Đương nhiên, Ôn Bình văng ra khỏi trong sương phòng không phải hắn tự đi, cũng không phải có người bên ngoài gọi hắn. Mà là bị Hoa Liêu trực tiếp một quyền đánh bay, cái ghế vỡ nát đằng kia cùng hai đường rãnh nhỏ xuất hiện trên mặt đất chính là minh chứng tốt nhất.
- Không biết sống chết!
Sau khi đánh ra một quyền, Hoa Liêu cũng không có dự định dừng tay mà tiếp tục xông ra ngoài cửa, nộ quyền sinh phong.
Hoa Liêu, Chấp Pháp đường đường chủ, thực lực tại Kháo Sơn tông cũng gần với tông chủ. Hắn đã dừng lại ở Luyện thể thập tam trọng hơn mười năm, nắm giữ võ kĩ hơn mười loại, tất cả đều đã luyện đến lô hỏa thuần thanh.
Nếu như nói một quyền kia chỉ là tiện tay, thì hiện tại bộ pháp đuổi theo chính là đỉnh phong tạo cực.
Chớp mắt đã đến trước mặt Ôn Bình, Ôn Bình vừa mới đứng vững liền bị Hoa Liêu một tay bắt lấy.
Trong sương phòng, sắc mặt của mọi người trở nên khó coi, lúc này đánh nhau, thực sự không thích hợp. Nhưng bọn họ cũng biết, Kháo Sơn tông Hoa Liêu thực sự bị Ôn Bình chọc giận đến điểm giới hạn rồi.
Bởi vì Vu Mạch không còn sống được bao lâu nữa, đang còn trong quá trình cứu chữa, cho nên bọn họ cũng không ngăn cản hai người, chỉ cần không đánh vào đây thì không sao hết.
Lại nói tới Ôn Bình, bị Hoa Liêu một tay bắt lấy sau đó liền nhấc chân hướng hắn đá qua.
Ầm!
Một cước đá qua dù không thể rung chuyển Hoa Liêu nhưng lại khiến hắn phải buông lỏng tay.
Chớp thời cơ, Ôn Bình nhanh chóng lùi về phía sau mấy chục bước, đến bên cạnh Vân Liêu, nói một câu:
- Hoa trưởng lão, Luyện thể thập tam trọng ra tay đánh lén ta, ngươi giỏi! Vân Liêu, giúp ta phế hắn!
- Đã rõ!
Vân Liêu lộ ra nụ cười nhàn nhạt, trên khuôn mặt thư sinh nhiều hơn một phần khí thế sắc bén.
Có lẽ, người khác nhìn không ra một kẻ sát nhân là bởi vì bị tướng mạo đánh lừa, thế nhưng dù thế nào thì sau khi giết người ánh mắt cũng sẽ thay đổi, mà loại giết rất nhiều người, ánh mắt lại càng bất đồng với lúc trước.
Hiện tại Vân Liêu chính là loại người đó, đương nhiên bên trong mắt của hắn không sát khí hung tàn của sát thủ mà là một loại hưng phấn.
- Hoa trưởng lão, thỉnh!
- Hóa ra ngươi chính là vị thủ hộ giả kia của Bất Hủ tông, Luyện thể thập tam trọng, khó trách Ôn Bình dám đến Dương phủ.
- Thủ hộ giả?
Vân Liêu không biết câu nói này của Hoa Liêu là có ý gì, bất quá cũng không có hỏi lại, hắn muốn dùng nắm đấm của mình nói cho người trước mắt biết, ở chỗ này, dù Kháo Sơn tông có là rồng thì cũng phải ngoan ngoãn cuộn mình lại, Bất Hủ Tông há có thể dễ dàng bị người khi nhục!
Nhấc chân, gió nhẹ cuốn theo.
Chớp mắt đã tới trước mặt, sau đó nghiêng người hung hăng đá ra một cước, thân thể lại lần nữa đằng không mà lên, xoay tròn 360°, rồi lại đạp xuống một cước. Hoa Liêu chỉ đứng đó, dùng tay đỡ.
Hoa Liêu thấy vậy liền cười một tiếng, nhưng chợt nụ cười im bặt lại.
- Cũng chỉ có thế mà thôi... - Vân Liêu châm chọc.
Nửa người Hoa Liêu bị nện lún xuống, xuyên qua một tấc đá bàn xanh, nói ra liền dọa người.
