Dứt lời, Kim Mộc nhếch miệng cười cười, Ôn Bình cũng theo sau cười ra tiếng.
Kim Mộc cười là bởi vì phê rượu.
Còn Ôn Bình cười là bởi vì hắn lần đầu nghe người ta nói "đi Di Hồng viện" thành "trở về Di Hồng viện", hắn thật coi địa phương này là nhà mình?
...
Kim Mộc đem Tiểu Thúy đẩy sang một chút, đập đập vào sau lưng Ôn Bình.
- Tiểu Thúy, ngươi bồi huynh đệ của ta uống hai chén, người ta nói thế nào cũng là thiếu tông chủ Bất Hủ Tông! Kẻ có tiền ở trước mặt hắn cũng chỉ là cái rắm.
Tiểu Thúy cười cười, vội vàng dựa tới. Bởi vì làm nghề này đã lâu, khi tiếp xúc luôn lựa chọn một góc độ xảo trá, để người ta nhịn không được có ý nghĩ kì quái, hơi có ý tứ muốn câu dẫn Ôn Bình. Ôn Bình cũng không quan tâm thân phận người trước mắt, chỉ cần trả tiền, người nào cũng có giá trị để các nàng tôn kính, ái mộ.
- Công tử, thiếp cùng chàng uống một chén!
Ôn Bình tiếp nhận chén rượu, vỗ trán một cái, bừng tỉnh đại ngộ, hướng về phía Tiểu Thúy mở miệng nói:
- Cô nương, ta hỏi ngươi một vấn đề, nếu như ngươi biết, mười mai kim tệ này sẽ là của ngươi.
Ba!
Mười mai kim tệ rơi xuống trước bàn, Tiểu Thúy trợn tròn mắt nhìn.
Quả nhiên là thiếu tông chủ, không đơn giản, ngày bình thường cũng không thấy có bao nhiêu khách nhân ném ra số tiền lớn như vậy. Nhiều tiền như vậy, nàng phải bồi những người khác phóng túng một tháng mới kiếm được, Ôn Bình lại tùy ý vứt ra như vậy.
- Cô có nghe nói về người có kinh mạch đứt đoạn hay không? Bất quá phải là người dưới mười tám tuổi.
Kim Mộc nghe xong liền cười cười, có chút thất vọng nói:
- Huynh đệ, ngươi quan tâm vấn đề này làm gì?
Tiểu Thúy vội vàng trả lời:
- Ta có biết!
- Mau nói đi!
- Hôm trước có một khách nhân nói qua, võ quán bọn họ gần đây có thu một vị thiếu niên, tay chân vụng về, kinh mạch đứt đoạn, được bọn họ hảo tâm thu làm tạp dịch.
- Biết trước như vậy, ta liền tìm ngươi!
Nghe được câu trả lời của Tiểu Thúy, cả người Ôn Bình như trút được gánh nặng, đẩy mười miếng kim tệ qua.
- Võ quán kia có tên gì?
- Hình như gọi là Long Hoa võ quán!
- Long Hoa võ quán?
- Phải, nằm ở cuối con đường này, mới khai trương, người khách nhân kia là võ sư của Long Hoa võ quán, gọi là Lý Hoa.
- Cảm ơn!
Dứt lời, Ôn Bình liền chuẩn bị rời đi.
Thế nhưng Kim Mộc đột nhiên cản lại Ôn Bình, mở miệng cười nói:
- Huynh đệ, ngươi thật muốn đi chỗ đó?
- Phải!
- Ta khuyên ngươi vẫn là không nên đi, miễn cho việc nhìn thấy cố nhân mà đau lòng. Long Hoa võ quán kia là do bằng hữu cũ của ngươi mở, mang một chữ Hoa, ngươi thử suy nghĩ xem một chút!
Hoa?
Bằng hữu cũ?
Tên có một chữ "Hoa"?
- Thi Hoa?!
- Đúng, chính là nàng, vây quanh nàng đều là đệ tử trưởng lão Kháo Sơn Tông, lấy thân phận của ngươi bây giờ... Ngươi thật muốn đi sao?
- Vì cái gì không đi?
