- Ôn tông chủ vẫn là có lòng đại nghĩa, lần này dẫn đầu, Bất Hủ Tông quật khởi lẽ đương nhiên rồi. Nhưng mà Ôn tông chủ, ta có thể vào xem vị huynh đệ kia của ta hay không? Ta hiện đang rất nóng ruột.
Dương Tông Hiền hiếu kì hỏi một chút, thế nhưng tại lúc Ôn Bình nói là Vu Mạch cần phải nghỉ ngơi lại còn đi hỏi như vậy, ít nhiều có chút mờ ám trong đó, có lẽ là ngươi nói vô tâm, người nghe hữu ý, giống như là bên trong lời nói có chuyện.
Đặc biệt là Nhung lão Kháo Sơn Môn vừa mới bị vạch trần hành vi ghê tởm, càng khiến người ta nghe có chút khó chịu.
- Hoài Không tiền bối, hiện tại liền mau đi vào xem đại nhân nhà ta đi, lỡ như hắn cũng giống như tên tiểu nhân Kháo Sơn Môn kia...
A Long một bên bỗng nhiên mở miệng, bất quá lại bị Hoài Không đánh gãy lời nói của hắn.
Thế nhưng A Long đã hướng phía sương phòng bước đi, lời hắn nói cùng hành vi của hắn để bầu không khí trong viện trở nên có chút ngưng trọng.
Tín nhiệm là một bức tường kín ngăn tại trước mặt hai người, một khi bức tường dựng thẳng lên, tất cả mọi người sẽ ngờ vực một cách vô căn cứ.
Suy đoán là người ở phía sau bức tường kia có phải đã rời đi hay vẫn còn đứng đó.
Nào là lời nói vạn kim, cùng phương pháp áp chế yêu độc, lúc này lại giống như trò cười, là thật là giả để cho người không thể đoán.
- Ngươi?!
Vân Liêu nhịn không được bóp quyền, trên khuôn mặt lộ rõ sự tức giận.
Ôn Bình ngăn lại Vân Liêu, nhàn nhạt nói một câu:
- Vân trưởng lão, không có gì đáng ngại.
Vân Liêu rất là kích động, lớn tiếng nói:
- Tông chủ, đệ tử trong tông dùng vạn kim mua ngươi cũng không nỡ bán, hiện tại lại lấy xì gà ra cứu một kẻ hấp hối sắp chết, xuất phát từ lòng đại nghĩa không lấy tiền của bọn họ, lại bị người này ngờ vực vô căn cứ, vũ nhục.
- Vân trưởng lão, A Long hắn không phải có ý tứ này, chúng ta cũng không hề hoài nghi bổn sự của Ôn tông chủ.
- Đúng vậy, Vân trưởng lão, đừng quá kích động. A Long không biết cách nói chuyện, ngài đại nhân không nên chấp tiểu nhân.
Hai người Hoài Không lập tức đứng ra hòa giải.
Nói là nói như vậy, thế nhưng hai người vẫn là không nhịn được hướng sương phòng nhìn sang, trong phòng đều không có động tĩnh gì.
Ôn Bình chợt cười cười, nói ra:
- Đã muốn nhìn thì vào xem đi, bất quá ta cảnh cáo trước, lần tiếp theo chữa bệnh cũng không miễn phí, cũng không phải đơn giản vạn kim như vậy đâu nha.
- Cái gì?
- Không có gì, vị bằng hữu gọi A Long kia, vào xem đại nhân của ngươi đi.
- Tông chủ?!
Vân Liêu ở một bên thấp giọng hỏi thăm một tiếng, hắn có chút không biết rõ vì nguyên nhân gì mà Ôn Bình lại làm như vậy.
Người ta đang bắt đầu nghi ngờ ngươi, nhưng Ôn Bình ngươi lại đeo một bộ dạng không quan tâm. Dù cho là một người có lòng dạ rộng lớn cũng không lớn tới mức này nha.
Ôn Bình thấp giọng trả lời:
- Không có gì, để bọn họ xem đi. Thật ra ta định thử làm một y sư cao thượng y đức một lần, lại không có thành công.
Dứt lời, Ôn Bình cười ngầm trong lòng.
Đi vào đi!
Đi vào đi!
Các ngươi đã muốn xem, liền trả một cái giá lớn.
A Long không rõ ràng lắm đẩy cửa đi vào, bất quá hắn thấy, một cái tông chủ nho nhỏ tức giận thì làm được gì hắn? A Long hắn đã từng được gặp qua nhiều vị thông huyền cảnh rồi, chính đại nhân nhà hắn cũng là một vị thông huyền cảnh cường giả.
Bình thường, đi đến chỗ nào cũng có người đứng xếp hàng hơn trăm mét chỉ để được tặng quà, tặng lễ cho đại nhân hắn.
Nếu như người trước mặt này giống như lão già không biết xấu hổ kia, chỉ là cố làm trò qua mắt người, vậy cũng đừng trách hắn hạ thủ vô tình.
- Đại nhân!
Sau khi đẩy cửa ra, A Long lập tức hướng vào trong phòng hô một tiếng.
Nhưng tại lúc cửa vừa hé ra, một đoàn khói xanh liền đập vào mặt mấy người , theo gió bay ra ngoài tiêu tán hết.
Dương Tông Hiền có chút hiếu kì tự lẩm bẩm:
- Cái này sao lại có nhiều sương mù như vậy a?
Bất quá cũng không có tiếp tục quan tâm vấn đề này, liền theo A Long đi vào trong sương phòng, bốn mắt hướng về phía giường nhìn tới, thấy Vu Mạch còn đang ngồi dựa vào đầu giường.