Vân Liêu lập tức vận khí, dùng khí lôi theo mũi giày hướng lồng ngục của Hoa Liêu đá tới, sau đó chậm chạp nói:
- Đây là thực lực của trưởng lão Kháo Sơn Môn sao? Nếu như là dạng này liền khiến ta thất vọng rồi. Không bằng mua vài con gà về dạy công phu cho các ngươi, bởi vì các ngươi quá cmn gà.
Ầm!
Hoa Liêu dùng hai tay chắn trước ngực cản lại một cước của Vân Liêu, nhưng bởi vì lực công kích quá mạnh làm cho hắn run lên bần bật.
Cổ họng cảm thấy ngòn ngọt, khóe miệng tràn ra máu tươi.
Hoa Liêu dùng ngón cái tay phải lau vết máu trên miệng, trên mặt tức giận còn nhiều hơn vừa nãy thêm một bậc, lạnh lùng nói:
- Vốn không muốn dùng toàn lực, nhưng ngươi một tấc lại một một tấc lấn tới, ta càng nhân nhượng ngươi càng lấn tới ( trích BTNĐL), đã vậy ngươi đừng trách ta!
Viên lôi bôn!
Hoa Liêu đời này tu luyện một môn võ kỹ, đến nay đã đạt đỉnh phong quá năm năm.
Nếu như nói hắn còn có lá bài tẩy gì thì chính là môn võ kỹ này. Lúc ra chiêu, như là loài khỉ bình thường, cực kì linh mẫn, lực lượng lại cường đại như khỉ đột khổng lồ vậy. Cả hai hợp làm một.
Đặt hắn vững vàng tại chấp pháp đường trưởng lão trong những năm qua.
Ầm!
Hoa Liêu phá đồ mà ra, sau đó hai tay chống đất, bỗng nhiên vọt ra ngoài, bất quá không phải đầu hướng ra mà là hai chân.
Tốc độ nhanh chóng, người xem chỉ cảm thấy có một trận gió cùng một bóng đen vụt qua mà thôi, ngày đó thời điểm Dương Hoa chạy trốn khỏi chết cũng không có nhanh như vậy.
Thế nhưng mà khi song cước phóng tới, Vân Liêu liền nhanh chóng nghiêng người né qua.
Mặc dù có chút kinh ngạc nhưng mà Hoa Liêu còn có chuẩn bị hậu chiêu. Ở trên không xoay tròn quét ra, trong không trung thực hiện động tác cải biến quỹ tích vận động thân thể. Thật giống như là ở trên không trung có một khối bàn đạp vậy.
Hai chân như máy xay gió, hướng Vân Liêu còn đang trốn một bên đạp tới.
- Nằm xuống cho ta!
Ầm!
Bụi nhẹ bốc lên.
Hoa Liêu ổn định thân hình sau đó đứng tại bên ngoài hai mét, trên mặt lộ vẻ khinh thường rõ ràng, lạnh nhạt nói:
- Liền thực lực như vậy cũng dám xem nhẹ ta, thật sự là nghé con không sợ cọp.
Lúc này, gió thổi qua, bụi cũng tán đi.
Đằng trước xuất hiện một cái hố rộng một mét vuông, đó là nơi mà Hoa Liêu vừa đạp xuống một cước tạo thành. Tại trên nền đất vương vãi đầy mảnh vụn đá bàn xanh, như ngói nát vậy.
Nhưng mà Vân Liêu lại không có nằm trong hố mà là đứng một bên miệng hố, hoàn hảo vô khuyết.
- Đây là tốc độ nhanh nhất của ngươi sao?
Vân Liêu không khỏi cười một tiếng, tốc độ của Hoa Liêu này so với laser, thực sự quá chậm, cho dù là trong trọng lực trận hắn cũng dễ dàng tránh thoát.
- Làm sao có thể?!
- Tốc độ của ngươi quá chậm, ngươi đi chạy đua với rùa may ra còn thắng, à ngươi mà chạy đua với ốc sên thì chắc chắn thắng lun!
Ầm!
Hoa Liêu còn đang định mở miệng nói chuyện liền cảm giác trước mắt tối sầm, Vân Liêu vậy mà đã đứng trước mặt hắn.
Mặt dán mặt nhìn thẳng hắn.
- Ngươi...!
Hoa Liêu khiếp sợ, lời nói còn chưa xong câu thì phần bụng đã chịu bảy tám quyền, tóm lại là hắn cũng không đếm xuể.
Bởi vì tốc độ quá nhanh.
Đã vượt qua tốc độ bình thường của luyện thể thập tam trọng.
Loại tốc độ này, Hoa Liêu cũng chỉ thấy ở vị tông chủ của mình, ngoài ra không còn ai.
