Hoài Không nắm chặt cây châm chỉ còn một nửa kia, mạnh mẽ bóp nó thành bã vụn. Tức giận đến da mặt đều run rẩy.
Hắn thật không ngờ lời Ôn Bình nói là thật, thật còn hơn cả vàng. Nhung lão được dân chúng Thương Ngô thành tán dương, xưng là đức cao vọng trọng, diệu thủ thần y vậy mà lại là loại tiểu nhân không biết xấu hổ, rõ ràng biết không cứu được Vu Mạch còn cố tình kéo dài thời gian.
Hoài Không lần nữa rút ra một cây châm, vẫn như cũ giống nhau, phần kim đâm vào thịt đã bị ăn mòn hết, ngân châm sở dĩ có thể đứng vững là do bị làn da kẹp lấy mà thôi.
- Tốt!
Hoài Không lần nữa rút ra một cây.
Vẫn là giống như hai cây trước đó.
- Tốt! Tốt!
Nói ra ba chữ "tốt", Hoài Không hất ống tay áo, giận giữ quát lên:
- Nhung lão tặc, nếu để ta lại thấy ngươi lần nữa, ta liền để ngươi cùng cái gọi là Kháo Sơn tông biến mất tại Thương Ngô thành.
- Ta...!
Lão giả cả người lập tức co quắp ngồi trên mặt đất, trên khuôn mặt vốn còn sung mãn bỗng nhìn như già thêm mười tuổi.
Nghĩ mở miệng nói chuyện nhưng lại không biết làm sao mở miệng.
Lúc này Ôn Bình đi tới, nói:
- Một người có thể không có nhân tính, bởi vì thế giới này không hoàn hảo. Nhưng nếu một vị y sư vì mặt mũi của mình, vì mục đích không cho ai biết, không quan tâm sinh tử của bệnh nhân, vậy thì không xứng làm một cái y sư nữa.
Dứt lời, Ôn Bình từ bên tai hắn rời đi, lãnh đạm hướng về phía Vân Liêu quắc mắt:
- Ném hắn ra bên ngoài!
Khi Vân Liêu dẫn Nhung lão ra sương phòng, Hoài Không cả người giống như là điên cuồng vậy, dùng tay đem tất cả ngân châm trên người Vu Mạch lấy xuống. Trong đầu mơ hồ hồi tưởng lại câu nói Vu Mạch một mực dặn dò hắn,
- Nếu như ta bị yêu độc công tâm, động thủ giết ta...
Hoài Không tuyệt vọng ngửa mặt lên trời thở dài, tự lẩm bẩm:
- Chẳng lẽ ta phải tự tay giết bằng hữu của mình?
Chính tay giết địch nhân, giơ tay liền chém xuống dễ dàng mà thôi, sẽ không thương tiếc, lại càng không để ý tới sau khi hắn chết thì có mộ phần hay không.
Đi giết chết tri kỷ của mình, loại thống khổ này liền không thể nói thành lời, loại này không đành lòng, giống như nước Đông hồ, mênh mông vô bờ bến.
Dương Tông Hiền tiến lên, vỗ vỗ bả vai Hoài Không, nói:
- Hoài huynh, cố nén bi thương, có lẽ đây là số mệnh của Vu huynh!
- Dương huynh, A Long, các ngươi ra ngoài đóng cửa lại đi, loại thống khổ này liền để mình ta gánh chịu.
Hoài Không đã chuẩn bị xong tâm thế giết Vu Mạch, loại chuyện này dù sao cũng phải có người làm, không phải hắn thì cũng là người khác. Và dù làm hay không thì Vu Mạch cũng không thể sống sót, nhưng nếu không động thủ, Dương gia hôm nay liền biến thành tu la địa ngục.
- Yêu trù tiền bối, ta có thể cứu hắn.
