Một cơn gió nhẹ nhàng thổi qua bên tai hắn, nam nhân trung niên lộ ra một nụ cười ảm đạm, tựa hồ có chút không cam tâm, tựa hồ có chút bi thương.
Nghe thấy hai người nói chuyện, người hầu phía trước một phen khiếp vía. Thông Huyền cảnh, rồi Luyện thể thập tam trọng các kiểu đều là tồn tại đỉnh phong tại Thương Ngô thành, cường giả loại này sao có thể bị thương nặng như vậy.
Minh Xà kia rốt cuộc là thứ gì? Vậy mà có thể làm bị thương Thông Huyền cảnh cường giả.
Sắp xếp cho nam nhân trung niên vào sương phòng, sau đó người hầu tự chủ trương cho người gọi y sư, còn mình thì đến thư phòng thông tri lão gia.
Lúc này Dương Tông Hiền cùng Hoài Không đang ngồi trong thư phòng, bàn chuyện Bách Phượng lâu, nghĩ cách để Bách Phượng lâu sinh ý tốt hơn một chút. Hạ nhân đột nhiên đẩy cửa đi vào khiến sắc mặt Dương Hiền Tông nháy mắt lạnh xuống.
Không gõ cửa mà tự tiện xông vào, đây chính là điều tối kỵ trong Dương phủ.
Huống chi xông vào lại chỉ là một người hầu, giết đi cũng không quá đáng.
Bất quá nghe được có người cầm kim bài đến phủ, hơn nữa còn bị thương nặng tới mức ý thức mơ hồ. Dương Tông Hiền cũng không cũng không quan tâm tới việc truy cứu cái gì cấp bậc lễ nghĩa, tôn ti trật tự, vội vàng đứng lên theo sau hạ nhân chạy tới sương phòng.
Hoài Không cùng Dương Tông Hiền vừa vào cửa, liền cùng hô lên một tiếng:
- Vu Mạch huynh!?
Vu Mạch nằm trên giường bộ dạng thoi thóp, cũng không có phản ứng gì, ngược lại A Long đứng một bên lau mồ hôi, vừa quay đầu nhìn thấy hai người Hoài Không thì lập tức thở phào nhẹ nhỏm, mây mù trong lòng như được xua tan bớt. A Long mừng rỡ chạy tới trước mặt Hoài Không nói:
- Hoài Không tiền bối, rốt cuộc tìm được ngài. Đại nhân nhà ta bị Minh xà đánh lén, yêu độc đã sắp tràn vào tim. Qua không được bao lâu liền sẽ phát tác yêu tính. Ngài mau cứu đại nhân nhà ta đi!
- Minh xà chi độc?!
Hoài Không vội vàng hỏi:
- Có phải là một đầu ở Đông hồ kia?
A Long vội vàng gật đầu, nói:
- Phải, đại nhân cùng ta đang tu luyện. Ai ngờ có một bầy tiểu yêu kéo tới quấy rối. Chúng ta cũng không định tổn thương bọn chúng, nhưng bọn chúng lại hướng chúng ta tấn công. Minh xà là nhân lúc chúng ta đánh nhau với bầy tiểu yêu, đánh lén đại nhân!
- Ta qua xem một chút!
Hoài Không bước đến cạnh giường, quan sát Vu Mạch đang thoi thóp, dùng tay thăm dò làn da của hắn. Dưới da tựa như có rất nhiều côn trùng chậm rãi di chuyển. Hoài Không lại tiếp tục vạch y phục hắn ra.
Y phục bị vạch ra để lộ vết thương dài một thước trước ngực, ngực Hoài Không nhói lên.
Xốc lên lớp vải rách dính huyết nhục, thấy được vết thương đã biến thành màu đen, mũi hắn đột nhiên trở nên ê ẩm.
Hoài Không sờ soạng lên vết thương một chút, những nơi bị Minh Xà tổn thương cứ như là bị nướng khét vậy, vết thương rất sâu, có thể nhìn thấy xương sườn trắng hếu bên trong.
