Trời vừa mới sáng rõ, trong phòng bếp liền truyền tới thanh âm của nồi niêu xoong chảo, một trận mùi thơm thuận theo cửa sổ, theo gió bay ra ngoài.
Trừ chó săn Cáp Cáp chảy nước miếng ở đó, còn có Dương Nhạc Nhạc đứng bên cạnh, hai nhìn đăm đăm vào bên trong nồi thịt.
Hắn ngày trước cảm thấy một ngày ăn một bữa cũng đủ rồi. Thế nhưng là từ khi Hoài Diệp làm đồ ăn, một ngày ba bữa đều thấy thiếu. Chỉ là nhìn nồi thịt kho tàu của Hoài Diệp mà trong miệng cũng chảy đầy nước miếng.
- Hoài Diệp, ta thật bội phục ngươi nha, vừa xinh đẹp vừa nấu ăn ngon như vậy.
- Hì hì, chuyện nhỏ. Ta mới đạt đến bảy tám phần chân truyền của nghĩa phụ mà thôi, nếu như hoàn toàn tiếp thu đến mười phần, đảm bảo ngươi sẽ thèm chết.
- Ta biết ngươi lợi hại mà, vậy có thể hay không cho ta ăn một miếng trước đi? Ngươi nhìn ta xem, đói cho xẹp cái bụng rồi.
- Được, bất quá ngươi phải đáp ứng ta một chuyện! Đáp ứng, ta liền cho người nhiều hơn một chút, thế nào?
- Vừa mới khen ngươi... Nói đi, chuyện gì?
- Hôm nay, không cho ngươi mua xì gà từ tông chủ!
- Thịt này chín thêm hai lần ta cũng éo thèm ăn.
Nói đùa sao?!
Mỗi ngày dùng một điếu xì gà, hắn có thể cảm nhận được thân thể đang ngày ngày phát sinh biến hóa. Hơn nữa, ở trong trọng lực trường tu luyện, đem nó ngậm bên miệng, tu luyện không ngừng nghỉ liên tục ba canh giờ, giống như điên cuồng vậy, không hề biết mệt mỏi.
Ở trong Trọng Lực Trường, có chín lần tăng phúc, việc tu hành của hắn tiến triển một cách nhanh chóng, tu vi của hắn vừa đột phá tới Luyện thể lục trọng, công pháp của hắn cũng có phần đột phá theo. Công pháp gần đây có thể đạt tới tiểu thành hẳn là nhờ công của xì gà .
Công pháp lại vừa đột phá thì tu vi cũng vững chắc tại Luyện thể thất trọng.
Mười lăm tuổi đạt đến Luyện thể thất trọng, nói ra thêm vẻ vang, tại Thương Ngô thành hẳn là không có người nào ưu tú hơn hắn.
- Thôi đi bố... Không đáp ứng cũng được, ta xem thử hôm nay ngươi làm sao mua được xì gà từ tay tông chủ. Hôm qua Triệu Tinh chưa mua được, hôm nay chắc chắn sẽ tới cướp trước. Vân trưởng lão mua nè, ta cũng mua nè, tông chủ mỗi ngày chỉ bán ra ba cây mà thôi!
- Vậy liền xem ai nhanh tay hơn đi.
- Ta cùng Triệu Tinh đã tính qua, lúc nàng mua thì ta lôi kéo ngươi, lúc ta mua thì Triệu Tinh lôi kéo ngươi. Ahihi, ta xem thử ngươi làm sao mua được.
- Ách, các ngươi làm như vậy hơi bị quá đáng à nghen!
- Quá đáng thì thế lào? Ngươi cũng không đánh thắng được Triệu Tinh.
- Coi như ngươi lợi hại, ta đi trước chặn đường!
Dương Nhạc Nhạc dứt lời, cũng không có tâm tư ngồi đợi tại nhà bếp nữa, liếc mắt ra bên ngoài phòng bếp liền thấy Triệu Tinh, trong lòng sinh ra một kế, chạy trước trên nửa đường chặn lại tông chủ.
- Tông chủ, good morning!
Dương Nhạc Nhạc ở xa xa vẫy tay, đôi mắt bắn ra quang mang của sói đói khi nhìn thấy một đàn dê, vội vàng phóng thẳng ra ngoài đón lại.