Một câu nói long trời lở đất hạ xuống, Dương Tông Hiền kinh sợ quay đầu lại, sau đó lại thất thố bắt lấy hai cánh tay Ôn Bình, trong ánh mắt mang theo kinh hỉ nhìn thẳng vào hắn.
- Ôn tông chủ, ngươi là đang nói thật?
- Thật sự, ta có biện pháp cứu vị tiền bối đang nằm trên giường này, bất quá nếu như ngươi cứ tiếp tục nắm lấy ta...
Dương Tông Hiền vội vàng buông tay, cười đến rất khờ dại, tranh thủ thời gian xin lỗi Ôn Bình, bộ dạng vui vẻ tựa như Dương Nhạc Nhạc lúc đột phá lên Luyện thể lục trọng, hoàn toàn không có phong phạm của một thương nhân kiêu hùng tung hoành tại Thương Ngô thành.
- Thật sao?
Ôn Bình còn chưa đi được hai bước, Hoài Không lại hỏi lần nữa.
- Những thứ khác ta có thể làm không được, thế nhưng cái sự tình yêu độc này ta xử lý rất tốt.
Dứt lời, Ôn Bình đi tới trước giường, lấy từ trong ngực ra cây xì gà cuối cùng trong ngày hôm nay, nhóm lửa đốt cháy.
Ôn Bình hít sâu một hơi, sau đó đem đám khói giữ lại trong miệng, đem mặt lại gần mặt Vu Mạch, chậm rãi phun khói thuốc ra.
Khói xanh như sương mù sáng sớm, phủ lên khuôn mặt Vu Mạch, theo thời gian dần dần tiêu tán tại trong phòng.
Ôn Bình không dừng lại, tiếp tục phun ra mười mấy ngụm khói, mỗi lần Vu Mạch đều sẽ hít vào mũi, dù không nhiều nhưng qua mười mấy lần liền tích lũy không ít.
n!
Cả người Vu Mạch bỗng nhiên chấn động một cái, cho dù là đang trong tình trạng bất tỉnh cũng giãn ra lông mày.
- Cái này...!
Hoài Không thấy cảnh này, trên mặt lộ rõ kinh hỉ, siết quả đấm, tựa hồ vô cùng khẩn trương.
- Dương tộc trưởng, có thể hay không giúp ta tìm tới một ống trúc, không cần quá lớn, càng nhỏ càng tốt.
Dương Tông Hiền vội vàng gật đầu, cất bước hướng ra ngoài, bởi vì dáng người hắn mập mạp, vừa chạy vừa uốn éo nhìn rất buồn cười. Vượt qua cánh cửa, sau đó liền chạy ra sau nội viện, hướng phía phòng của mình.
Chỗ ở của hắn may mắn có một mảnh rừng trúc nho nhỏ.
Sau khi chọn được ống trúc, Dương Tông Hiền nhanh chóng đưa tới, bất quá vẫn không nhịn được hỏi một câu:
- Ôn tông chủ, lấy cái này để làm gì?
- Cắm vào trong lỗ mũi của hắn.
Ôn Bình dứt lời, đưa một đầu ống trúc vào trong lỗ mũi Vu Mạch, tận lực để cho khoảng cách gần với xoang mũi một chút, sau đó hít một miệng đầy khói, lại hướng về phía ống trúc chậm rãi nhả ra. Khói xanh thuận xoang mũi trực tiếp tiến nhập vào đường hô hấp. Lặp đi lặp lại mấy chục lần, đến lúc xì gà sinh mệnh đã ngắn còn một nửa, tựa hồ đã có khởi sắc.
- Ah!
Vu Mạch đột nhiên phát ra thanh âm, gương mặt nhăn nhó dần dần giãn ra, cho người ta một loại cảm giác thư sướng. Giọng Vu Mạch phi thường yếu ớt, nghe vô cùng bất lực nhưng đến tai mấy người Dương Tông Hiền lại giống như là pháo hoa này tết, khiến họ cực kì mừng rỡ.