Dứt lời, Ôn Bình đứng lên, trực tiếp rời đi tửu lâu! Kim Mộc thấy thế liền lắc đầu, lẩm bẩm:
- Nhất định phải đi để rước lấy nhục sao?
Hắn không phải mỉa mai Ôn Bình, chỉ là có chút đồng cảm mà thôi.
Đi tại trong chợ đêm, trong miệng Ôn Bình bắt đầu lẩm bẩm lấy cái danh tự Lý Hoa. Phải, Lý Hoa này cũng là người quen cũ của hắn, hơn nữa tên này còn từng là đệ tử Bất Hủ Tông, tuy hai người gặp mặt được vài lần nhưng Ôn Bình vẫn nhớ kỹ tên của hắn.
Chỉ chốc lát, Ôn Bình đi tới cuối phố, đứng trước cửa Long Hoa võ quán.
Một tay đè chặt lên chiếc vòng đồng (cái vòng móc ngoài cửa, chức năng như cái chuông cửa ấy, thời xưa hầu như nhà nào cũng có), sau đó chậm rãi đập xuống.
Cộp!
Cộp!
Hai tiếng qua đi, liền nghe thấy thanh âm bên trong truyền ra:
- Tới ngay đây!
Nói chuyện là một thiếu niên, thanh âm có chút hư nhược, có chút không đủ tự tin, mười phần uể oải.
Ôn Bình suy đoán, người này hẳn là không phải người gác cửa. Một cái võ quán tìm một người gác cửa nói chuyện đều không đủ khí như vậy thì võ quán còn có thể làm sao?
Có lẽ hẳn chỉ trùng hợp đi ngang qua, thuận tiện mở cửa.
Cửa mở ra!
Một thiếu niên tóc tai bù xù từ sau khe cửa nhìn Ôn Bình, hỏi:
- Có chuyện gì sao?
Ôn Bình không có trả lời mà nhìn thông tin của thiếu niên trước mắt, trong lòng không kìm được sự xúc động:
Triệu Dịch
Giới tính: Nam.
Tuổi: 17
Cảnh giới: Không( kinh mạch đứt đoạn )
Tư chất: Tứ tinh
Triệu gia trưởng tử Hoa Nguyệt thành, bởi vì Triệu gia đắc tội nhị tinh đại thế lực, đào vong đến tận đây. Toàn tộc không ai sống sót, hắn mặc dù thoát được nhưng cái giả phải trả là kinh mạch hoàn toàn bị phế. Trước mắt bán mình cho Long Hoa võ quán.
- Rốt cuộc tìm được!
Ôn Bình nhịn không được cười ra tiếng, sầu muộn mấy ngày nay thời khác này đều biến thành vui vẻ nồng đậm.
- Có chuyện gì sao?
Triệu Dịch hỏi lại lần nữa.
- Không có việc gì, ta...
Còn đang định nói "Chỉ là muốn đến xem, ta có thể cùng ngươi trò chuyện một chút sao?" thì bên trong võ quán đã truyền tới một thanh âm:
- Ôn Bình?!
Thanh âm này vừa nghe liền biết là Thi Hoa nói.
Thi Hoa nhìn thấy Ôn Bình thì lập tức tỏ vẻ kinh ngạc, có cảm giác bằng hữu cũ đã lâu không gặp.
- Thật đúng dịp a!
- Ngươi làm sao lại đến đây?
Ôn Bình trả lời:
- Đi ngang qua nơi này, nghe người ta nói đây là võ quán của ngươi mới mở, cho nên vào xem một chút.
Thi Hoa liếc mắt, nói:
- Ngươi cảm thấy ta sẽ tin sao?
- Tùy, không tin cũng hết cách.
Thật ra, hắn là định nói rằng ta cũng không định tìm ngươi.
Lúc này, bên trong võ quán có một người đi tới, vừa đi vừa thì thầm, tuy là nói rất nhỏ nhưng Ôn Bình vẫn có thể nghe được :
- Thi Hoa sư muội, ai tới vậy?
Nghe được thanh âm này, Thi Hoa có chút bối rối, thấp giọng nói:
- Ôn Bình, hôm nay ta có chút không tiện, ngươi hôm khác lại đến nha!
