- Tu luyện tại sân thí luyện hung thú này có ích lợi rất lớn, nó không có tác dụng trực quan như trong trọng lực trận và khu kí túc xá nhưng nếu nhìn về hướng lâu dài, ở trong đó tu luyện một môn võ kỹ, khẳng định so với tu luyện trong hồng tuyến trận còn phải hiệu quả hơn nhiều lần, qua một thời gian tất sẽ sinh ra thuế biến.
Sau khi kinh ngạc, Ôn Bình không tiếp tục đứng tại sân thí luyện mà di chuyển tới nơi khác. Hắn đã sớm mong đợi để nhìn xem tình huống bên trong, cũng chính là chiến cảnh do sân thí luyện đản sinh.
Theo hệ thống nói, bên trong chiến cảnh có tần suất chấn mạch cùng thế giới này là hoàn toàn khác biệt, thế giới trong đó cũng rất đặc biệt.
Ở bên trong tu hành, sẽ sinh ra một cái "ta" khác, sinh ra "bản thân".
Một cái "ta" hiểu rõ vô hạn về bản thân, hơn nữa "ta" kia cũng cùng cảnh giới.
Vô luận là nhược điểm gì của ngươi, hay là khi đánh nhau có thói quen ra tay phải hay tay trái trước, cho dù là một chút xíu thương tích tâm linh hắn đều biết. Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng, đoán chừng cũng chỉ đến thế mà thôi.
Kiểu như là cái bóng của ngươi trong gương, nhưng cái bóng này có thực, có thể tự hoạt động, có thể cùng với ngươi đánh nhau, cái bóng kia hiểu ngươi so với ngươi hiểu chính bản thân còn rõ ràng hơn.
Theo cách nói logic, nếu như trong thiên địa này mà ngươi không thể chiến thắng loại người này thì dù ngươi có mạnh hơn, cũng chỉ có thế mà thôi.
Sau khi vòng qua sân hung thú thí luyện, Ôn Bình đi tới lối vào chiến cảnh. Nhiễu sơn, chỗ một bức tường đổ, khoảng cách sân thí luyện hung thú có mười mét, trước đây vốn là khối phiến đá kính phẳng, quanh năm dây leo quấn kín, trước vách đá là một cái dốc núi rất cao.
Hiện tại sau khi trải qua thăng cấp, dây leo lộn xộn biến mất, cỏ dại chung quanh cũng biến mất. Tại chính giữa vách đá, có một đạo lại một đạo ánh sáng vàng trắng gợn sóng giao nhau, từ phía trên vách đá, lại kéo dài không dứt đi xuống, thật giống như gợn sóng trên mặt nước vậy.
"Vào thôi, bên trong là chỗ chiến cảnh. "
Ôn Bình nghe theo hệ thống, không do dự tiến vào bên trong, chân trước đặt xuyên qua vách đá không chút trở ngại. Mắt vừa mở ra, liền nhìn thấy một phong cảnh khác hẳn như trong tưởng tượng, ở bên trong vách đá thế mà có một thế giới khác.
Thế giới này cũng có gió, có cỏ, có trời xanh, có cả mây trắng. Bên ngoài là Vân Lam Sơn cao vút, bên trong này thì lại là một thảo nguyên rộng lớn, gió thổi cỏ nghiêng, dê bò thành đàn. Lúc gió chầm chậm thổi qua, làm rung rung mái tóc của hắn, hít sâu một hơi, cả người bỗng nhiên cảm thấy thoải mái, thần thanh khí sảng, tâm tình cũng tốt lên rất nhiều.
- Đây chính là chiến cảnh?
- Đúng, chiến cảnh này không có giới hạn, hết thảy đều tuần hoàn, ngươi biến mất tại đường chân trời này sẽ lại đi ra từ đường chân trời đối diện, không cần lo lắng giới hạn địa vực. Túc chủ có muốn ngay bây giờ thử cùng một "ta" khác đối chiến?
- Đương nhiên!
Đến thì đến rồi, chẳng lẽ lại không đánh một trận cho biết.
