Dương Tông Hiền cùng Hoài Không đều mười phần kinh ngạc quay đầu lại, mang theo sự kinh nghi nhìn Hoài Diệp.
Năm mươi kim tệ đối với hai người mà nói, chẳng có gì nhiều, nhưng một chỗ ngủ năm mươi kim một đêm, cái giá này quả thực hơi quá cao rồi.
Cho dù là Hoài Không, đi khắp toàn bộ Đông hồ cũng chưa thấy khách sạn nào xa xỉ như vậy.
Hoài Diệp nhìn biểu lộ của hai người cũng đành bất đắc dĩ cười một tiếng, chẳng muốn giải thích. Nàng đã nghe Ôn Bình dặn dò qua, không thể đem bí mật của ký túc xá nói ra, nếu không sẽ thả Cáp Cáp ra đuổi cắn.
Đúng lúc này, một tiếng chó sủa từ phía xa vọng tới.
Gâu!
Gâu!
Cáp Cáp vốn đang canh giữ nhà bếp bỗng nhiên đi ra, trực tiếp chạy tới trước cầu gỗ.
Đến chân cầu gỗ liền đứng lại, hướng phía A Long đang muốn đi vào ký túc xá mà sủa loạn không ngừng, ý như đang nói với A Long rằng ngươi nếu có gan thì cứ bước tiếp đi, xem ta có cắn chết ngươi hay không.
- Chó ngu, chớ cản ta!
Dứt lời, A Long liền nhấc chân, định đá tới con chó trước mặt.
Hoài Diệp vội vàng chạy tới, ngăn cái chân phải đang nhấc lên của A Long, sau đó nói:
- A Long, ngươi muốn làm gì?
- Liên quan gì tới ngươi?
Hoài Diệp nghe xong câu này, chậm rãi lùi lại một chân, không cản lại cái chân của A Long nữa, nói:
- Ngươi vui vẻ là được, bất quá đến lúc đó xảy ra chuyện gì thì cũng đừng trách ta không cảnh cáo ngươi.
- Hừ!
A Long nghe lời này, trong đầu lập tức hiện ra gương mặt Vân Liêu, do dự một hồi chỉ có thể lùi lại.
Mặc dù con chó kia vừa rồi sủa loạn khiến hắn rất bực mình, thậm chí có xúc động muốn một cước đá qua cho nó làm bạn với riềng sả mắm tôm, thế nhưng đánh chó phải nhìn mặt chủ, chỗ này dù sao cũng là địa bàn Bất Hủ Tông, mà không phải là bên trong Thương Ngô thành.
Thấy A Long lui lại, Hoài Diệp nhàn nhạt mở miệng:
- A Long, ngươi không cảm ơn ta sao?
- Ngươi cho ta cái gì mà ta phải cảm ơn ngươi?
- Bởi vì ta vừa mới cứu ngươi một mạng nha!
- Buồn cười, ta đứng ở đây một sợi lông cũng không có rụng, sao lại ra cái thuyết pháp ngươi cứu mạng ta?
A Long cười nhạt một tiếng, lựa chọn một tảng đá bằng phẳng ngồi xuống.
Không đi vào được, hắn cũng không muốn phải căng chân đứng chờ.
Hoài Diệp mang theo thâm ý cười nói:
- Nếu như vừa rồi chân của ngươi đá qua, chỉ sợ là Vu thúc chạy tới đây cũng không thể cứu được ngươi. Lần trước, một cái luyện thể thập tam trọng tu sĩ đá nó một phát thôi, một phút sau chỉ còn một đống bột phấn.
- Thật hay đùa vậy...?
A Long lập tức quay đầu nhìn sang Cáp Cáp, nhưng nhìn thế nào thì nó cũng giống như một con chó bình thường a.
Nhưng hắn đã quen biết Hoài Diệp nhiều năm, Hoài Diệp không phải loại người thích nói đùa, dù sao đến nay thì hắn cũng chưa từng thấy Hoài Diệp đùa giỡn với hắn. Còn về phần nàng có nói đùa với người khác hay không thì hắn cũng chịu, không biết được.
Chẳng lẽ con cờ hó này là một đầu đại yêu hóa hình nên?
Nghĩ tới đây, A Long lập tức ứa ra mồ hôi lạnh, may mắn vừa nãy không có đá qua.
Nếu là đá, chẳng phải hắn đã nằm trong bụng con chó kia?
Hai người Hoài Không nghe được Hoài Diệp nói cũng có chút ngạc nhiên, cùng đưa ánh mắt nhìn sang chó săn Cáp Cáp.
Thao Thiết là Yêu tộc, thiên phú dị bẩm, nhìn một hồi liền cảm giác được một phần khô nóng xông lên, lập tức thu hồi ánh mắt.
Con chó này quả thực bất phàm.
Dương Tông Hiền ở một bên mở miệng hỏi:
- Tiểu Diệp, con chó này thật sự trong vòng một phút thời gian liền giết chết một tu sĩ luyện thể thập tam trọng ?