Dứt lời, liền muốn đóng cửa.
Nhưng mà đã chậm một nhịp, Thi Hoa còn chưa kịp đóng cửa thì người kia đã tới gần.
Bước chân trầm ổn mà nhanh nhẹn.
Ôn Bình liếc mắt qua, người tới chính là Lý Hoa.
Lúc thấy được Ôn Bình, Lý Hoa không tự chủ nhếch miệng cười khẽ, sau đó dùng cặp mắt hờ hững nhìn Ôn Bình.
- Hóa ra là thiếu tông chủ, nhanh như vậy liền muốn đi rồi. Đã đến rồi thì vào ngồi một chút đi!
Ba tiếng "thiếu tông chủ" đặc biệt nhấn mạnh.
Ôn Bình cũng không phải thằng ngu, hắn vẫn nghe được rõ ràng giọng điệu của tên này.
Ôn Bình nghe được khẩu khí của Lý Hoa, vốn là tâm lý ngượng ngùng khi thấy Thi Hoa lại thay bằng một phần biểu lộ lãnh khốc.
- Thi Hoa, vị này là...?
Thi Hoa ngây ra một lúc, tựa hồ không nghĩ tới việc Ôn Bình sẽ không nhận ra Lý Hoa.
- A, vị này là Lý sư huynh. Trước kia, chúng ta là đồng môn, võ quán này là chúng ta cùng mở. Ta xuất tiền, hắn xuất lực.
Ôn Bình như có điều suy nghĩ, hỏi:
- Luyện thể ngũ trọng, Thi Hoa, loại thực lực này thích hợp cho việc dạy cho những hài tử kia sao?
- Ngươi?
Lý Hoa nhướng mày, nắm chặt tay. Đứng bên cạnh Thi Hoa, mặt không biểu lộ gì nhưng trong lòng lại một bụng tức giận.
Hắn rất muốn chỉ vào mặt Ôn Bình chửi một câu, ngươi còn tưởng mình là thiếu tông chủ sao?
Lý Hoa nén giận, mở miệng :
- Thiếu tông chủ quý nhân, không biết nhiều chuyện là bình thường, bất quá danh hiệu lúc trước nhớ hay không cũng không quan trọng, dù sao đã qua rồi. Thân phận của ta bây giờ là đệ tử thứ mười một của Tôn trưởng lão Kháo Sơn Tông.
Dứt lời, trong lòng Lý Hoa cười khẩy, thầm nghĩ:
- Ngươi chướng mắt cảnh giới của ta, nhưng thân phận của ta bây giờ cũng chướng mắt ngươi.
Tôn trưởng lão?
Ôn Bình cố nghĩ, từ sâu trong trí nhớ tìm được một trưởng lão họ Tôn duy nhất của Kháo Sơn Tông, sau đó hỏi:
- Có phải hay không vị Tôn trưởng lão kia còn có một đệ tử gọi là Mộ Địa, à Mộ Ngôn thì phải?
- Phải!
Thi Hoa khẽ gật đầu.
Ôn Bình liếc nhìn Lý Hoa, không khỏi cảm khái một tiếng:
- Hóa ra người là đệ tử của vị kia!
Chợt trong đầu hiện lên tràng cảnh lúc Bất Hủ Tông chiêu mộ đệ tử. Tôn trưởng lão cùng đệ tử Mộ Ngôn kia tới quấy rối, bị hắn cùng Vân Liêu ném vào trong bụi cỏ, sau khi chửi thề xong liền xách dép bỏ chạy, đến bây giờ cũng không thấy tới báo thù, cũng không biết là do không dám tới hay là quên mất.
Nghĩ tới đây, Ôn Bình không nhịn được cười cười lắc đầu.
Khó trách khi Lý Hoa nói tới Tôn trưởng lão liền khí độ hào hùng. Hóa ra là bệnh lây truyền.
Lý Hoa cười nhạt, phất tay cho Triệu Dịch lui xuống. Gọi thẳng tên Ôn Bình, hỏi:
- Ôn Bình, muộn thế này còn đến Long Hoa võ quán ta làm gì? Không phải chỉ để trò chuyện một hai câu chứ?