Đây là âm thanh tuyệt vời nhất trong năm canh giờ qua, quá là êm tai.
Hoài Không lập tức đi tới bên cạnh Vu Mạch, thấp giọng hô lên bên tai hắn:
- Vu huynh! Vu huynh!
Ôn Bình bất đắc dĩ cười một tiếng nói:
- Yêu trù tiền bối, ta vừa mới bắt đầu quá trình trị liệu, vị tiền bối này cũng không có tỉnh nhanh như vậy đâu. Bất quá vừa rồi hắn có thể có cảm giác, nói rõ yêu độc đã bị kìm chế.
- Nhanh như vậy?!
- Tính ra là chậm, đúng, các ngươi vẫn nên đi ra ngoài một chuyến, tốt nhất là đem cửa sổ bịt kín lại.
- Vì sao vậy?
- Khói mù này của ta chính là khói thuốc nha, vị tiền bối này còn chưa thể tự mình hít toàn bộ vào cơ thể, ta làm như vậy vẫn là có phần lớn tiêu tán tại trong phòng. Nhiều người ở đây, mỗi người hít vào một ít, vị tiền bối này lại mất đi một phần.
- Đã hiểu!
Hoài Không gật đầu, đi ra cửa, sau đó tự mình đi tìm ván gỗ, bịt kín cửa sổ lại.
Một khắc đồng hồ sau.
Ôn Bình từ bên trong phòng đi ra, nhanh chóng đóng cửa lại. Vừa quay người, bốn người bên ngoài lập tức xúm lại.
Hoài Không là người mở miệng đầu tiên, hỏi Ôn Bình:
- Ôn tông chủ, vị bằng hữu kia của ta thế nào?
Ôn Bình trả lời:
- Yêu độc tạm thời đã bị chế trụ, trong vòng vài ngày hẳn là sẽ không tái phát, vị tiền bối kia có thể ngủ ngon mấy ngày.
Nghe được câu trả lời của Ôn Bình, Hoài Không không kịp chờ đợi, muốn đẩy cửa đi vào, bất quá lại bị Ôn Bình cản lại. Ôn Bình có thể lý giải tâm trạng nóng nảy của hắn, thế nhưng thời điểm này Vu Mạch thực sự cần nghỉ ngơi.
Vượt qua sinh tử đại kiếp, dù là Thông Huyền cảnh cường giả đi nữa thì cũng giống người bình thường, cần an tĩnh nằm trên giường nghỉ ngơi.
Hoài Không gượng gạo cười một tiếng
- Vậy để cho Vu huynh tiếp tục nghỉ ngơi.
Đi được hai bước, Hoài Không mở miệng lần nữa:
- Hôm nay, đa tạ Ôn tông chủ ra tay trợ giúp, nếu không mệnh của bằng hữu ta sợ là đã tận.
- Ôn tông chủ cứ việc mở miệng, Dương Tông Hiền ta cũng sẽ không để ngài thiệt thòi.
Thứ có thể áp chế độc tính hẳn là một loại thần dược, Dương Tông Hiền đoán chừng là giá rất đắt, dù Ôn Bình không mở miệng đòi thù lao nhưng hắn không thể không hỏi.
- Một vạn kim tệ!
- Cái này...!
Con số này để cho Dương Tông Hiền lập tức muốn nói lại im bặt.
Nhìn Dương Tông Hiền có chút kinh ngạc, Ôn Bình cười cười, nói:
- Cho nên Dương tộc trưởng không cần phải nói tới chuyện phí tổn. Nếu là cứu người, số tiền này chỉ là chuyện nhỏ. Thứ có giá trị trực tiếp với mình mới là bảo vật, thứ này đối với vị tiền bối kia là vật cứu mệnh, trái lại , nếu như không cần dùng đến nó, nằm ở trong tay ta chính là rác rưởi!