- Tông chủ, trên tờ giấy này có ghi "Sân Hung Thú Thí Luyện" là như thế nào, còn có "Chiến Cảnh" là thứ gì?
Cái phía trước phí năm mươi kim tệ một ngày, còn Chiến Cảnh kia thì một trăm kim tệ một ngày, giá tiền này không thấp đâu.
Khu Ký Túc Xá có thể tu luyện mạch thuật cũng chỉ năm mươi kim một ngày. Chẳng lẽ cái Sân Hung Thú Thí Luyện còn mang tới lợi ích cho bọn hắn như khi tu luyện ở khu Ký Túc Xá?
Cái ở phía sau lại càng không nói nhiều, một lần một trăm kim tệ, hơn nữa thời gian hạn chế là hai canh giờ, so với khu Ký Túc Xá còn thu phí cao hơn mấy lần.
- Địa phương tu hành kĩ năng chiến đấu, tích lũy kinh nghiệm chiến đấu. Vừa vặn thích hợp với ngươi ở hiện tại.
- Nhưng làm sao lại đắt như vậy?
- Đắt, chứng tỏ nó có giá trị. Cảnh giới của ngươi tăng lên quá nhanh, cần củng cố lại tu vi, nếu như ngươi chấp nhận việc yếu kém thì không cần phí tiền đi chỗ đó!
- Tông chủ, ta muốn đi!
- Vậy trước đem mấy tờ giấy này dán lên đi!
- Tốt, ta đi làm ngay!
Dương Nhạc Nhạc liền hấp tấp chạy ra.
Sau bữa ăn, Ôn Bình mang Dương Nhạc Nhạc và Vân Liêu đi đến Nhiễu sơn, Triệu Tinh bọn họ thì đi qua Trọng Lực Trường, tiếp tục tiến hành tu luyện cảnh giới. Đối với hai người thì việc tăng lên cảnh giới quan trọng hơn việc tăng cường kinh nghiệm chiến đấu.
Bởi vì sau khi yêu tộc hóa hình, vẫn da dày thịt béo như cũ, tỷ lệ sai lầm có thể chấp nhận khi giao chiến tăng lên rất nhiều.
Còn với Dương Nhạc Nhạc thì rèn luyện kỹ xảo chiến đấu mới là con đường duy nhất để tăng cường thực lực.
Yếu không phải điều đáng sợ, đáng sợ nhất là khi chấp nhận bản thân mình yếu kém.
Hắn vừa mới nghĩ tới việc bản thân trong vô tri vô giác mà tự cho mình kém hơn Triệu Tinh, đã cảm thấy có một chút sỉ nhục đập vào mặt.
Dương Nhạc Nhạc đi theo Ôn Bình ra tới "Sân Hung Thú Thí Luyện" ở Nhiễu sơn, giao cho Ôn Bình năm mươi kim tệ sau đó đi vào bên trong sân thí luyện.
- Tông chủ, sao cái gì cũng không có thế này?
Dương Nhạc Nhạc đứng tại bên trong sân thí luyện, dùng tay sờ lên tấm sắt, nhịn không được hỏi.
Sau đó liền nghe thấy thanh âm Ôn Bình bên ngoài hồi đáp:
- Nó lập tức sẽ đi ra!
Quả nhiên, mấy cái hô hấp đi qua, không gian bỗng xuất hiện một trận vặn vẹo, một con quái vật màu xanh đen đi ra.
Nhìn giống như trâu, không có sừng, hơn nữa chỉ có một chân. Đứng nguyên tại đó, chỉ nhìn vào ánh mắt của nó thôi liền để trong lòng sinh ra e sợ.
- Quỳ Ngưu! Tông chủ, chẳng lẽ ngài đem ta đi đối kháng với con quái vật trong truyền thuyết này?
Nhìn con quỳ ngưu trước mặt, Dương Nhạc Nhạc cũng không biết nên khóc hay nên tìm đường trốn, chính lúc đang thất hồn lạc phách suy tính thì thanh âm Ôn Bình đột nhiên quanh quẩn bên tai, liên tục hỏi hắn :"Ngươi thật tự cho mình yếu nhược?"
Lúc này, hắn phảng phất trở lại thời gian một năm về trước, bị tất cả mọi người chế giễu.
Thời điểm đó, hắn so với ai cũng đều yếu hơn, thế nhưng là luôn luôn thẳng tiến không lùi bước, vì cái gì mà bây giờ hắn lại đánh mất đi loại dũng khí này?
Bên ngoài sân thí luyện, Vân Liêu có chút không hiểu hỏi Ôn Bình:
- Tông chủ, ý của ngươi là gì đây? Nhân tộc cùng cảnh giới với hóa hình yêu thú, sẽ không sánh bằng, đây là một cái luật thép khó bẻ gãy!
Ôn Bình mở miệng nói ra:
- Đó là thiết luật, nhưng là đối với người khác, không phải đối với đệ tử Bất Hủ Tông. Dương Nhạc Nhạc có đại cơ duyên, trong vòng một năm liền phá năm cái cảnh giới, thật ra cũng là bởi vì một phần lớn là sự kiên trì của hắn. Hiện tại đến Bất Hủ Tông, vẫn còn có sự nghị lực kiên trì đó, nhưng không còn tâm thái thẳng tiến không lùi nữa. Hắn cần phải trải qua chém giết sinh tử, Sân Hung Thú Thí Luyện là thích hợp với hắn nhất, hơn nữa ở bên trong rèn luyện còn thu hoạch được ba lần tăng lên kỹ xảo chiến đấu, dùng để củng cố việc hắn tăng lên cảnh giới quá nhanh không có gì tốt hơn nữa.
- Vậy vì sao không nói tới Hoài Diệp!