Dứt lời, phía trước Ôn Bình khoảng mười mét đột nhiên không gian xuất hiện từng đợt gợn sóng như mặt nước vậy, một người từ trung tâm gợn sóng đó đi ra.
Hắn mặc một bộ áo lam, tóc không dài lắm, cũng không buộc. Khuôn mặt cực kỳ anh tuấn, để Ôn Bình nhìn một cái đã muốn nói rằng vị huynh đệ đối diện thật là đẹp trai!
Đương nhiên những lời này là phát ra từ đáy lòng.
Không pha tạp một chút xíu gì gọi là giả dối ở trong đó, hơn nữa đánh giá mười phần khách quan, so với việc Bách tông liên minh xét duyệt tinh cấp tông môn còn nghiêm túc hơn.
Có một điểm không ổn nhất ở đây là, "ta" kia còn quên lau bùn trên giày, đây là do lúc sáng sau khi ăn đi rửa tay làm bùn té lên giày.
Không đợi Ôn Bình nói chuyện, ở đối diện vị kia đã nhàn nhạt mở miệng trước:
- Mau lên đi, thời gian của ta không nhiều!
- Nói như kiểu ngươi bận nhiều việc lắm vậy!
Ôn Bình lập tức thủ thế, trong tay khởi chiêu, hắn không có học qua bất cứ võ kỹ gì, đành dùng quyền cước đánh loạn, so tốc độ và lực lượng.
Vù!
Ôn Bình biến mất tại chỗ, hướng "ta" đối diện phóng thẳng tới. Khoảng cách mười mét, hai cái hô hấp liền vượt qua, nhưng mà "Ôn Bình" kia cũng không có động, nhìn đùi phải của Ôn Bình quét tới.
Giống như là hắn đang chờ bị Ôn Bình đá trúng một cước, nhưng lại biểu lộ phong khinh vân đạm, lộ ra một dụng ý khác.
Một khắc sau, Ôn Bình phóng chân còn tại trên không, liền thấy "chính mình" ngồi xổm xuống, chân phải quét tới chân trái còn đang đứng trụ của Ôn Bình, tất cả đều xảy ra trong nháy mắt.
Cả hai tốc độ đều nhanh, chân của Ôn Bình đá trúng cánh tay trái của kẻ đối diện lại đồng thời bị "bản thân" đá cho lật ngược.
Ầm!
Mất đi trọng tâm, Ôn Bình ngã trên mặt đất.
Chiêu thứ nhất, căn bản chưa có gì đặc biệt, bị tìm ra nhược điểm, một kích đánh ngã.
- Quả nhiên lợi hại!
Ôn Bình phủi phủi cỏ dại bám trên quần áo, không khỏi tán thưởng một câu.
Bất quá lời vừa ra liền cảm thấy kỳ kỳ, câu nói này là đang khen hắn hay là khen "bản thân"?
Ý chí chiến đấu lại tiếp tục sục sôi lên, Ôn Bình lại đấm tới một quyền, nhưng quyền chưa còn đánh trúng đã bị cầm giữ lại.
Còn chưa kịp làm ra phản ứng tiếp theo, "bản thân" đối diện liền phóng một quyền vào hông hắn.
Như hệ thống nói chẳng sai chút nào, "bản thân" bên trong chiến cảnh này biết hắn thuận chân nào, tay nào, nhược điểm nhỏ trước kia bây giờ bị phóng đại ra.
Ví dụ như hắn thích đánh tay phải, tiến công như mãnh hổ, phòng thủ tương đối kém, mà "bản thân" đối diện lại nhằm vào việc phòng thủ kém của hắn, nhất kích tất sát!
Trúng một quyền vừa rồi làm hắn đau đến cắn răng. Ôn Bình kìm nén nộ khí, tức giận quát:
- Tiếp tục!
Cũng không biết qua bao lâu thời gian, ban ngày đánh tới đêm, từ đêm đánh sang ngày hôm sau. Đến khi "ta" kia biến mất thì Ôn Bình cũng nằm bẹp trên mặt đất, không thể động đậy.
Đương nhiên mệt mỏi là một nguyên nhân nhỏ, bị đánh cho không thể động đậy mới là nguyên nhân chính.
