dương Hoa lạnh giọng đáp lại một câu.
Hắn là ai chứ? Là đệ nhất nhân của Kháo Sơn tông, đừng nói vị Vân trưởng lão trước mắt này, coi như là tất cả người của Bất Hủ tông kéo tới vây công hắn thì hắn cũng không sợ, chỉ cần Dương Hoa hắn muốn đi thì không ai có thể ngăn cản được. Làm một cái tu sĩ Luyện thể thập tam trọng, đừng nghĩ rằng có sức mạnh hơn hắn thì có thể lấy mạng hắn.
Nắm đấm dù mạnh, còn có thể lợi hại hơn lưỡi kiếm hay sao?
Nhưng khi Dương Hoa vừa định tiếp tục cho Hoài Diệp một bài học hắn chợt cảm thấy nhiệt độ quanh thân đang tăng lên một cách khó hiểu, cảm giác khô nóng dần bủa vây tim hắn. Dương Hoa không nhịn được nới lỏng cổ áo, đồng thời liếc mắt nhìn thấy biểu hiện bất thường của đám đệ tử bên cạnh.
Mười hai người, tất cả đều nhìn về một hướng, sắc mặt tựa như tro tàn.
Bộ dáng này của bọn hắn nếu như đi hát hí khúc cũng không cần mất công hóa trang làm gì, bởi vì mặt của bọn hắn lúc này đã trắng bệch.
Sợ hãi, sợ hãi đang tràn ngập trong ánh mắt của mười hai người.
- Quỷ, quỷ ah!
- Má ơi, ngươi đừng cản, để ta chạy!
Mười hai người không hẹn mà cùng quay người bỏ chạy.
Cũng không đợi mấy người chạy xa, một đạo hỏa tuyến từ trên đỉnh đầu lướt tới, Cáp Cáp chặn đường đi của mấy người.
Đêm xuống, Ác Linh Kỵ Sĩ hiện thân!
Cáp Cáp lao về phía trước, trực tiếp bổ nhào vào một tên.
Nó há miệng cắn tên kia, trong nháy mắt, không còn nghe động tĩnh gì của hắn.
Nhìn thấy cảnh này, đám đệ tử Kháo Sơn tông còn lại bị dọa đến hồn phi phách tán.
- Cứu mang!
Mấy người này bị dọa đến ngã ngồi trên đất, mỗi khi Cáp Cáp tiến lên một bước, cả đám lại lùi về phía sau mấy bước.
- Khục khục khục...!
Dương Hoa vừa định mở miệng nói chuyện liền nghe thấy một tiếng cười trầm thấp phát ra từ sau lưng, tiếng cười này như kiểu vừa bị bịt miệng vừa cười vậy( ai muốn biết tiếng cười này nó rợn ra sao thì thử bịt miệng rồi cười to nhé), kế đó là một bàn tay đặt lên vai hắn.
Bàn tay này nóng tựa như một cái bàn ủi đã ghim điện, khiến cho quần áo Dương Hoa dính chặt vào da thịt hắn, đau đớn cực kì.
Vừa nghiêng đầu, nhìn thấy thứ đang nắm lấy bả vai mình, hắn bị dọa sợ mất mật, tính ra, hắn sợ cũng không ít hơn so với mười hai tên đệ tử kia.
Đó là một bộ xương khô bốc lên hỏa diễm ngùn ngụt, hai cánh tay xương xẩu trắng hếu đang nắm lấy bờ vai của hắn, hơn nữa, nó đang cười khùng khục (kiểu như ma tốc độ, ai chưa coi thì lên youtube search " ma tốc độ" nha, phim hay đó). Tiếng cười vọng vào tai Dương Hoa, khiến hắn có cảm giác nó phát ra từ Cửu U Địa Ngục chứ không phải từ nhân gian.
Giọng nói thâm trầm của Ôn Bình vang lên:
- Tất cả chúng đều thuộc về ngươi rồi!
- Khặc khặc ...!
