Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn

Chương 61: Ngàn Kim Chuộc Thân!

Chương 61: Ngàn Kim Chuộc Thân!




By:truyendichgiare.com

Dịch: Thiên Huyết


----------

Ôn Bình không để ý tới Lý Hoa, ánh mắt cũng từ trên Lý Hoa dời sang Thi Hoa bên cạnh, nói:

- Ta có thể vào xem một chút sao?

Nhìn Ôn Bình cất bước đi tới, trong đầu Thi Hoa toát ra một cái ý nghĩ: "Chẳng lẽ Ôn Bình đã đáp ứng yêu cầu của nàng?"

Bất quá, chỉ một giây sau, nàng lại bác bỏ ngay cái ý nghĩ này, Bất Hủ Tông đã có năng lực giết chết Dương Hoa trưởng lão, hơn nữa đại thiếu gia Dương gia - Dương Nhạc Nhạc cũng gia nhập Bất Hủ Tông, hiện tại dù cho Bất Hủ Tông không quá lớn mạnh, Ôn Bình thân là tông chủ một tông môn, làm sao có thể hạ mình trước Long Hoa?

Nhưng mà nàng căn bản cũng nghĩ không ra lý do để Ôn Bình tới đây, thật giống như lúc trước, thời điểm Bất Hủ Tông xuống dốc, về sau nàng cũng không biết phải đi nơi nào vậy.

- Ngươi thật sự là đến tìm ta?

- Không phải!

Thi Hoa “Ồ” lên một tiếng, trong ánh mắt toát ra sự thất vọng nhàn nhạt mà chính nàng cũng không nhận ra.

Ôn Bình nói tiếp:

- Ta chỉ là vừa vặn đi qua đây, hồi chiều có ăn bánh tráng trộn vỉa hè, bây giờ đau bụng quá, tính vô đây mượn cái nhà xí cái!

- Hả?

- Không thể mượn sao?

- Có thể, đi thẳng dọc theo lối này, đến cuối cùng là thấy được!

Trong đầu Thi Hoa có vài con chim bay vòng vòng, nãy giờ nàng trăm nghi ngàn đoán các loại khả năng, nhưng chả liên quan tí gì với dự tính ban đầu của Ôn Bình.

Lý Hoa thấy bị "bơ nhẹ" ở một bên, hắn vốn là khó chịu Ôn Bình, lập tức ngăn cản bước chân của Ôn Bình, nói:

- Ôn Bình, đi vào cũng được, nhưng nếu có chuyện xảy ra thì cũng đừng làm phiền Thi Hoa cầu tình cho ngươi.

Lý Hoa dứt lời, Thi Hoa ở phía sau biến sắc, vô ý thức hướng hậu viện võ quán nhìn lại, tựa hồ nơi đó có thứ khiến tim nàng đập nhanh hơn bình thường. Nhưng mà Ôn Bình là đến mượn wc, nàng cũng không tiện nói không cho.

- Ôn Bình, thuận tiện ngươi xong xuôi liền đi nhanh lên một chút, hôm nay có người của Kháo Sơn Tông tới, bọn họ nếu nhìn thấy ngươi...

- Đã hiểu!

Ôn Bình gật đầu.

Thi Hoa thấy thế cũng quay người rời đi. Lý Hoa thì tránh sang một bên cho Ôn Bình đi tới, trong lòng hắn lại hi vọng Ôn Bình gặp phải Mộ Ngôn trong nhà, lấy tính cách của Mộ Ngôn, sợ rằng sẽ trực tiếp ra tay giết chết Ôn Bình!

Hai người kia vừa đi, Ôn Bình liền hướng phía địa phương Triệu Dịch vừa rời đi mà tiến tới, dọc theo tường vây gạch đá mà đi đến cuối con đường.

Nơi cuối cùng là một phòng bếp, bên ngoài phòng bếp có một cái giếng, bên trái là kho củi, bên phải là một gian phòng nhỏ cho người ở. Chỗ này có rất nhiều cái khung tam giác bằng trúc được dựng lên, sau đó được nối lại bằng rất nhiều cây trúc dài, quần áo treo bên trên vẫn còn đang nhỏ nước xuống đất.

Lúc này, Triệu Dịch đang ngồi cạnh giếng, dùng cây gậy giặt quần áo, bộ dạng tóc tai bù xù lôi thôi, không biết là đang biểu lộ gì.

- Triệu Dịch !

Bộp!