- Đúng vậy, hình như kêu là Dương Hoa thì phải, mang theo một bang luyện thể bát trọng đến. Cái tên Dương Hoa kia bởi vì đá nó một cái, kết quả sáu mươi hô hấp đi qua, không một tên nào sống sót. Ngày hôm sau, Nhạc Nhạc còn đi tìm xương cốt của bọn chúng, kết quả không tìm được gì, còn tưởng ta lừa hắn, thật khiến ta cười đau bụng.
Nhưng câu này nói ra, Dương Tông Hiền liền run như cầy sấy.
Dương Hoa!
Trưởng lão kiếm phái Kháo Sơn Môn!
Hóa ra chuông Kháo Sơn Môn vang lên là vì hắn.
Chẳng trách Ôn Bình nói không cần dùng thông huyền cảnh, không ngờ Bất Hủ Tông không chỉ có một tu sĩ luyện thể thập tam trọng mà còn có một đầu đại yêu tọa trấn.
Dương Tông Hiền còn đang kinh ngạc, Ôn Bình từ khu kí túc xá đi ra, theo sau là Dương Nhạc Nhạc.
- Yêu trù tiền bối, Dương tộc trưởng, Vu tiền bối đã an trí xong, các ngươi thanh toán phí ăn ở một chút đi.
- Phí ăn ở?
- Vừa rồi Hoài Diệp chẳng phải đã nói với các ngươi sao?
Câu nói kia, Ôn Bình nghe rõ ràng mà. Nói chính xác là hệ thống tiếp sóng cho hắn, kiểu như là nghe lén cuộc nói chuyện của mấy người vậy.
Ôn Bình nói tiếp :
- Yêu độc trong cơ thể Vu tiền bối không thể nhất thời thanh trừ hoàn toàn được, cần thời gian khá dài, các ngươi trước thanh toán tiền ăn ở một tháng là được. Một ngàn năm trăm kim, các ngươi, ai thanh toán đây?
Dương Tông Hiền mở miệng nói ra:
- Chuyện này... Ôn tông chủ, chẳng qua là một chỗ ở mà thôi, sao phí lại cao như vậy?
Hoài Diệp nói:
- Không đắt, Dương thúc, ta thế nhưng trực tiếp thanh toán liền một năm, một ngày năm mươi kim, thực sự rất rẻ.
- Đã như vậy, để ta trả tiền.
Dương Tông Hiền không biết vì sao phí dụng nơi này đắt như vậy, nhưng Hoài Diệp đã nói như vậy ắt kí túc xá này không đơn giản. Hoài Diệp thế nhưng ngay cả Bách Phượng lâu đều không thích ở, muốn để nàng vừa ý một nơi ở, thật không đơn giản.
Ôn Bình sau khi tiếp nhận một ngàn năm trăm kim, còn chưa kịp nói chuyện, bên tai liền truyền tới thanh âm :
"Sân thí luyện hoàn thành cải tạo!"
Xong rồi!
Ôn Bình vui mừng, vốn còn định mời mấy người Dương Tông Hiền ở lại uống trà, lập tức bỏ qua cái ý định này.
- Yêu trù tiền bối, Dương tộc trưởng, Vu tiền bối ở nơi này các ngươi cứ yên tâm. Sắc trời cũng không còn sớm, không phải người của Bất Hủ Tông liền không thể lưu lại ở đây quá lâu, ta cũng không giữ lại hai vị, hai vị đi thong thả.
- Được... Ôn tông chủ, chúng ta ngày mai có thể tới thăm sao?
Nói xong, Dương Tông Hiền cùng Hoài Không lại trong lòng một mảnh bất đắc dĩ.
Lệnh đuổi khách cũng quá nhanh đi. Sợ bọn ta uống hết nước nhà ngươi hả?
- Có thể!
Ôn Bình đáp ứng một tiếng, sau đó tiễn mấy người Hoài Không hạ sơn, sau đó đạp trên bóng đêm đi tới Nhiễu sơn.
Đứng trong màn đêm tại đỉnh núi Nhiễu sơn nhìn tới, hai tòa thiết phòng hình vuông tọa lạc trong đó.
Dài trăm mét, rộng cũng trăm mét, độ cao khoảng ba mươi mét.
Ôn Bình chọn một phòng đi vào, không phải hai tầng lầu nhỏ, bên trong là một không gian riêng biệt, trống rỗng, nhìn một phát liền không sót thứ gì.
Ôn Bình dùng tay gõ gõ vào tường sắt, lấy hắn cảnh giới luyện thể thập trọng, một quyền liền có thể đập nát sắt thép bình thường. Nhưng ở đây, đập xuống mấy quyền, tường sắt thì không sao, còn tay hắn thì đã đỏ bừng rồi.
- Kí chủ không cần thử, tường sắt sân thí luyện cho dù là thông huyền cảnh cũng không thể phá hư nó.
- Chắc chắn như vậy?
- Đương nhiên, sản phẩm của hệ thống đều là hàng tinh phẩm! Tiếp theo Kí chủ xin tự mình mua sắm hung thú để thí luyện.