Ác Linh Kỵ Sĩ lại lần nữa phát ra tiếng cười khủng bố.
Ngay cả con chó săn lúc nãy cũng sủa loạn vài tiếng, phảng phất như đang muốn tận mắt nhìn thấy cảnh Dương Hoa chết đi vậy.
Dương Hoa cũng không phải một người bình thường, cảm giác được nguy cơ tử vong, hắn liền không lưu giữ thực lực nữa.
Kiếm trong tay chợt động, hướng trái tim Ác Linh Kỵ Sĩ đâm tới.
Trường kiếm của Dương Hoa vừa đâm trúng Ác Linh Kỵ Sĩ thì hắn cũng bị đối phương hung hăng hất ra, bay năm sáu mét rồi mới rơi xuống đất, người vừa chạm đất liền phun ra một ngụm máu tươi.
- Mau ngăn thứ đó lại, nó đã bị một kiếm ta làm bị thương, ai có thể bắt hắn, ta liền thu người đó làm chân truyền đệ tử!
Dương Hoa tựa như tuyệt vọng mà ném ra thân phận chân truyền đệ tử ra để hấp dẫn. Trong Kháo Sơn tông, làm một đệ tử chân truyền chẳng khác nào tương lai sẽ được kế thừa vị trí trưởng lão, địa vị cao cao tại thượng, chỉ đứng dưới tông chủ và trưởng lão mà thôi, không cần để ý đến những người khác.
Tu hành cầu là gì? Đó chính là có thể khống chế tương lai của gia tộc cùng với năng lực của những kẻ khác. Chỉ cần làm một cái chân truyền đệ tử là có thể lập tức thực hiện nguyện vọng đó.
Có thân phận này, tại Thương Ngô thành có thể đi ngang, không cần kiêng sợ bất cứ ai.
Có câu một người làm quan cả họ được nhờ, nhưng nếu ngươi mang trên mình thân phận chân truyền đệ tử thì đến cả quan cũng phải đến nhà nịnh bợ, thê thiếp cũng tự động kéo tới cửa, không có tiền sẽ tự động có người mang tiền tới, đây không phải nói đùa mà hoàn toàn là sự thật.
Chỉ là, Dương Hoa còn đánh giá thấp sự sợ hãi của con người với những thứ không biết. Đối với con người, thứ đáng sợ nhất chính là những thứ mà họ không biết. Và lúc này, đám đệ tử đã quá mức kinh hãi khi nhìn thấy Hỏa diễm khô lâu trước mặt.
- Mau chạy!
- Chân của ta không động được nữa rồi, mau kéo ta một chút... Đừng đi! Mau kéo ta... Chẳng phải ngươi thích vợ của ta sao? Ta sẽ đem nàng tặng cho ngươi!
Mặc cho người nọ có la hét như thế nào, khi thấy Ác Linh Kỵ Sĩ đang tiến tới phía Dương Hoa, thì tất cả đệ tử đều bò dậy, dùng hết sức bình sinh, chạy về phía cầu thang.
Chỉ là, tất cả đều không thoát khỏi Cáp Cáp truy kích.
Từng tiếng hét thảm vang lên trong đêm tối, vang vọng trong không trung, hồi lâu không dứt, nếu có kẻ yếu tim đứng đây sợ rằng đã bị những tiếng hét này làm cho bất tỉnh rồi.
Lúc này, đám người Hoài Diệp đều đang há hốc mồm kinh ngạc. Nếu như không phải Ác Linh Kỵ Sĩ không để ý đến bọn họ thì chắc chắn số phận của họ không tốt hơn đám người Kháo Sơn tông kia là bao đâu.
Vân Liêu nuốt một ngụm nước miếng, nhịn không được nhìn Ôn Bình hỏi:
- Tông chủ, đó là thứ gì vậy?
- Thủ hộ giả của Bất Hủ tông. - Ôn Bình trả lời .
- Đó là Quỷ sao, so với Yêu còn đáng sợ hơn! - Vân Liêu lại nuốt một ngụm nước miếng, không tự chủ được mà lui về phía sau vài bước.