Từ đầu đến cuối, hắn không làm gì được đối phương. Tất cả chiêu thức đưa ra hoặc là bị phá giải hoặc là tự động tan rã.
Sơ hở, nhược điểm, đối phương đều có thể nhìn ra rõ ràng.
Sau khi thở dài một hơi, Ôn Bình ghé mắt nhìn cánh tay đang run run của mình, loại cảm giác đến cực hạn của thân thể này vẫn là lần đầu biết.
Chân đau, thắt lưng đau, sờ nơi nào, nơi đó liền nhức nhói, loại đau đớn toàn tâm này để hắn nhớ lại trước kia.
Lúc trước bị phụ thân trừng phạt cho một tháng cũng không thể rời giường, cảm giác đó hệt như bây giờ.
Đột ngột, Ôn Bình ngồi dậy, kinh thanh kêu một câu:
- Bỏ mọe, quên cầm xì gà qua cho Vu Mạch!
"Túc chủ yên tâm đi, chiến cảnh cùng thế giới bên ngoài khác biệt. Bên ngoài hai giờ tương đương với hai tư giờ trong chiến cảnh. Nói cách khác, bên ngoài chỉ mới đến giờ Tý mà thôi.
- Hoàn hảo, để ta nằm nghỉ một hồi, hiện tại không động được.
Dứt lời, Ôn Bình liền nhắm mắt lại nghỉ ngơi, mặc cho gió thổi qua thân thể, tựa hồ cũng mang đi mệt mỏi của hắn.
Khi có thể động được rồi, Ôn Bình rời đi chiến cảnh. Đi vào rừng rậm, vận chuyển "Trường mạch công" hấp thu mộc khí.
Từng đạo mộc khí chui vào có thể, thương thế của Ôn Bình cũng dần dần hồi phục, đồng thời mộc khí cũng bù đắp lại tinh khí thần đã tiêu hao. Để cho hắn hồi phục hoàn hảo như hai canh giờ trước.
Để Ôn Bình ngạc nhiên nhiên là lúc này vận chuyển trường mạch công hấp thu mộc khí trở nên nhanh hơn, giống như thân thể hắn không có nắp chai vậy, mộc khí như nước ùa tới không ngừng.
Bất quá, một khắc thời gian mà thôi, thân thể Ôn Bình lại bình thường như lúc trước.
Trường mạch công đối với thân thể mang thương thế có khả năng hồi phục rất tốt, đây coi như là một niềm vui ngoài ý muốn.
Hắn coi như hiểu rõ sự trân quý của nhập phẩm công pháp. Bởi vì nó có chỗ đặc thù căn bản mà luyện thể cảnh không nhận ra được.
Lại lần nữa đi tới trước chiến cảnh, thanh âm hệ thống liền truyền tới:
" Sử dụng chiến cảnh một trăm kim tệ một lần, xin Kí chủ thanh toán kim tệ"
- Trả!
Dù sao thì trên người hắn còn có hơn một vạn kim tệ. Muốn dùng chiến cảnh bao lâu thì dùng, không sợ sẽ thiếu tiền.
Sau khi thanh toán, Ôn Bình lại tiếp tục tiến nhập bên trong chiến cảnh.
Hai canh giờ sau, Ôn Bình chật vật bò ra, trên mặt, trên mọi bộ phận trên cơ thể, cho dù là một chút xíu ánh trăng chiếu vào cũng thấy rõ ràng. Hấp thu một chút mộc khí để có khí lực đi lại. Ôn Bình đổi một địa phương khác điên cuồng hấp thu mộc khí.
Tiếp tục ra vào chiến cảnh, trời đã bắt đầu tảng sáng.
Tính toán thời gian, Ôn Bình đã ở trong chiến cảnh tu luyện bốn lần, tương đương với việc tu hành không ngủ nghỉ bốn ngày ở thế giới bên ngoài.
Tại lúc đi ra hấp thu mạch khí tẩm bổ thân thể, bích tường cảnh giới bị phá vỡ, mở ra.
Ôn Bình chính thức bước vào cảnh giới luyện thể thập nhất trọng.