Lại nữa rồi!
Ôn Bình liền biết, lại tiếp tục phải tốn tiền rồi.
Hắn thật hận bản thân giống nữ nhân, đoán cái gì liền trúng cái đó.
Chẳng biết tại sao trong ngực có hơn hai vạn kim tệ nhưng cứ có linh cảm là tiền muốn rời xa hắn a.
- Lần này muốn lấy bao nhiêu kim tệ?
- Trước mắt cửa hàng sân thí luyện đưa ra hai loại hung thú, căn cứ vào thực lực của thí luyện giả mà tự điều chỉnh sức mạnh. Loại thứ nhất tên Quỳ Ngưu, giá bán ra là năm ngàn kim tệ. Điều chỉnh cao nhất tại thực lực thông huyền cảnh.
Ôn Bình dừng lại hệ thống, trước mắt xuất hiện thông tin giới thiệu quỳ ngưu.
Quỳ Ngưu: Trong Đông hồ có Lưu Ba sơn, nhập hồ bảy ngàn dặm. Trong đó có thú, dáng như trâu, thương thân mà không có sừng, chỉ có một chân, lúc rời hoặc nhập nước đều sinh mưa gió, sáng như nhật nguyệt, tiếng như sấm sét, tên gọi là Quỳ. Lấy da làm trống, lấy lôi thú chi cốt làm cọc, đứng xa năm trăm dặm cũng nghe được tiếng kêu của nó.
- Một yêu thú hiếm thấy!
Bất Hủ Tông đã tụ tập một đầu Lăng Ngư, một đầu Ba Xà, bọn chúng đều là chỉ tồn tại trong truyền thuyết yêu thú, người bình thường cả đời cũng không được thấy dù chỉ là một dấu chân.
Hiện tại lại có thêm một đầu Quỳ Ngưu, cuối cùng không biết đây là tông môn con người ở hay là ổ yêu thú truyền thuyết nữa.
Năm ngàn kim, coi như không lỗ.
- Loại thứ hai tên là Xích diện nhân ngư, giá bán cũng là năm ngàn kim tệ. Cả hai hợp làm một, đồng thời rèn luyện năng lực chiến đấu cả trên mặt đất và dưới nước.
Theo sau, giới thiệu về xích diện nhân ngư cũng xuất hiện.
Xích diện nhân ngư: sinh trưởng tại Dực Chi Trạch, mặt người thân cá, âm như uyên ương.
Ôn Bình cười nói:
- Cũng là một loại yêu thú chỉ nghe qua mà không ai thấy. Đem hai đầu yêu thú tiếng tăm lừng lẫy nhốt tại nơi này, Yêu tộc mà biết được chắc kéo cả dòng họ lên làm thịt Bất Hủ Tông.
Hệ thống không để ý đến suy nghĩ của Ôn Bình, nói tiếp:
"Tại giữa sân thí luyện đối kháng yêu thú, có thể đạt được ba lần tăng phúc thu hoạch kỹ xảo chiến đấu, đồng thời có năm phần trăm xác suất tiến nhập trạng thái chiến ý, khiến cho kỹ xảo chiến đấu tại trước mắt thời đoạn tăng phúc hiệu quả là sáu trăm phần trăm"
- Lợi hại!
Con đường tu hành, trừ thời gian tiêu tốn tiềm tu bên ngoài, chỉ sợ thời gian còn lại sẽ đem cho việc rèn luyện kỹ năng chiến đấu, một tu sĩ tiêu hao thời gian đó chắc cũng không kém bao nhiêu so với thời gian tiềm tu.
Thật nhiều người vì luyện một chiêu, cho dù là hàng đêm khổ tu, vẫn như cũ cần phải trải qua nhiều năm mới có thể luyện đến cảnh giới nhập môn.
Cho dù là lần lượt thất bại vẫn kiên trì không từ bỏ, vì nguyên nhân gì chỉ để cho kỹ năng chiến đấu mình tăng lên?
Vì cái gì phải làm như vậy?
Nguyên nhân rất đơn giản.
Thực lực mạnh yếu thật ra quyết định rất lớn bởi năng lực của ngươi, kỹ xảo chiến đấu của ngươi.
Cùng một cảnh giới, thường xuyên cùng yêu thú chém giết, tất sẽ mạnh lên rất nhiều. Muốn mạnh phải va chạm nhiều, suốt ngày chỉ biết ngồi sau nhà tu luyện như vậy, thiên phú cao tới đâu cũng phung phí.
Thậm chí sẽ xuất hiện tu sĩ cùng cảnh giới, thực lực ngang nhau, tu luyện cùng một loại công pháp, võ kỹ, thế nhưng khi đánh nhau lại xuất hiện tình huống một người nghiền ép người còn lại.
Bởi vậy có thể thấy được, kinh nghiệm chiến đấu đối với một tu sĩ mà nói, tầm quan trọng không hề thua kém gì luyện thể cảnh tu luyện mạch thuật.
Nếu như có cả hai, vượt cấp giết người sẽ không còn là truyền thuyết.