Chỉ là hắn vừa mới bước ra một bước, Triệu Tinh bỗng nhiên từ phía sau đi tới cản hắn.
- Cùng tâm sự không?
Triệu Tinh khoác một tay lên vai hắn. Dương Nhạc Nhạc nói:
- Thật sao?
- Không thật chẳng lẽ đùa?!
Triệu Tinh cười một tiếng, trong ý cười lại ẩn chứa một bụng xấu xa.
- Vậy ta liền không khách khí!
Dứt lời, Dương Nhạc Nhạc trực tiếp quay người quét một quyền tới. Triệu Tinh vô ý thức thu tay lại đi cản nhưng mà Dương Nhạc Nhạc không có hoàn toàn ra tay, chỉ là hư chiêu mà thôi, tay ngừng ở giữa không trung, liền nhanh chân chạy tới phía trước
- Ngu gì đánh nhau với ngươi, đánh cũng không thắng được ngươi!
Dương Nhạc Nhạc cười đắc ý, Triệu Tinh biết được mình bị Dương Nhạc Nhạc lừa, trực tiếp nắm lên cây chổi bên cạnh đánh qua, nhắm chuẩn vào cái ót của Dương Nhạc Nhạc.
"Bà bà tung chổi! Zaaaaaa"
Bành!
Mắt thấy Dương Nhạc Nhạc sắp đến trước mặt Ôn Bình, liền bị một cây chổi thần thánh đập cho một phát hoa mắt chóng mặt, suýt chút ngã sấp xuống.
- Còn muốn chạy!
Triệu Tinh cười hì hì một tiếng, phóng lên, nhấc chân đạp Dương Nhạc Nhạc một cái.
Qua một hồi quấy cám lợn, không có gì đáng ngạc nhiên, Dương Nhạc Nhạc bị tại chỗ bị cầm cố lại, không thể động đậy.
Triệu Tinh tuy là Luyện thể lục trọng nhưng da dày thịt béo, trời sinh mạnh mẽ, thực lực đã có thể so với bát trọng.
Dương Nhạc Nhạc tuy là Luyện thể thất trọng nhưng bị Triệu Tinh hành cho ra bã là điều đương nhiên.
- Các ngươi không thể quá đáng như vậy! Triệu Tinh, ngươi mua xì gà nhưng ta có thể ra giá! (như kiểu đấu giá í, ra giá cao để mua đồ)
- Không sao, Hoài Diệp muội muội đã giúp ta mua rồi.
- Không được rồi... Tông chủ, giúp ta lưu lại một cây xì gà, ta trả năm trăm kim tệ!
Nhưng mà, chưa đi qua ba mươi cái hô hấp, thanh âm trầm thấp của Ôn Bình truyền tới :
- Hôm nay không có!
Khuôn mặt Dương Nhạc Nhạc lập tức không vui, khóc hu hu nhìn hai người Triệu Tinh, ai oán:
- Ta chọc ai, trêu ai a. Triệu Tinh, ngươi chờ đó cho ta, đợi ta luyện "Mạc Vân Thủ" đến đại thành sẽ trả thù lại ngươi!
- Ngươi chỉ mới đem Mạc Vân Thủ luyện tới tiểu thành mà thôi, ngươi còn muốn liền luyện tới đại thành, thật đúng là suy nghĩ nhiều!
Triệu Tinh cười hì hì một tiếng, trong lòng suy nghĩ, coi như ngươi đem Mạc Vân Thủ luyện đến đại thành, thực lực so với ta cũng chỉ ngang nhau với ta mà thôi
Lúc đó, ta đột phá đến Luyện thể thất trọng, vẫn có thể hành ngươi như thường.
Ôn Bình như có điều suy nghĩ nhìn hai mắt Dương Nhạc Nhạc, tự lẩm bẩm vài câu, sau đó mở miệng nói ra:
- Dương Nhạc Nhạc, kể từ hôm nay, đợi tới chừng nào ngươi có thể cùng Triệu Tinh bất phân thắng bại lại đến mua xì gà của ta.
- A!
Không riêng gì Dương Nhạc Nhạc, cả hai người Triệu Tinh cũng một mặt ngơ ngác.
Dương Nhạc Nhạc vội vàng mở miệng :
- Tông chủ, Triệu Tinh không phải người bình thường, nàng cũng căn bản là vô địch trong cùng cảnh giới. Trước đó, thời điểm nàng Luyện thể ngũ trọng liền có thể đánh với Luyện thể thất trọng, ta làm sao có thể chơi ngang tay với nàng?
- Ý của ngươi là ngươi không bằng Triệu Tinh?
Câu hỏi này vừa ra liền khiến Dương Nhạc Nhạc á khẩu.
Thử hỏi ai nguyện ý tự nhận bản thân không bằng người khác? Dù là trong lòng nghĩ như vậy cũng không nói ra ngoài miệng.
Ôn Bình ngữ khí hờ hững khiến đám người không thể lộ ra ý cười được nữa, Triệu Tinh lại càng xấu hổ. Vốn các nàng chỉ định để cho Dương Nhạc Nhạc hôm nay không mua được xì gà mà thôi, ai biết để cho hắn sau này cũng không thể mua được nữa.
Không ngờ sự tình lại tiến triển tới mức này.
Triệu Tinh nhanh chóng nói:
- Tông chủ, chuyện này thật sự không phải lỗi của hắn, mà là do huyết mạch chúng ta không giống nhau!
- Đây không phải là cái cớ dùng chống chế, Dương Nhạc Nhạc, ghi nhớ lời của ta sao?
Dương Nhạc Nhạc, gật đầu:
- Đã nhớ kỹ!
- Nhớ kỹ liền tốt rồi, nếu như nguyên nhân để ngươi cam tâm chịu thua là chênh lệch huyết mạch thì ngươi hôm nay liền thu dọn đồ đạc rời Bất Hủ Tông đi. Bất Hủ Tông không chứa chấp loại người hèn nhát, luôn cảm thấy không bằng người khác.
Thật ra thì Ôn Bình cũng không phải muốn bớt đi một người mua xì gà của hắn. Mà hắn cũng không nghĩ tới cảnh giới Dương Nhạc Nhạc tiến bộ nhưng thực lực lại sai biệt lớn như thế.
Tất nhiên là Ôn Bình thừa nhận rằng hóa hình yêu thú hóa hình rất lợi hại.
Nhưng sinh mệnh xì gà có thể cải biến những thứ khó cải biến nhất, Dương Nhạc Nhạc đạt được cơ duyên giúp hắn cải biến, hơn nữa ngay cả việc thăng cấp tư chất cũng có thể làm được. Có thể thấy được hắn lấy được cơ duyên lớn tới bao nhiêu.
Nói như vậy, khả năng cũng là do Dương Nhạc Nhạc buông xuôi chấp nhận.
Cho rằng Triệu Tinh mạnh hơn hắn là điều tất nhiên, hắn không thể thắng được Triệu Tinh.
Ôn Bình không phải sư phụ hắn, thế nhưng làm một tông chủ, nhất định phải nói cho hắn biết, nếu cứ luôn cho rằng mình yếu kém hơn người khác, vậy rất nhanh sẽ trở thành một kẻ tầm thường không đáng chú ý mà thôi.
Dứt lời, Ôn Bình móc từ trong ngực ra một xấp giấy trắng, phía trên có viết chữ, bất quá liếc qua liền không nhìn rõ được, đưa cho Dương Nhạc Nhạc, sau đó nói:
- Đi, đem mấy tờ giấy này dán lên khu Ký Túc Xá, Trọng Lực Trường.
Dương Nhạc Nhạc trầm mặc, tiếp nhận xấp giấy từ tay Ôn Bình, thấy được chữ viết trên tờ giấy đó.
"Trọng Lực Trường, mười kim tệ một canh giờ, mỗi ngày hạn định ba canh giờ "
"Khu Ký Túc Xá mỗi ngày năm mươi kim tệ"
"Xì gà sinh mệnh, cây thứ nhất giá năm mươi kim tệ, cây thứ hai một trăm kim tệ, cây thứ ba năm trăm kim tệ."
Ngoài ra, còn nhiều thêm một đồ vật.
"Sân Hung Thú Thí Luyện giá năm mươi kim tệ một ngày. Chiến Cảnh: một lần một trăm kim tệ, mỗi lần sử dụng hai canh giờ. "