Hai đệ tử mười lăm tuổi đạt tu vi Luyện thể lục trọng...
Nếu tin tức này truyền ra, sợ rằng các thế lực tam tinh sẽ giết đến tận cửa, sau đó đào luôn móng nhà mang đi.
Cho dù là ở thời kì đỉnh phong của Bất Hủ Tông cũng không xuất hiện loại đệ tử thiên tài bậc này đâu.
Tuy là tâm tình của Ôn Bình lúc này như mặt hồ lăn tăn gợn sóng nhưng ngoài mặt hắn vẫn biểu hiện ra bộ dáng của một vị tông chủ, nói:
- Rất tốt, có lòng cầu tiến, bất quá ta cũng không hi vọng ngươi xem Triệu Tinh là mục tiêu!
- A?! - Dương Nhạc Nhạc ngơ ngác nhìn Ôn Bình .
Ôn Bình nói:
- Tại Bất Hủ Tông chúng ta có Trọng lực trường, có khu ký túc xá, cả hai kết hợp làm một, ngươi phải lấy Vân trưởng lão làm mục tiêu của bản thân. Vượt qua hắn mới là mộng tưởng của ngươi.
- Nhưng mà, Vân trưởng lão là Luyện thể thập tam trọng đó!
- Nói như vậy tức là ngươi không có lòng tin? Nếu thật là vậy thì kể từ ngày hôm nay ngươi không cần ở Bất Hủ Tông tu luyện nữa. Nếu không tương lai, Bất Hủ Tông có thêm nhiều đệ tử, thậm chí xuất hiện Thông Huyền cảnh thì ngươi tính thế nào?
Cái gì gọi là lý giải hợp tình hợp lý?
Chính là đây!
Dương Nhạc Nhạc trầm mặc hồi lâu, sau đó hắn nhìn Ôn Bình, dùng sức gật đầu nói:
- Tông chủ, ta sẽ cố gắng!
- Nên nhớ, Bất Hủ Tông hiện tại còn ít người, thế nhưng tương lai nhất định sẽ danh chấn Đông hồ, thậm chí là Thiên Địa hồ. Nếu như ánh mắt của ngươi quá hạn hẹp vậy tương lai chức đại sư huynh này của ngươi sẽ nhanh chóng đổi chủ thôi.
- Ừm, tông chủ, ta hiểu rõ!
Dương Nhạc Nhạc thoải mái cười, cũng không phải vì Ôn Bình vẽ ra chân trời đầy thơ mộng mà là vì hắn cảm thấy “lên đỉnh” khi nghĩ đến chức danh đại sư huynh.
Tương lai, Bất Hủ Tông có thể phát triển lớn mạnh, hắn làm một đại sư huynh sẽ vẻ vang cỡ nào?
Chắc chắn là lúc đó Triệu Tinh sẽ thích hắn.
Ôn Bình đi vào phòng bếp, sau đó ngồi xuống ghế, còn chưa ngồi nóng mông thì Vân Liêu đã bước đến trước mặt, móc từ trong quần ra một xấp tiền, đồng thời nói:
- Tông chủ, xì gà của ngươi có thể bán cho ta một cây không?
Ôn Bình còn chưa kịp mở miệng nói gì thì trong phòng bếp lại vang lên một âm thanh khác:
- Còn ta nữa, ta cũng muốn mua!
Hoài Diệp cũng tham gia, vốn tiếu nha đầu này đang cẩn thận bưng đồ ăn lên, nhưng vừa nghe thấy thế, liền phóng nhanh ra, cứ như sợ đến chậm một bước sẽ mất phần vậy.
Ôn Bình có chút bất đắc dĩ, mỗi ngày chỉ có năm cây, chính bản thân hắn cũng không đủ xài đâu.
- Haiza, biết trước như vậy, hôm qua đã không cho các ngươi. Được rồi, vừa nãy Dương Nhạc Nhạc đã mua một cây, cái thứ hai là một trăm kim tệ, tên nào muốn mua thì bơi vào đây!
- Ta mua! - Vân Liêu lập tức lấy ra một tờ kim phiếu đưa cho Ôn Bình, sau đó hỏi:
- Tông chủ, thứ này...
- Ngươi đốt một đầu lên, sau đó hút vào là được, giống như là hô hấp bình thường vậy.
Ôn Bình cười một cách thần bí, kế đó đốt một điếu xì gà, gõ gõ lên bàn, nói:
- Hút xì gà là như vầy nè!
Hút sâu một hơi.
Sau đó há mồm, hướng Vân Liêu phun ra một cái.
Một đạo khói trắng bay vòng vòng, phả vào mặt Vân Liêu.
Lúc này, Dương Nhạc Nhạc đột nhiên hét lên một tiếng, sau đó hô lớn:
- Soái, soái, quá soái! Tông chủ, ta muốn học!
Ba tiếng “soái” biểu đạt tâm trạng kích động của Dương Nhạc Nhạc lúc này.
- Đây là tuyệt kĩ của bổn tông chủ, không có truyền ra ngoài!
Ôn Bình cười một tiếng, lại không quan tâm tới Dương Nhạc Nhạc .
Nhìn vào cột thông tin cá nhân của Vân Liêu, phát hiện tư chất của hắn thế mà tứ tinh tư
chất, liền khuyên bảo một câu:
- Vân trưởng lão, nếu như ngươi muốn dùng xì gà sinh mệnh để tăng lên thực lực của mình
thì một cây không có tác dụng gì đâu.
- Tại sao? - Vân Liêu ngây ra một lúc.
Ôn Bình giải thích:
- Cảnh giới của bọn Dương Nhạc Nhạc tương đối thấp, sau khi được xì gà sinh mệnh cải tạo
bình chướng cảnh giới tựa như tầng giấy mỏng, tất nhiên rất dễ xông phá. Còn
như ngươi, Luyện thể thập tam trọng, chắc phải hút hàng trăm cây mới có thể có tác dụng.
Ngươi hãy đợi đến thời điểm tu luyện mệt mỏi, dùng xì gà này để hồi phục, tăng tinh
thần lên gấp trăm lần. Hoặc là dùng sau khi bị thương, có thể chữa trị thương thế của
ngươi. Hai cái công dụng này tốt hơn tăng thực lực rất nhiều.
- Thứ này còn có thể chữa thương?!
- Theo lí thuyết thì chỉ cần ngươi không chết, xì gà sinh mệnh có thể chữa trị mọi loại
thương thế.
- Cái này...?!
Vân Liêu muốn nói gì nhưng lại không biết nên diễn tả thế nào, bởi hắn không biết tâm trạng của mình lúc này là gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn chằm chằm vào điếu xì gà trên tay, tròng mắt gần như muốn dán lên nó, nhìn một lúc hắn lại đưa lên mũi cẩn thận ngửi ngửi.
Ôn Bình đoán là Vân Liêu đang rất tò mò vì sao cây xì gà sinh mệnh này tại sao có nhiều công dụng như vây, có khi hắn đang nghĩ thứ này làm từ thứ gì, cho nên mới đưa lên mũi ngửi ngửi y như Cáp Cáp.
Nói chung là Ôn Bình biết Vân Liêu tin lời hắn.
- Vân trưởng lão ,đợi lát nữa cùng ta xuống núi một chuyến.
Vân Liêu gật đầu.
Ôn Bình tiếp tục lấy ra một điếu xì gà sinh mệnh, nói với Triệu Tinh cùng Hoài Diệp trước
mặt:
- Được rồi, đây là cây thứ ba, năm trăm kim tệ. Ta phải nói trước, ta chỉ bán một cây này
nữa mà thôi, các ngươi ai muốn mua thì thương lượng cho tốt.
- Ta lấy!
Hoài Diệp một tay đoạt lấy điếu xì gà, một tay vứt xuống kim phiếu sau đó chạy như bay ra
ngoài. Bất quá vì cuống quít nên bỏ quên trên bàn một vạn kim phiếu.