- Ta là định xem Dương Nhạc Nhạc như đại sư huynh của Bất Hủ Tông, cho nên hắn nhất định phải mạnh. Còn Hoài Diệp không giống như vậy, thân phận của nàng là đầu bếp, thực lực của nàng mạnh cũng tốt mà yếu cũng không sao, không quá quan trọng lắm.
- Đầu bếp... Tông chủ, ngươi là thật định để nghĩa nữ của Hoài Không đi làm tạp dịch? Chuyện này nếu như để Hoài Không biết được, liệu có bất mãn với Bất Hủ Tông hay không?
- Là đầu bếp, chú ý lời nói một chút. Ai nói nấu cơm thì là tạp dịch? Hoài Diệp thế nhưng là người nấu ăn. Đương nhiên tư chất của nàng quá kém, chỉ có thể lấy thân phận đầu bếp ở Bất Hủ Tông.
- What? Kia nói khác nhau với tạp dịch ở chỗ nào?
- Ngươi không hiểu tầm quan trọng của một thần trù, được rồi, nói ngươi cũng không hiểu đâu. Dẫn ngươi đi xem Chiến Cảnh.
...
Sau khi dặn dò Vân Liêu xong, Ôn Bình liền nhanh chóng rời đi Vân Lam Sơn, nhưng là lần đầu hạ sơn một mình, hắn có chút không biết phải làm gì. Đi đâu tìm một thiếu niên dưới mười tám tuổi có kinh mạch đứt đoạn đây?
Thời điểm này không có đầu mối, Ôn Bình chỉ còn có cách... hỏi người đi đường, dọc đường cứ thấy ai có thể bắt chuyện đều lân la hỏi thăm nhưng đến tối vẫn không có bất cứ tin tức hữu ích nào.
Tùy ý tìm một tiểu lâu đi vào, ngồi xuống, gọi lên một bầu rượu cùng vài dĩa thức nhắm, tai nghe lấy người xung quanh trò chuyện.
Ai cũng nói rằng những địa phương này đều rất dễ dàng lấy được tin tức, Ôn Bình tin điều đó, bất quá kết quả khiến hắn rất thất vọng.
Ngày hôm sau, thực sự không còn cách nào, Ôn Bình bèn bày ra một kế, bỏ tiền ra mua rượu, sau đó mời những người kia uống, thuận tiện hỏi thăm về tin tức thiếu niên bị phế kinh mạch.
Chỉ là rượu thì mua hơn trăm bình, nhưng một chút tin tức cũng mù mịt.
Sau khi thanh toán, Ôn Bình liền dứt khoát rời tửu lâu, bắt đầu đi dạo các nơi. Lỡ may mắn gặp được người cần tìm thì sao.
Ngày thứ ba, không có kết quả.
Sang tối ngày thứ tư, Ôn Bình có chút nóng nảy. Nếu tiếp tục thế này, qua năm ngày không tìm được tên kinh mạch đứt đoạn thì tổn thất nhiều lắm.
Trọng Lực Trường, khu Ký Túc Xá, Sân Thí Luyện, ba cái này không biết phải bỏ cái nào. Chẳng lẽ ra ngoài đường bắt đại một tên thiếu niên đập cho nát đi kinh mạch rồi dẫn về chữa lại? Bất quá, cái này không ổn cho lắm.
Đang chán nản ngồi bên đường như chó hoang, chợt nghe thấy một thanh âm của nam nhân gọi hắn ầm ĩ:
- Ôn… Ôn Bình?!
Từ trong tiếng gọi có thể cảm thấy được người kia không dám tin nhìn thấy Ôn Bình tại đây.
Ôn Bình lập tức quay đầu nhìn sang, hai mắt ngưng lại, hướng về phía người đang chậm rãi tiến tới nở một nụ cười nhàn nhạt.
Đây cũng là nụ cười duy nhất của hắn trong bốn ngày qua.
Người đến là người mà Ôn Bình đã quen biết từ lâu, trước kia, mỗi khi đi dạo Thương Ngô thành, tốp ba tốp năm huynh đệ, bên trong có người đó, hắn họ Kim, tên Mộc. Phụ mẫu làm lão bản tửu lâu, cũng coi như là tương đối có tiền.
Kim Mộc không thích tu hành, cũng không thích làm kinh doanh, còn Ôn Bình hắn lúc trước thì không muốn làm thiếu tông chủ Bất Hủ Tông, cả hai tư tưởng lớn gặp nhau, thường xuyên qua lại liền thành bằng hữu tốt.
Một năm không gặp, Kim Mộc đã mập hơn rồi, bất quá vẫn như trước đây, trái phải đều đi theo giai nhân.
Trái, Tiểu Thúy -Túy Mộng lâu, phải Tiểu Hoa - Di Hồng viện.
Sau khi Kim Mộc đi tới liền cho Ôn Bình một cái ôm thật chặt, mùi rượu nhàn nhạt cùng mùi son phấn nồng đậm đập vô mặt, có chút gay mũi.
- Ta suýt chút thì cho là mình nhìn lầm nha!
- Kim huynh, ngươi vẫn phong lưu như trước , không bị ràng buộc chút nào.
- Này, chẳng phải có câu nói rất hay, nếu như không cố gắng, vậy khác gì việc không lo không buồn? Con người của ta thích sống không lo không buồn, dù sao thì tiền tài đời này xài cũng không hết, việc gì phải liều mạng đi kiếm?
Ôn Bình bây giờ đối với Kim Mộc cũng không có quá nhiều hảo cảm, ít nhất là không căm ghét.
Nói vài câu, trò chuyện một chút, vừa vặn tiêu giảm sầu muộn của hắn mấy ngày nay.