- Đại nhân, lời là nói như vậy, mạng của ngài tất nhiên so với mười vạn kim tệ còn trân quý vạn lần. Nhưng chúng ta lấy đâu ra số tiền lớn như vậy? Toàn thân trên dưới cũng chỉ lấy ra chưa tới một vạn, chỉ là một chút xíu số lẻ mà thôi!
Vu Mạch không có tiếp tục lên tiếng, có lẽ là không muốn trả lời A Long hoặc là không còn sức lực để ý tới hắn.
Tay chống trên khung cửa đột nhiên buông xuống, thân thể kề sát cánh cửa chậm rãi hạ xuống, ngồi trên đất, sau lưng dựa vào cánh cửa, cúi đầu nhìn ngực, có lẽ là không có cách nào nhìn thẳng miệng vết thương, hắn lại dời ánh mắt sang cánh tay còn lại.
Sau khi nhìn thấy cánh tay của mình run rẩy vì quá đau đớn, cuối cùng ảm đạm cười một tiếng, ánh mắt nhìn sang Dương Tông Hiền.
Dương Tông Hiền vội vàng nói:
- Vu huynh, xin lỗi, ta cũng hữu tâm vô lực.
- Không phải, ta có một việc muốn nhờ ngươi.
- Vu huynh cứ nói!
- Ta ở đây có một quyển kiếm quyết, là mạch thuật hạ phẩm hoàng cấp, ngươi có thể giúp ta bán nó đi hay không?
- Bán đi mạch thuật?
Dương Tông Hiền cả kinh, trong đầu liền trống rỗng rồi.
Hắn biết, đây là Vu Mạch dự định bán sách để bảo vệ tính mạng. Nhưng bản thân hắn không thích nhìn thấy loại cục diện này, dù sao mạch thuật là thứ mà có tiền cũng không mua được, có rất ít người đem ra bán, cũng ít thấy có thương hội nào đang bán.
Nhưng mười vạn kim, nếu là một đại thế lực Thông huyền cảnh thì nhất định lấy ra được, còn một vị tán tu, trên người có thể lấy ra một vạn kim tệ đã là tốt lắm rồi.
Bán đi mạch thuật là đường ra duy nhất của Vu Mạch ở hiện tại rồi.
- Đã biết, ta tối nay liền thả ra tin tức này, chậm nhất là đêm nay liền có thể đem nó bán đi.
- Cảm ơn!
Vu Mạch cảm ơn Dương Tông Hiền sau đó nhìn sang Ôn Bình:
- Vị tiểu huynh đệ này, chúng ta cùng làm một cái giao dịch đi.
Ôn Bình vừa cười vừa nói:
- Chốt giá mười vạn kim. Nếu như dự định trả giá cũng không cần phải tốn sức nói chuyện nữa.
- Vu Mạch ta không phải loại người keo kiệt một chút tiền tài kia, bản kiếm quyết này của ta chí ít cũng có giá mười mấy vạn, dư sức trả mười vạn kim tệ cho ngươi. Bất quá, ta hi vọng cùng ngươi làm một cái giao dịch lớn hơn nữa.
- Mời nói!
- Giúp ta đem toàn bộ minh xà yêu độc trong cơ thể thanh trừ hoàn toàn, số tiền bán được bản mạch thuật kia liền thuộc về ngươi cùng với một vạn kim trên người ta cũng cho ngươi nốt. Cái giao dịch này, ngươi làm hay không?
- Tất nhiên làm!
Vu Mạch chợt liếc mắt sang A Long nói:
- A Long,lấy kim phiếu ra!
- Dạ!
A Long không tình nguyện trả lời một tiếng, bất quá vẫn lấy số kim phiếu trong ngực ra đưa tới cho Ôn Bình, một vạn không hơn không kém.
Ôn Bình tiếp nhận kim phiếu sau đó đem sinh mệnh xì gà đốt cháy rồi nói:
- Tiền bối dùng miệng ngậm nó, sau đó hút khí vào, mũi nhả khói. Cứ làm như vậy cho tới khi cây xì gà này cháy hết thì yêu độc sẽ bị áp chế lại. Ta còn có việc phải đi trước, tiền bối ban đêm đến Bất Hủ Tông tìm ta là được.
- Đêm nay ta sẽ đến!
Vu Mạch gật gù.