Đôi môi vốn tái nhợt lúc này lại xuất hiện thêm huyết sắc, thoạt nhìn sinh cơ bừng bừng, vết thương trên ngực bị yêu độc ăn mòn hiện tại giống như là thay một lớp da khác vậy, không còn quá dữ tợn, ít ra khi nhìn vào cũng không khiến người ta sợ hãi.
Dương Tông Hiền kinh ngạc, nhẹ giọng lẩm bẩm:
- Ôn tông chủ này thế mà có y thuật thần diệu như vậy!
Loại cảm giác này giống như hắn hóa ra cũng không tin Ôn Bình có thể trị hết bệnh cho Vu Mạch, mà chỉ là để cho Vu Mạch thoát khỏi cái chết trước mắt mà thôi.
Có lẽ là do tuổi tác của Ôn Bình, bởi vì quá nhỏ.
Mà y thuật cần phải tích lũy mười năm, hai mươi năm, có khi là cả đời mới có thành tựu như vậy.
Lại nhìn sang A Long, trông thấy hắn cũng biểu lộ vừa mừng vừa sợ.
Hoài Không cũng theo sau cảm khái một câu, ba chân bốn cẳng chạy tới trước giường, trên mặt lộ rõ sự kinh hỉ. Cẩn thận từng li từng tí tìm tòi trên dưới toàn thân vị huynh đệ này, nói:
- Không có việc gì là tốt rồi, không có việc gì là tốt ah!
- Ha ha ha!
Vu Mạch nhẹ giọng cười một tiếng, tuy trong nụ cười còn ẩn chứa sự ảm đạm nhưng đã đỡ hơn mấy canh giờ trước nhiều rồi.
- Đã thiếu nợ vị tiểu huynh đệ kia!
- Đúng vậy a, lần này may mà có hắn, không nghĩ tới hắn còn trẻ vậy mà lại có y thuật cao thâm như thế. Ngay cả minh xà chi độc cũng dễ dàng hóa giải.
Loại thủ đoạn này, muốn tìm một người khác tại Đông hồ e rằng rất khó.
Tất nhiên không phải là ở Đông Hồ không có người có thể áp chế yêu độc Minh xà, thậm chí là số lượng còn vượt qua một bàn tay.
Thế nhưng những người đó đều là trụ cột vững vàng của các đại thế lực, danh vọng đều bên trên chúng sinh. Bọn họ loại này đều là độc lai độc vãng, bình thường rất khó gặp được, coi như là Vu Mạch đã đạt tới thông huyền cảnh cũng rất khó cầu gặp nói chuyện một lần, nói chi đến chuyện nhờ đối phương ra tay cứu chính mình một mạng.
Những người kia chỉ sợ là y thuật cũng không làm được như Ôn Bình vậy, một khắc đồng hồ liền đem người chết cứu sống trở về, loại y thuật này, tại Đông hồ không nói đệ nhất thì cũng khó mà kiếm ra một người ngang tay.
Vu Mạch gạt đi dáng cười, nói ra:
- Thiếu niên kia nói ta coi như là mệnh còn chưa đến mức đoạn tuyệt, ha ha, vẫn là lần đầu ta nghe có người nói như thế với ta.
Thanh âm mặc dù nghe qua rất suy yếu, nhưng đã không ẩn ẩn tuyệt vọng như trước.
- Bây giờ ngươi cảm thấy thế nào?
- Vị tiểu y sư kia vừa mới giúp ta kiềm chế yêu độc, sống sót sẽ không thành vấn đề lớn.
- Vậy là tốt, vậy là tốt rồi!
Hoài Không lập tức mừng rỡ cảm thán hai tiếng, chợt trừng mắt nhìn A Long bên cạnh:
- Ngươi a! Thật không biết trong đầu ngươi chứa thứ gì, hiện tại liền tốt rồi, vô duyên vô cớ đi đắc tội một thần y như vậy.
- Ta...
A Long còn nghĩ phản bác lại hai câu, nhưng là không dám mở miệng nói tiếp nữa.
Đúng lúc này, biến hóa phát sinh.
Vu Mạch vốn nguyên lai khí tức ổn định đột nhiên run lên, hai tay theo sát nắm chặt cái chăn, ngóc đầu lên hét một tiếng.
Ah!
Theo sau tiếng hét này đi ra, khí tức Vu Mạch trở nên cực kì hỗn loạn.
Nếu như nói Vu Mạch vừa rồi là cái ao yên tĩnh, thì hiện tại hắn là một hồ nước sôi, sôi trào mãnh liệt (hồ nước nóng, nơi nào có núi lửa thì mới dễ có) .
- Vu huynh, ngươi bị sao vậy?
Hoài Không lập tức đè thân thể Vu Mạch xuống. Khi ánh mắt quét xuống, thấy được một hình ảnh không thể tưởng tượng.
Vết thương trên ngực vậy mà chảy ra chất lỏng xanh lục. Lại lần nữa ăn mòn da thịt xung quanh vết thương.
Trong chớp mắt liền cháy sém.
Hoài Không lập tức hô:
- Dương huynh, mau đi gọi Ôn tông chủ!
Dương Tông Hiền gật đầu, vội vàng ra sương phòng. Bởi vì dáng người quá béo, nhìn như lúc nào cũng có thể bị ngã sấp mặt. Khi hắn nhìn thấy Ôn Bình đang từng bước một hướng cửa đá rời đi, liền biến sắc, vội vàng hô: