Dương Tông Hiền hô nhưng Ôn Bình cũng không có ý định dừng bước.
Chẳng phải các ngươi muốn xem sao? Hiện tại đã xem đủ chưa?
Hắn sở dĩ để Hoài Không phong kín cửa sổ, thậm chí là bịt kín từng lỗ hổng nhỏ trên cửa là để cho khói xì gà tràn ra tồn tại trong phòng, như vậy đỡ phải mất công từng ngụm từng ngụm truyền khói qua cho người bệnh.
Vốn là một cây xì gà sinh mệnh này cũng chỉ có thể đem đến tác dụng là tạm thời áp chế yêu độc mà thôi, muốn hoàn toàn thanh trừ chất độc trong cơ thể cần ít nhất là năm mươi cây trở lên.
Vừa mở cửa, khói xanh tán đi. Vốn dĩ số lượng đầy đủ để tạm thời áp chế yêu độc không tái phát lại trực tiếp hao tổn đi một nửa.
Chuyện tái phát chỉ là sớm muộn.
Lúc trước đã nói khói thuốc đó là để chữa bệnh, đâu phải khói độc đâu. Một căn phòng nếu chỉ chứa khói độc mà các ngươi mở cửa ra chính là cứu người bên trong. Đằng này trong phòng là khói thuốc, so với dưỡng khí (khí ôxy) còn muốn tốt hơn gấp ngàn lần, các ngươi đi mở cửa ra chính là tự tay làm khó bệnh nhân rồi. Không trách ta được.
Dương Tông Hiền thấy hai người Ôn Bình không có biểu hiện muốn dừng chân, vội vàng chạy nhanh, chắn trước người Ôn Bình.
- Ôn tông chủ, xin cứu mạng a!
- Dương tộc trưởng, các ngươi nhanh như vậy liền xem xong rồi?
- Ôn tông chủ, huynh đệ kia của ta không biết làm sao lại xảy ra chuyện rồi! Ngài nhanh đi xem một chút đi!
- Thật xin lỗi! Dương tộc trưởng, ta không phải y sư!
- Ôn tông chủ, là chúng ta sai, chúng ta không nên bỏ qua khuyến cáo của ngươi tự tiện đi vào. Xin ngài trở lại xem một chút đi, huynh đệ kia của ta hiện tại tình trạng giống như lúc trước vậy, chỉ sợ không chịu đựng nổi.
- Vậy thì sao? Mắc mớ gì tới ta?
Ôn Bình dứt lời liền muốn cất bước đi tiếp.
Đúng lúc này, Hoài Không đi ra, sắc mặt khó coi. Hắn đã đoán được thứ sương mù tan đi lúc vừa mới mở cửa là thứ gì rồi, chẳng phải là khói thuốc mà Ôn Bình hướng lỗ mũi Vu Mạch phun vào sao?
Khói kia chính là thứ mấu chốt áp chế độc tính.
Nhưng bọn họ lại tự mình mở cửa làm khói thuốc bay ra ngoài hết, còn một mực nghĩ rằng mở cửa để cho không khí dễ dàng lưu thông.
- Ôn tông chủ, ngươi có điều kiện gì cứ nói thẳng ra. Chuyện này là A Long làm sai, nhưng hắn cũng xuất phát từ việc lo lắng vị huynh đệ của ta mà thôi. Hi vọng ngươi có thể xem thảm trạng vị huynh đệ kia của ta mà rộng lòng cứu giúp.
- Điều kiện?
Ôn Bình trong lòng cười thầm một tiếng.
Ta chính là đang chờ câu nói này của ngươi nha.
Các ngươi không phải rất thích xem sao? Cái giá phải trả sau khi xem rất là lớn nha.
Cây xì gà thứ tư có giá một vạn.
Cây thứ năm sẽ bao nhiêu?
- Yêu trù tiền bối, còn nhớ rõ câu nói lúc trước của ta sao? Lần chữa tiếp theo không phải là miễn phí, mà cũng không đơn giản là vạn kim đâu. Nói thật, trong tay ta không còn cây xì gà nào nhưng là Vân trưởng lão còn có một cây cuối cùng.
- Vân trưởng lão?!
Hoài Không lập tức nhìn sang Vân Liêu.
Vân Liêu không có tiếp lời, hắn muốn nhìn một chút Ôn Bình đến cùng muốn tính toán cái gì. Bất quá khi nghĩ tới cây xì gà thứ tư, tông chủ liền muốn lấy của hắn một vạn kim, vậy cây thứ năm sẽ có giá bao nhiêu? Thật là khiến cho người ta chờ mong a.
Khó tránh tông chủ nhà mình bị người ta nghi kỵ cũng không có tức giận, hóa ra là đã tính toán trước hết rồi.
Ôn Bình mở miệng nói ra:
- Không nhiều, mười vạn kim tệ!
- What?
A Long đứng tại cửa sương phòng biến sắc.
Hai người còn lại cũng mang sắc mặt cực kì khó coi. Bởi vì con số mười vạn là quá lớn, bọn họ mấy ngày gần đây tại Bách phượng lâu làm một món ăn giá năm mươi kim kiếm lời rất nhiều , bất quá cũng mới lên một vạn mà thôi.
Vừa vặn đạt được một phần mười yêu cầu của Ôn Bình mà thôi. Tiền tài ngày xưa hắn kiếm được đều đã tiêu hết trên đường đi tứ phương rồi, căn bản không lấy ra nổi con số lớn như vậy. Càng không phải nói tới Dương gia, đem toàn bộ gia nghiệp, gia sản của gia tộc đi bán hết sạch cũng chỉ là giá trị mười vạn kim tệ mà thôi. Rốt cuộc ngươi là một tông chủ tông môn hay là đầu lĩnh của một băng cướp?
Ôn Bình thấy không có ai lên tiếng liền quay người, để lại một câu:
- Các vị cân nhắc thật tốt sau đó lại lên Bất Hủ Tông tìm ta nói chuyện.
- Cái này... Ôn tông chủ, mười vạn kim...
Dương Tông Hiền vội vàng ngăn lại Ôn Bình
- Ôn tông chủ, có thể giảm đi một chút, hai vạn kim được hay không? Ta hiện tại liền cho quản gia mang kim phiếu tới.
- Ta đã nói qua, lần chữa tiếp theo liền sẽ không phải giá vạn kim như thế. Chốt giá, nguyện ý mua liền mua, không nguyện ý mua liền bái bai.
- Ôn tông chủ, mười vạn kim thực sự là chúng ta không thể bỏ ra nổi, nhưng nếu là Ôn tông chủ nguyện ý ra tay, bằng hữu này của ta là một vị thông huyền cảnh, cũng không phải hạng người vong ân phụ nghĩa, tương lai nhất định sẽ giúp Ôn tông chủ một ít sức lực.
Thông huyền cảnh trợ lực a.
Ôn Bình ngẩng đầu cười cười, cái này sức hấp dẫn rất lớn đó.
Nhưng lại không hấp dẫn bằng mười vạn kim.
- Thật xin lỗi, ta cần thông huyền cảnh để làm gì?
- Kháo Sơn Môn kia...
Ôn Bình đánh gãy lời nói Dương Tông Hiền, vốn còn định nói: Ngươi thử để Kháo Sơn Môn buổi tối đi tới địa bàn Bất Hủ Tông chúng ta xem, kiểu gì mà không trở thành đồ ăn cho ác linh kỵ sĩ?
Bất quá nói câu này ra lại có phần trang bức quá, hắn là một thanh niên nghiêm túc, không yêu thích trang bức.
A Long đứng một bên đột nhiên lên tiếng :
- Ôn tông chủ, còn có ta, nếu là ngươi chướng mắt đại nhân nhà ta bị thương, ta có thể làm bất cứ việc gì vì ngươi. Chỉ cần ngươi có thể nguyện ý cứu đại nhân nhà ta, ta nguyện ý giúp ngài giải quyết tất cả chướng ngại vật trước mắt. Hạ sát tất cả địch nhân, bất kể nam hay nữ, ta đều có thể ra tay, hơn nữa sẽ không để lại tai họa ngầm cho ngài.
Diệt cỏ diệt tận gốc, ý là muốn đồ sát cả nhà.
Ôn Bình nghe được lời này, nhịn không được hai mắt nhìn kỹ A Long.
Hắn thật không nghĩ được, thanh niên trước mắt so với hắn nhiều hơn không bao nhiêu niên kỷ mà lại phát ngôn những lời lẽ cực đoan, ngoan độc như vậy. Ôn Bình tự nhận chính mình sống ở thế giới này đã mười tám năm, đã hoàn toàn vứt bỏ lễ nghi thánh mẫu kiếp trước, giết địch nhân của mình, không phải là hành động sai trái gì.
Bất quá vẫn không cách nào làm được, thậm chí là nghĩ cũng không dám nghĩ tới vì một người mình quan tâm mà đi giết những người không liên quan gì tới mình, thậm chí là muốn giết cả nhà người ta. Nhìn bề ngoài là bởi vì hắn rất quan tâm Vu Mạch, nhưng mà có lẽ vì quá quan tâm mà sinh ra tính cách lệch lạc, cực đoan.
Giết cả nhà như vậy, quá khủng bố.
Hắn không có trả lời A Long. Loại người này, hắn sẽ không bao giờ đi đàm phán giao dịch gì, hắn không thích có quan hệ với kẻ cực đoan như vậy.
Ngược lại nói với Dương Tông Hiền:
- Dương tộc trưởng, ta vẫn là câu nói kia, mười vạn kim tệ, nếu như không bỏ ra nổi coi như xong đi. Ngay từ đầu, ta đã không cho các ngươi đi vào, các ngươi lại cứ khăng khăng đi vào bằng được, còn mở miệng mỉa mai ta. Lòng tốt vô giá nhưng mà nó có giá.
Ôn Bình quơ quơ điếu xì gà Vân Liêu đưa tới.
Theo cử chỉ tay lắc lư của Ôn Bình, đám người Dương Tông Hiền càng ngày sắc mặt càng khó coi.
Biện pháp cứu Vu Mạch đã ở trước mắt, thế nhưng là bọn họ không cách nào lấy tới, mười vạn kim tệ, thực sự quá lớn.
Đúng lúc này, từ phía sương phòng truyền tới một tiếng chửi tức hổn hển, A Long thấy Ôn Bình không để ý tới hắn, tiếp tục giữ nguyên giá cả mười vạn, rốt cuộc tức sùi bọt mép bạo phát:
- Họ Ôn, ngươi nếu như muốn nhân cháy nhà mà đi hôi của, vậy cũng đừng trách ta hạ thủ vô tình! Giao cây xì gà kia ra, nếu không... Chết!
Ầm!
A Long một bước dài phóng ra, lúc bước chân rơi vào nền đá thì khí thế trên người cũng cuộn trào tăng lên, lần nữa để cho trong sân trở nên bất an rối loạn.
- A Long!
Hoài Không hô lên một tiếng nhưng mà A Long trực tiếp bỏ ngoài tai, nói:
- Hoài Không tiền bối, đợi ta mang xì gà về!
Một bước phóng ra, trong tay sóng nhiệt hiện lên, hai tay bỗng rơi xuống đất, đập lên nền đá xanh.
Oành!
Một quyền đập ra, mặt đặt chấn động mạnh một cái, theo sau là một cái gai đất hình nón từ dưới chân Ôn Bình đâm lên.
Ôn Bình sau khi thoát khỏi một kích này, thầm nghĩ : Mình đã đoán đúng, tính cách cực đoan liền làm ra hành động cực đoan, thậm chí là còn mang theo sự ngu ngốc.
Giống như tình huống này, ở đây kẻ có thể cứu Vu Mạch chỉ có Ôn Bình hắn mà thôi.
Ôn Bình lập tức nhỏ giọng gọi Vân Liêu một câu:
- Vân trưởng lão, chuyện này giao cho ngươi rồi!
Vân Liêu gật đầu, đứng tại chỗ không nhúc nhích, ngưng mắt nhìn A Long cách đó không xa, trực tiếp nộ quát một tiếng.
Bành!
Sóng âm lập tức quét sạch toàn bộ viện lạc, mang theo một chút xíu tiếng long ngâm, chấn động làm cho người xung quanh suýt chút bất tỉnh.
Hoài Không dù cảnh giới không thấp cũng là sắc mặt trắng bệch, bịt lấy lỗ tai nửa ngày mới từ trong cảm giác hỗn loạn giãy giụa đi ra.
Khi tất cả mọi người mở mắt ra, thấy được dưới chân một tấc dày đá xanh đều đã bị xốc vỡ ra, dùng chân dậm mạnh xuống một phát liền thành bụi phấn .
- Thập tam trọng nắm giữ mạch thuật!
A Long lắc lắc đầu, chịu đựng cảm giác hôn mê trong đầu để đứng vững, sắc mặt khó coi tới cực điểm.
Hẳn chẳng thể nghĩ tới, tại nơi này sẽ gặp một vị thập tam trọng tu sĩ nắm giữ mạch thuật.
Tại thế giới bên ngoài Thương Ngô thành, cho dù là loại đại gia tộc, tam tinh tông môn, cũng rất hiếm thấy thập tam trọng tu sĩ có thể tu luyện mạch thuật. Có lẽ chỉ xuất hiện ở một số thế lực cực lớn thế gia, nhưng số lượng sẽ không nhiều hơn một bàn tay.
Nhưng cho dù hiếm thấy, hắn lại ở Thương Ngô thành gặp được một cái , hơn nữa còn tu luyện một loại sóng âm mạch thuật quỷ dị như vậy.
Dùng phàm vật đối đầu với mạch thuật, chẳng khác nào lấy trứng chọi đá. Chứ nói chi là đi đối kháng với loại sóng âm mạch thuật như vậy, thanh âm lan tràn khắp nơi, làm sao tránh được? Ngươi có thể chạy ra phạm vi sóng âm nhưng đối phương cũng có thể đuổi theo hoặc là đối phương không đuổi nhưng ngươi bỏ chạy cách xa đối phương như vậy thì làm gì được người ta?
- Còn muốn đánh tiếp sao?
- Ta nhận thua, cam bái hạ phong. Không nghĩ tới ngươi vậy mà tu luyện mạch thuật, Bất Hủ Tông quả nhiên bỏ ra đại giới.
Nói ra câu nói này,thanh âm A Long ẩn ẩn sự oán hận.
Hắn hận là vận khí của mình không tốt, nếu như là một cái luyện thể thập tam trọng bình thường, hắn hôm nay liền dễ dàng giảo sát.
Cứu đại nhân nhà hắn, căn bản sẽ không trở ngại lớn.
A Long bất đắc dĩ lui về phía sau, còn đang định đi vào sương phòng, trong đó liền truyền ra tiếng bước chân, vốn cánh cửa bị sóng âm giao long nộ đánh đóng sập vào lúc này bỗng nhiên bị mở ra.
Bụp!
Khung cửa bỗng nhiên bị thứ gì đó bắt được.
Một cái nam nhân còng lưng, một tay nắm lấy khung cửa, một tay chống đầu gối xuất hiện tại trước cửa phòng.
Chính là Vu Mạch
Lúc này sắc mặt Vu Mạch tái nhợt, cả người nhìn như ma bệnh lâu ngày, hoàn toàn không có khí thế của một đỉnh cao của một vị thông huyền cảnh.
Vừa rồi, hắn đã đem cuộc nói chuyện nghe hết, hắn không trách Ôn Bình tuyệt tình, chỉ trách vận khí hắn quá kém.
Mặc dù Ôn Bình ra giá tiền có chút cao,nhưng không thể phủ nhận là y thuật của Ôn Bình rất cao minh.
- Mười vạn kim tệ, ta trả!
Vu Mạch dùng thanh âm cực thấp hô lên, sau khi hô sáu chữ liền nháy mắt uể oải xuống.
Kiểu như là câu nói vừa rồi đã lấy hết đi nửa đời khí lực của hắn.
A Long có chút không cam lòng nói:
- Đại nhân, hắn là đang thừa nước đục thả câu!
Vu Mạch sau khi trầm mặc lại lên tiếng lần nữa:
- A Long, ta hỏi ngươi, mệnh cũng không còn thì tiên tài giữ lại để làm gì?