Hai người không nói tiếp nữa, Ôn Bình mang theo Vân Liêu cất bước rời Dương phủ. Lúc hai người đi trên đường phố, Vân Liêu một mực trầm mặc, đầu cũng không nhìn loạn bốn phía,, ngược lại nữ tử đi ngang qua lại nhìn hắn chằm chằm.
Đi bên cạnh với loại người này, Ôn Bình căn bản không tồn tại cái gì gọi là áp lực. Bởi vì hắn tự xem mình rất là đẹp trai, vì anh là soái ca.
Tản bộ một vòng trong phường thị sau đó Vân Liêu cũng không nhịn được mở miệng :
- Tông chủ, ngươi không sợ để thông huyền cảnh kia sau đó đổi ý hay sao? Hơn nữa, để hắn đi Bất Hủ Tông, Bất Hủ Tông có trọng lực trận các loại, không sợ dẫn sói vào nhà sao?
- Rốt cuộc vẫn không nhịn được mà hỏi sao? - Ôn Bình cười nhạt một tiếng. - Sợ cái gì, không thanh trừ hoàn toàn yêu độc, hắn tối đa phát huy thực lực tại luyện thể thập nhị, thập tam trọng mà thôi, loại thực lực này ngươi dễ dàng đối phó, nếu không được còn có Cáp Cáp.
- Vậy nếu khi hắn khôi phục lại hoàn toàn thực lực, chúng ta nên làm gì?
- Muốn khôi phục toàn bộ thực lực, thời gian còn dài lắm.
Ôn Bình cười một tiếng, Vân Liêu đầu tiên là ngẩn ra một lúc không rõ tại sao Ôn Bình lại cười. Thế nhưng cẩn thận nghĩ lại, Vân Liêu liền ngửi được mùi của âm mưu trong đó, âm mưu tương đối thâm trầm.
Bỗng nhiên, Vân Liêu ổn định lại tinh thần, giống như không quan tâm tới việc tông chủ lấy đi xì gà của hắn, cây xì gà vừa cho vị thông huyền cảnh kia vốn là của hắn.
Lúc muốn đuổi tới, Ôn Bình đã đi xa.
Chạng vạng tối.
Ôn Bình sau khi ăn cơm tối xong, thời điểm nghĩ đến việc đi quảng trường kia chạy vài vòng cho tiêu thực, Vu Mạch đúng hẹn mà tới.
Đi theo Vu Mạch còn có Hoài Không, Dương gia tộc trưởng - Dương Tông Hiền, ngoài ra còn có bốn người hầu khiêng cáng cho Vu Mạch. Bốn người hầu này đều là người bình thường, khiêng một người nặng hơn trăm cân leo lên một ngàn bậc thang đá, lúc trèo lên đỉnh mệt tựa như chó xù vậy, chỗ cổ áo ướt đẫm.
Đoán chừng trong lòng bốn người họ đã hạ quyết định, về sau dù bị đi quét chuồng lợn cũng không bao giờ bò lên Vân Lam sơn này nữa.
Ôn Bình hỏi:
- Yêu trù tiền bối, tại sao các ngươi cũng tới?
- Là... Huynh đệ của ta cần được chiếu cố.
Vốn định nói không quá yên tâm Vu Mạch nhưng tưởng tượng có chút nghi ngờ ý tứ Ôn Bình, dứt khoát dừng lại, lỡ người ta lại giận lẫy không chữa nữa thì có mà ăn cám. Chỉ nói do Vu Mạch cần chiếu cố, cho nên hắn mới lên núi.
- Vậy đi theo ta. Nên nhớ, đừng có đi loạn, ở đây có chó.
Nói xong, Ôn Bình liền dẫn đầu đi hướng kí túc xá, đi được nửa đường thì gặp bọn người Hoài Diệp.
- Nghĩa phụ!
- Phụ thân!
Hai người không hẹn mà đồng loạt hô lên, sau đó chạy tới trước mặt Ôn Bình, hướng Ôn Bình thi lễ, liền cùng thân nhân của mình hàn huyên.
Bất quá, khi Hoài Không nhìn thấy Dương Nhạc Nhạc, sắc mặt liền có chút biến hóa, hắn nhớ rõ ràng Dương Tông Hiền nói là Dương Nhạc Nhạc đột phá lên luyện thể ngũ trọng mới một tháng thời gian, mới qua bao lâu liền đạt luyện thể lục trọng rồi?