Thanh âm gậy gỗ đánh quần áo chợt dừng lại.

Tay trái còn nắm xà phòng phấn của hắn cũng khựng lại trên không.

- Ngươi là ai?

Dưới mái tóc rối tung, một đôi mắt hoảng sợ thông qua kẽ tóc nhìn ra ngoài.

Triệu Dịch vài lần đánh giá người trước mặt, hắn chưa hề thấy qua, cách ăn mặc cũng không giống người Hoa Nguyệt thành. Nhưng đối phương lại biết tên thật của hắn, đây chính là cái tên mà hắn đã giấu suốt một năm nay.

Một năm qua, hắn chưa hề tiết lộ tên thật của hắn, dù là vị mỹ nữ quán chủ gần đây chứa chấp hắn cũng không hé miệng tiết lộ.

Ôn Bình cười cười, xuyên qua đống giá áo, không đứng gần quá, chỉ nói một câu:

- Ta là Ôn Bình - tông chủ Bất Hủ Tông. Chỉ cần ngươi nguyện ý gia nhập tông môn của ta, ta sẽ cho ngươi chỉ dẫn tốt nhất, võ kỹ tốt nhất.

Bất Hủ Tông!

Lúc nghe được ba chữ này, khuôn mặt Triệu Dịch hiện ra sự hờ hững.

- Bất Hủ Tông đã không còn như trước rồi, muốn lừa gạt người thì xin tìm người khác. Vả lại, ta đã thành phế nhân, không có giá trị gì để Bất Hủ Tông lừa gạt.

- Ta thật sự là tông chủ Bất Hủ Tông.

- Ngươi tìm nhầm người rồi!

Dứt lời, Triệu Dịch chuẩn bị đứng lên, bưng chậu gỗ hướng phòng bếp đi tới, không muốn tiếp tục để ý tới Ôn Bình.

Ôn Bình lập tức mở miệng :

- Triệu Dịch , chỉ cần ngươi đáp ứng gia nhập Bất Hủ Tông, ta đảm bảo thù của ngươi trong vòng mười năm tất có thể báo!

Triệu Dịch không trả lời, nhưng bước chân dừng lại ở cửa bếp.

Hừ!

Mười năm?!

Đừng nói mười năm, cho dù là cho hắn hai mươi năm, ba mươi năm thì hắn có thể làm cái gì?

Hắn từng mười lăm tuổi đạt đến Luyện thể ngũ trọng, tương lai có cơ hội chạm tay đến Thông Huyền Cảnh. Nhưng bây giờ, hắn chỉ là một tên phế nhân, kinh mạch vỡ nát, mệnh rẻ như cờ hó, việc báo thù chỉ là ngắm sao trong đêm mưa mà thôi.

Mà Phi Long hội làm một nhị tinh thế lực, có Thông Huyền Cảnh tọa trấn, dưới trướng thì tu sĩ Luyện thể thập tam trọng số lượng vượt qua hai bàn tay. Muốn báo thù, chỉ có thực lực đạt tới Thông Huyền Cảnh trở lên, nhưng khi đó, chỉ sợ thông huyền cảnh của Phi Long hội đã đạt tới cấp độ cao hơn .

Rảnh mà đợi ta, chớ nói chi đi chờ một tên bị phế kinh mạch như hắn, căn bản là không cách nào hấp thu thiên địa chi khí.

Ôn Bình thấy Triệu Dịch không nói chuyện, tranh thủ thời gian mở miệng:

- Nếu như ta giúp ngươi chuộc thân, ngươi có nguyện ý gia nhập Bất Hủ Tông?

- Có lẽ vậy!

Triệu Dịch nói xong câu đó liền tiến vào phòng bếp, thuận tay đóng cửa lại.

Ôn Bình lập tức quyết định trước đi tìm Thi Hoa, đem giấy bán thân của Triệu Dịch tiêu hủy, trả lại tự do cho hắn. Trạng thái tâm lý của hắn hiện tại không thích hợp cho việc nói chuyện, dùng loa phát thanh ghé bên tai hắn hét chắc cũng chả có ích gì.

Đi tới hậu viện võ quán, nghe được tiếng hét non nớt, sau đó lại thấy Thi Hoa còn đang dạy bảo mấy hài tử tu hành ( hài tử ở đây ý là mấy đứa nhỏ đệ tử võ quán chứ không phải con của Thi Hoa đâu nha).