Cũng chỉ có Thông Huyền cảnh cường giả mới có thể trụ đến bây giờ, nếu là Luyện thể thập tam trọng thì sợ là đã chết tại chỗ rồi.
Vu Mạch ảm đạm cười, bờ môi vô cùng nhợt nhạt:
- Hoài huynh, để ngươi chê cười rồi. Nếu không phải đầu Minh xà kia đánh lén, ta cũng không phải nhịu nhục thế này.
Minh Xà này trong vòng ba năm, thua hắn bốn lần, mỗi lần thua đều thân mang trọng thương đào tẩu.
Một cái bại tướng năm lần bảy lượt thua dưới tay mình, lại suýt chút lấy đi cái mạng nhỏ của hắn, Vu Mạch cảm thấy thực sự là quá mức ủy khuất.
- Ngươi còn cười được!?
Hoài Không sầm mặt, rơi vào trầm tư, sau đó hắn nâng tay, hướng phía đầu vai Vu Mạch điểm xuống.
Sử ra Phong Mạch Thủ!
- Vô ích mà thôi, Phong Mạch Thủ có thể phong bế kinh mạch của ta nhiều nhất là năm canh giờ, qua năm canh giờ vẫn không thể xoay đổi cục diện. Ta cầu ngươi chuyện cuối cùng, chờ đến lúc ta bị yêu độc công tâm thì nhất định phải giết ta!
- Ta sẽ không động thủ!
- Hoài huynh, ngươi nghe ta nói. Sau khi ta bị yêu độc công tâm liền không phải Vu Mạch ngươi đã biết, lúc đó ta chính là một quái vật. Giết ta liền có thể cứu giúp mọi người, nếu không dùng thực lực của ta, hôm nay Dương gia sợ là sẽ không còn ai sống sót.
Giết người rất dễ, thế nhưng khích lệ người khác giết mình thì rất khó.
Hoài Không biết rõ là vị huynh đệ trước mặt mình đã thật sự tuyệt vọng, thế nhưng hắn càng tuyệt vọng hơn...
Ôn Bình, chỉ có Ôn Bình mới có thể giúp hắn!
- Ta sẽ nghĩ biện pháp chữa khỏi cho ngươi, nằm xuống, đừng nói chuyện!
Nói là nói như vậy, nhưng Hoài Không cũng biết là rất khó giải quyết. Minh Xà chi độc có độc tính rất mạnh, không ai không biết, lấy một giọt độc ném vào trong giếng cũng đủ để một trăm tu sĩ Luyện thể thập tam trọng rơi đài.
Nếu không phải độc của đại yêu kia thì tốt biết mấy, ít ra Hoài Không hắn còn có biện pháp giải quyết. Thế nhưng đây là kịch độc của đại yêu, thêm mười Hoài Không cũng muốn bó tay.
Bởi vì hắn không phải là đại yêu, muốn áp chế yêu tính bên trong yêu độc thực sự là còn khó hơn lên trời.
Kháo Sơn tông.
Hoa Liêu tiến thẳng lên chủ điện, xuyên qua hành lang, đi tới một căn phòng u tối không ánh sáng, quỳ gối trước kim tọa, đứng trên kim tọa là một nam tử mặc hắc kim trường sam.
Nhìn thấy Hoa Liêu quỳ gối trước mặt mình, hắn vuốt râu lạnh giọng hỏi:
- Cái chết của Dương Hoa, tra được cái gì rồi?!
- Bẩm tông chủ, thuộc hạ đã điều tra qua. Dương trưởng lão lần cuối cùng xuất hiện là tại Bất Hủ Tông, giờ Dậu lên núi, hẳn là đi đàm phán việc mua sơn phong của Bất Hủ Tông, một canh giờ sau đó chưa thấy trở ra, sinh mệnh ngọc bài của Dương trưởng lão đã vỡ nát!
- Hừ, chỉ tra được mấy thứ rác rưởi này?!
Hoa Liêu nghe được câu nói này thì lạnh người, hắn lập tức vận khí hòng xua tan cổ hàn khí vừa ập đến kia.