Mới tròn mười lăm tuổi một tháng, cảnh giới luyện thể lục trọng.
Chuyện này?!
- Nhạc Nhạc, tư chất của ngươi không tệ, ngày sau tất làm nên việc lớn!
Hoài Không không nhịn được mà tán thưởng một câu.
-Cái gì?
Dương Nhạc Nhạc có chút khó hiểu sờ sờ đầu, nhìn Hoài Không, trong ánh mắt mang theo sự nghi hoặc,
- Mười lăm tuổi đạt luyện thể lục trọng, tại Đông hồ này chỉ sợ cũng chỉ có Bách tông liên minh mới có loại thiên tài này. Cái này nếu truyền ra ngoài, khẳng định có không ít thông huyền cảnh muốn tranh đoạt ngươi làm đệ tử, tiểu tử ngươi có tiền đồ xán lạn ah!
Dương Tông Hiền nghe Hoài Không nói xong cũng hướng Dương Nhạc Nhạc nhìn kỹ, tu vi hắn không cao, nhìn không ra cảnh giới Dương Nhạc Nhạc, nhưng lời Hoài Không nói ra hắn liền tin tưởng, không khỏi vỗ vỗ bả vai Dương Nhạc Nhạc.
Cái vỗ này, tràn ngập kỳ vọng của phụ thân đối với nhi tử.
- Dương gia có người kế nghiệp a.
Dương Nhạc Nhạc bừng tỉnh đại ngộ, giờ mới hiểu được Hoài Không vừa rồi nói hắn sau này làm nên việc lớn là gì.
Bất quá hắn cũng không có trả lời, cũng không nói một lời khách sáo nào.
Hắn hiểu được, những thứ hắn có được có chín mươi phần trăm nguyên nhân là do hắn ở Bất Hủ Tông.
Nếu để hắn ở bên ngoài tu hành,muốn tấn cấp cần ít nhất nửa năm thời gian.
Đừng nói tới chuyện có thông huyền cảnh tới thu hắn làm đệ tử hay không, cho dù là xảy ra thật thì hắn cũng không đi theo.
Lại nói tới Hoài Diệp, chẳng biết lúc nào đã đứng bên cạnh Vu Mạch, bắt lấy cánh tay lạnh băng của hắn, hỏi:
- Vu thúc, ngươi làm sao vậy?
- Tiểu Diệp tử, chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.
Vu Mạch nhẹ nhàng cười.
Hai người một hỏi một đáp, trong bất tri bất giác đã xuyên qua đường nhỏ trong rừng, đứng trước kí túc xá.
Cảnh đẹp ở khu kí túc xá quả thực khiến người ta kinh thán không thôi. Nhất là đầm nước bố trí, vô cùng khéo léo.
Hoài Không thì không nói, dù sao đi qua thiên sơn vạn thủy, thấy qua nhiều đồ vật nhưng Dương Tông Hiền liền khác biệt, vừa đi vừa cảm thán, nhị tinh tông môn vẫn là nhị tinh tông môn, nội tình quả nhiên khác nhau.
Chí ít thời điểm hắn đi Kháo Sơn Môn cũng không có nhìn thấy phong cảnh như lúc này.
Lúc này, Ôn Bình dừng bước, đứng trước cầu gỗ gọi mọi người dừng lại
- Yêu trù tiền bối, Dương tộc trưởng, làm phiền các ngươi ở chỗ này chờ một lát. Nhạc Nhạc, cõng Vu tiền bối theo ta tiến vào.
- Chuyện này...
Dương Tông Hiền cùng Hoài Không đồng thời nghẹn lời, tại sao lại không cho đi vào ah?
Còn đang định mở miệng, Ôn Bình đã cất bước lên cầu gỗ, cũng không quay đầu lại, hướng phía trước mà đi.
Dương Nhạc Nhạc theo sát sau lưng.
Hoài Diệp một bên thấy thế liền vội vàng giải thích :
- Nghĩa phụ, Dương thúc, đây là khu ký túc xá, chỉ cho phép đệ tử Bất Hủ Tông đi vào, hơn nữa liền xem như người Bất Hủ Tông tiến vào cũng phải giao nộp năm mươi kim tệ một ngày đó.