Tây môn Thương Ngô thành.
Một nam nhân trung niên để râu, lảo đảo đi vào thành, ăn mặc không giống như người Thương Ngô thành. Đế giày của hắn rất dày, hơn nữa, y phục lại vô cùng dơ dáy bẩn thỉu, bộ dáng mang theo sự phong trần, mệt mỏi.
Ở bên cạnh hắn còn có một người thanh niên đi cùng, độ khoảng hai mươi tuổi, hắn ta đang đỡ nam nhân trung niên kia, chệnh choạng bước vào thành.
Không biết nguyên nhân gì mà người trung niên này càng đi càng mất thăng bằng, người thanh niên kia căn bản là đỡ không nổi.
Rơi vào đường cùng, hắn chỉ có thể nói:
- Đại nhân, để ta cõng ngươi!
Nam trung niên híp mắt, chịu đựng sự đau đớn tận xương tủy, lắc đầu, dùng thanh âm
nhỏ tới mức gần như không nghe được, nói:
- Không được, yêu độc trong thân thân thể ta lúc nào cũng có thể phát tác, nếu như ta ở
trên lưng ngươi cuồng hóa, rất có thể sẽ cắn chết ngươi!
Hắn sợ hãi nói to sẽ khiến cho yêu độc lưu chuyển nhanh hơn, sau đó phá tan đạo phòng tuyến cuối cùng do hắn thiết lập.
Lúc đó, chính là vô pháp xoay chuyển tình hình.
Thanh niên lại hô lên một tiếng, đỡ lấy nam nhân trung niên đi về phía Dương phủ:
- Đại nhân, ngài cố gắng chống đỡ, Hoài Không tiền bối ở trong Thương Ngô thành, hắn đã có thể áp chế yêu tính của Hoài Diệp nhiều năm, nhất định sẽ có cách.
- Chỉ mong là như vậy!
Nam trung niên ảm đạm cười một tiếng, có lẽ trong lòng hắn căn bản cũng không có bất cứ hi vọng nào, tâm hắn đã nguội lạnh, rơi vào vực sâu tuyệt vọng.
Lúc đến đại môn Dương gia, thanh niên nhanh chóng lấy từ trong ngực ra một tấm kim bài. Người hầu canh cổng vừa nhìn thấy liền biết đây là khách quý, lập tức dẫn hai người vào phủ. Trực tiếp bỏ qua việc thông báo.
Bởi vì Dương Tông Hiền đã từng nói, bất cứ ai cầm trong tay kim bài thì chính là bằng hữu của
hắn, không cần thông báo mà cứ trực tiếp dẫn vào gặp hắn.
- Đại nhân, sắp gặp được Hoài Không tiền bối rồi. Ngài tuyệt đối không được nhắm mắt, ngàn vạn không được ngủ.
Xuyên qua hành lang, thanh niên liên tục gọi nam nhân trung niên bên cạnh.
Bởi vì hắn sợ đại nhân của mình sẽ ngủ thiếp đi mất, khi đó, muốn tỉnh lại e rằng rất khó.
Nhưng mà nam nhân trung niên có vẻ không ôm hi vọng gì lớn. Dùng thanh âm hữu khí vô lực nói:
- Vô dụng thôi, độc của minh xà chi yêu quá mạnh, một giọt cũng đủ để cho một vị Thông Huyền cảnh chết đi, ta tuy so với thông huyền cảnh bình thường mạnh hơn một chút nhưng
kết quả cũng không thoát được cái chết đâu.
- Đại nhân, ngài sẽ không chết. Hoài Không tiền bối ngay cả yêu tính của Ba xà còn có thể
áp chế, một cái Minh xà yêu độc khẳng định là có cách.
- Ha ha!
- Đại nhân, chớ nên cười như vậy, ta không phải nữ nhân đâu.
- A Long, nếu ta bị yêu độc công tâm, hãy để Hoài Không giết ta. Bây giờ thực lực của ta cũng
chỉ là Luyện thể thập tam trọng mà thôi, giết được.