Tông chủ tức giận... Có trải qua mới biết thế nào là đáng sợ.
Hoa Liêu tranh thủ thời gian giải thích :
- Thuộc hạ không phải là tra không được mà là không có cách nào tra. Giang Nguyệt Dạ muốn che chở cho Bất Hủ Tông, phủ thành chủ cũng muốn che chở Bất Hủ Tông, thuộc hạ là bất lực. Đêm qua Mạt Ảnh vụng trộm tiến đến, ai ngờ cũng tay không trở về.
Nam tử râu dài lộ vẻ mặt nghi ngờ, nơi có thể khiến cho Mạt Ảnh thất bại trở về cũng không nhiều, chỉ có phủ Thành chủ mà thôi.
Bất Hủ Tông đã xuống dốc... Lấy đâu ra năng lực này?
- Ừm, người của phủ Thành chủ đang ở đâu?
Hoa Liêu vội vàng trả lời:
- Không phải phủ Thành chủ, phủ Thành chủ không có người nào có thể khắc chế Mạt Ảnh. Mạt Ảnh đã nói qua là Bất Hủ Tông xuất hiện thủ hộ giả đặc biệt, phi thường mạnh. Hơn nữa, kẻ đó thủ hộ tại chân núi, thực lực khó dò, hắn vừa mới bước vào mấy bước liền bị nhìn chằm chằm.
Một người thợ săn trong bóng tối, bại lộ dưới mí mắt người khác, người cùng cảnh giới cũng sẽ không sợ hắn.
Nghe xong câu nói này, nam tử râu dài bỗng nhiên thả chậm tốc độ nói chuyện.
- Bất quá chỉ là một Luyện thể thập tam trọng thủ hộ giả mà thôi.
- Tông chủ đã sớm biết?
- Ngu ngốc! Nếu như là Thông Huyền cảnh thì Ôn Bình đã sớm dẫn người lên Kháo Sơn tông rồi, sao còn phải co đầu rụt cổ trong Bất Hủ Tông.
- Tông chủ anh minh!
- Ta hôm nay gọi ngươi tới là có chuyện khác, chuyện này trước tạm gác lại, phái thêm người thăm dò. Ngươi trước đi thỉnh Nhung lão tiên sinh đi một chuyến tới phủ Dương Tông Hiền phủ, chuyện kia quan trọng hơn.
- Tông chủ, chẳng lẽ ngài muốn lôi kéo Dương Tông Hiền? Thế nhưng sau lưng hắn có tên Hoài Không kia, chắc chắn sẽ không nguyện ý ở dưới trướng chúng ta, chúng ta lại không có cách nào dùng sức mạnh. Nhung lão tiên sinh sợ rằng cũng không khuyên nổi.
- Không liên quan tới việc Dương Tông Hiền, thám tử tại Dương gia vừa báo tin, hôm nay có một vị Thông Huyền cảnh cường giả tới Dương gia phủ đệ, bản thân bị trọng thương. Danh y bên trong thành đều đã được mời tới nhưng không có cách giải quyết. Ngươi để Nhung lão tiên sinh đi xem một chút, nếu có thể đem vị Thông Huyền cảnh kia chữa khỏi, Kháo Sơn tông liền có thêm một chỗ dựa, cũng có thể đem Dương gia cũng buộc chung một chỗ với chúng ta.
- Tông chủ là muốn lợi dụng y thuật của Nhung lão tiên sinh... Tông chủ thực sự cao minh, cứ như vậy, không cần sợ Giang Nguyệt Dạ của Bách tông liên minh hội tiếp tục bảo hộ Bất Hủ Tông. Thuộc hạ lập tức đi làm ngay.
Hoa Liêu nhanh chóng rời khỏi, so với việc Dương Hoa chết đi, để vị cường giả Thông Huyền cảnh này thiếu Kháo Sơn tông một cái nhân tình còn quan trọng hơn gấp chục lần.
Dù sao, chuyện kia lỡ không thành công, cũng không có tổn thất gì?