Chẳng lẽ người trước mắt cũng là cùng giai vô địch?
Khục khục!
Hoa Liêu quỳ một chân tên mặt đất, nặng nề ho khan hai tiếng, nhịn đau đứng lên lần nữa,
Thế nhưng hắn nghĩ đã không phải lúc tiếp tục đánh nhau nữa mà chạy trốn. Hắn căn bản không hiểu rõ đối phương, tốc độ cùng lực lượng của đối phương mạnh hơn hắn nhiều lắm, tiếp tục đánh nữa hắn liền có thể như Ôn Bình nói, bị phế tại chỗ.
Chết thì không chết được, thế nhưng một đời thanh danh liền bị hủy trong chốc lát, mà người trước mắt sẽ giẫm lên đầu hắn để Bất Hủ Tông lần nữa chói mắt.
Ầm!
Hoa Liêu bỗng nhiên ném một vật xuống đất, một đạo bạch mang chói mắt hiện lên, người liền biến mất tại trong hậu viện.
Bất quá trên mặt đất lưu lại năm chữ:
"Sơn Thủy vĩnh gặp lại!"
- Không đánh mà chạy, quá hèn nhát!
Vân Liêu cũng không đuổi theo, chỉ là nhàn nhạt nói thầm một câu.
- Được rồi, đánh xong còn trang bức cái gì. Đi, hai ta đi vạch trần chân diện của lão già không biết xấu hổ kia.
Ôn Bình xoay người sang chỗ khác, bước đi vào phòng.
Dương Tông Hiền bọn người lập tức nhìn lại. Nhìn thấy hai người không tổn hao lông tóc gì liền đặt ánh mắt ra phía sau.
Hoài Không hỏi:
- Đã náo xong?
Ôn Bình bất đắc dĩ cười một tiếng:
- Thật xin lỗi, yêu trù tiền bối, là hắn muốn oánh ta thôi!
- Hoa trưởng lão đâu?
- Chạy rồi, nôn hai ngụm máu xong liền không biết tại sao bỏ trốn.
Ôn Bình nhàn nhạt trả lời bình bình đạm đạm, nhưng rơi vào tai mấy người Dương Tông Hiền lại như là tiếng sấm vậy.
Hoa Liêu là ai?
Đường chủ chấp pháp đường, thực lực tại Kháo Sơn Môn chỉ đứng sau tông chủ.
Không chỉ thua tại đây còn xách dép bỏ chạy. Vân trưởng lão này rốt cuộc là a? Thực lực mạnh như vậy?
Trưởng lão mạnh như vậy, tại thời điểm Bất Hủ Tông chưa xuống dốc cũng không có hai cái nha.
Xem ra Bất Hủ Tông quật khởi đã thành lẽ tự nhiên, Kháo Sơn Môn dựa thế mà lên, vẫn như cũ không thể xưng bá xưng vương tại Thương Ngô thành.
Lúc này, Ôn Bình đi tới trước mặt Nhung lão nói:
- Lão tiên sinh, chỗ dựa của ngươi đã chạy rồi, ngươi một cái luyện thể ngũ trọng, còn muốn tiếp tục giả vờ sao?
- Hắn là hắn, ta là ta. Lão hủ muốn cứu người nhất định làm đến nơi đến chốn.
- Còn muốn giả vờ, đã như vậy, ta liền một điểm thể diện cũng không cho ngươi. Ngươi biết cái gì gọi là Minh xà, nói ta nghe xem!
- Ta tại sao phải nói với ngươi?
- Ngươi căn bản là không biết, nếu không ngươi cũng không cầm ngân châm đến. Minh xà yêu độc có tính ăn mòn rất mạnh, có thể ăn mòn bất cứ cái gì phàm vật. Vàng bạc đồng sắt, tất cả đều có thể bị một giọt nọc độc ăn mòn. Ngươi chẳng lẽ không biết điều này?
- Nói hươu nói vượn!
- Hoài Không tiền bối, ngươi thử nói xem?!
Ôn Bình bỗng nhiên nhìn về phía Hoài Không, sau đó rút lui vài bước .
Hoài Không lập tức cầm lấy một cây ngân châm, không quan tâm đi tới trước người Vu Mạch, sau đó đâm vào cánh tay của hắn.
Nhung lão còn chưa kịp ngăn lại thì ngân châm đã nhập thể.
Lúc rút ra, phần châm tiến vào cơ thể đã biến mất không còn gì, giống như là bị cái gì cắn nuốt vậy.