- Ah!
- Ah!
Nghe được mấy tiếng hét thảm này, Vân Liêu cảm giác được tim của mình đang đập nhanh dần.
Không để ý tới Vân Liêu, Ôn Bình đi tới bên cạnh Hoài Diệp hỏi:
- Không sao chứ?!
- Tông chủ!
Hoài Diệp cũng không biết nên nói cái gì, lập tức ôm lấy Ôn Bình, sợ đến khóc lên.
Cũng không biết là do thấy Cáp Cáp bị một cước đá văng mà sợ phát khóc hay là bị bộ dạng của Ác Linh Kỵ Sĩ dọa sợ mà khóc.
- Không sao rồi! - Ôn Bình an ủi.
- Dạ! - Hoài Diệp nhẹ gật đầu.
Vân Liêu lúc này lại hướng Ôn Bình hỏi:
- Tông chủ, có cần ta đi giúp một tay không?
- Không cần đâu, bọn họ đã chết cả rồi!
- Nhanh như vậy?
Vân Liêu có chút kinh hãi, trong đầu không tự chủ được hiện ra hình dáng đáng sợ của Ác Linh Kỵ Sĩ.
Hắn cũng rất sợ a. Chỉ là hắn không biểu hiện sợ hãi ra bên ngoài thôi.
Vừa mới qua bao lâu? Một cái tu sĩ luyện thể thập tam trọng, lại còn là cao thủ kiếm đạo liền bị giết chết, nói ra sẽ có mấy người tin?
Đoán chừng chỉ có Thông Huyền cảnh cường giả mới có thể làm được điều này.
Chả trách hôm nay Ôn Bình lại nói Cáp Cáp không bỏ qua cho bất kỳ ai dám phản bội Bất Hủ tông, nguyên bản ở phía sau Cáp Cáp còn có một thứ đáng sợ như vậy. Hắn còn thật cho rằng Cáp Cáp chỉ là một đầu chó săn bình thường, thỉnh thoảng lên núi bắt vài con lợn rừng.
Tới đây không bao lâu hắn thế nhưng là nhìn lầm Ôn Bình, nhìn lầm Bất Hủ Tông, lúc này lại nhìn lầm một con chó.
- Vương bá này...?
Vân Liêu lần nữa nhìn về phía Vương bá, trong đầu đang tưởng tượng đây không phải là một lão già bình thường mà là một cao nhân ở ẩn.
Ôn Bình cười cười, vỗ tay một cái:
- Đúng ha, nhanh thật!
An ủi Hoài Diệp đôi câu, sau đó Ôn Bình liền tiến đến dìu Vương bá về phòng.
- Vương bá, ngươi không chết đó chứ, à không, ý ta là muốn hỏi ngươi có sao không?
- Ta đã già khọm rồi, không chịu nổi giày vò như vậy. Nhưng cũng may là không sao, bất quá có hơi mệt một chút. Ngược lại là ngươi, cũng không cần vì ta mà rước họa. Nội tình của Kháo Sơn tông không nhỏ, Bất Hủ tông sẽ không chịu được sự giày vò của bọn hắn đâu.
- Vương bá, ngươi yên tâm. Kháo Sơn tông dù mạnh, nhưng Bất Hủ Tông lúc này cũng không phải quả hồng mềm, muốn nắn thì nắn, muốn bóp thì bóp đâu. Đúng rồi, đêm nay ngươi muốn ăn gì, ta kêu Hoài Diệp đi làm cho ngươi?
- Đùi dê đi, thật nhiều năm rồi chưa ăn món này.
- Được, ta sẽ đi mua.
- À, đúng rồi tông chủ, sự tình lần trước, ngươi nói là tìm bạn già cho ta thế nào rồi?
- ... !
Ôn Bình đoán chừng là Vương bá đã quên chuyện bị uy hiếp vừa nãy rồi, mà cũng có khả năng là lão đã không còn quan tâm tới sinh tử nữa.