Thi Hoa vừa quay đầu liền nhìn thấy Ôn Bình, sắc mặt bỗng nhiên biến đổi, vội vàng tiến tới, thấp giọng hỏi:

- Không phải nói ngươi trực tiếp rời đi sao? Làm sao lại đi tới nơi này?

- Thi Hoa, ta có chuyện muốn nói với ngươi!

- Ngươi... Ai za, nếu để cho người Kháo Sơn Tông thấy ngươi thì to chuyện!

Lúc hai người đi tới một nơi hẻo lánh, tên Lý Hoa kia không biết thế nào giống như chó săn, đánh hơi tìm tới.

Bất quá, Ôn Bình cũng không để ý tới hắn, tiếp tục nói với Thi Hoa:

- Thi Hoa, ta muốn thu một người của người!

- Muốn một người?

Thi Hoa không tự chủ được, nhìn về phía mấy hài tử đang luyện công.

Ôn Bình vội vàng giải thích :

- Không phải ta muốn bọn nó, mà là người mà mấy ngày trước ngươi thu lưu.

- Ngươi nói là Hồ Nhị?

- Hồ Nhị... Đúng, chính là hắn?!

Không đợi Thi Hoa mở miệng, Lý Hoa một bên đã nói trước:

- Ôn Bình, Hồ Nhị đã ký giấy bán mình cho Long Hoa võ quán chúng ta, cả đời này chỉ có thể ở lại đây giặt đồ nấu cơm, không có khả năng cho ngươi!

Ôn Bình giống như không nghe thấy lời nói của Lý Hoa, nói tiếp với Thi Hoa:

- Như thế nào? Chỉ cần ngươi giao hắn cho ta, ta nhất định sẽ không để ngươi tổn thất, ta có thể cho lại Long Hoa võ quán mấy cái tạp dịch khác, thậm chí là mười cái tạp dịch.

Thi Hoa do dự một hồi sau đó, sau đó nhìn sang Lý Hoa, nói:

- Hồ Nhị là bán mình cho hắn.

- Không có khả năng đem Hồ Nhị cho ngươi!

Lý Hoa cười hắc hắc, có chút đắc ý mở miệng nói với Ôn Bình.

Ngươi không phải không vừa mắt ta sao?

Chẳng phải hiện tại còn đi yêu cầu ta?

Lý Hoa trong lòng còn đang mừng thầm, Ôn Bình liền bật một phát cho hắn ngẩn người:

- Một ngàn kim tệ!

- Có ý gì?

- Đưa văn tự bán mình của Hồ Nhị cho ta, ta trả ngươi một ngàn kim tệ.

Lý Hoa lập tức không biết phải làm thế nào, một ngàn kim tệ, quả thực quá lớn.

Hắn cũng không phải kẻ giàu sang gì, tài nguyên tu luyện ngoài Kháo Sơn Tông phát ra, còn phải dùng tiền túi đi mua tài nguyên bên ngoài. Cho dù là hắn Luyện thể ngũ trọng, một tháng cũng chỉ kiếm được ba mươi, bốn mươi kim tệ.

Ôn Bình vừa ra tay liền ném ra một ngàn kim tệ, hơn nữa lại dùng để đi mua một tên tạp dịch tóc tai bù xù, loại người này đi chợ tạp dịch dùng mười kim có thể mua một cái. Đem Hồ Nhị bán cho Ôn Bình, vậy coi như một đêm chợt giàu rồi!

Cùng lúc, tại trong một góc rẽ võ quán, Triệu Dịch vốn còn đang dịnh đi vào phòng tắm lấy quần áo bẩn đi giặt, nghe được câu nói đó của Ôn Bình, cước bộ dừng lại, trong lòng nhiều hơn một cảm xúc khó nói.

Hắn, một tên thân phận thấp kém.

Trừ việc có thể giặt đồ nấu cơm ra, cái gì cũng không làm được.

Vốn là chuẩn bị cả đời này làm tạp dịch cho Long Hoa võ quán, nhưng bây giờ lại có người dùng ngàn kim giúp hắn chuộc thân.

Triệu Dịch chậm rãi ngẩng đầu, dùng đầu ngón tay chạm khẽ vào khóe mắt của mình, từ phía trên lăn xuống một giọt nước mắt long lanh.

Trầm mặc thật lâu.

Bỗng nhiên mở miệng thì thào:

- Đây chính là cảm giác được người khác quan tâm sao?



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch