Lúc Ôn Bình từ hồi ức tỉnh lại, Hoài Không mang theo ánh mắt hồ nghi nhìn chằm chằm vào hắn.
Hoài Không căn bản không tin tất cả dược liệu trong hồi khí thang đều dùng sai.
Bởi vì cái này thật sự giống như đang nói nhảm vậy.
Hồi khí thang được sử dụng tại Đông Hồ trăm năm nay, có ích lợi rất lớn, làm sao tự nhiên lại sai bét tè lè nhè?
Bờ môi Ôn Bình khẽ mở, thấp giọng nói:
- Hồi khí quả căn bản là không thể dùng ba trăm năm. Đúng, hồi khí quả ba trăm năm tuổi chính là thời điểm nó thành thục, dù là một cái gai quả cũng đủ để người ta hồi phục nguyên khí. Thế nhưng nói hoàn mỹ là phải thời điểm trước khi nó thành thực, khi đó bên trong nó ẩn chứa một giọt hồi khí tương dịch, đó mới là Hồi khí quả tốt nhất. Thời điểm hồi khí quả thành thục thì giọt hồi khí tương dịch này cũng thuận theo rễ cây ra ngoài cho thổ nhưỡng. Cho nên thành thục tức là đã hỏng rồi.
- Hồi khí tương dịch?
Sắc mặt Hoài Không hơi đổi một chút, bốn chữ này hắn là đã nghe qua ở đâu đó rồi.
Nhưng là nhất thời lại không nhớ ra là đã nghe ở đâu.
Ôn Bình tiếp tục nói:
- Khi dùng hồi khí quả ba trăm năm thì không được dùng lộ thảo trăm năm, không thể dùng tinh bối ba mươi năm, tam sắc hoa cũng không thể dùng bảy mươi năm... Vân vân, tất cả thiên tài địa bảo đều phải chỉnh lí lại, nếu không sẽ để người uống triệt tiêu tương lai của mình. Vì sao? Bởi vì nó sẽ khiến cho việc mở ra mạch môn gian nan gấp mười lần, đồng thời đóng lại cảnh cửa thông huyền cảnh trung kì!
Những thứ mà mẫu thân đã nói với hắn, hắn chỉ nói ra một nửa, một nửa khác hắn không nói ra. Nếu nói ra là để chứng minh mình là một người hiểu dược thiện thì chẳng phải giống tên đần?
Nhưng cho dù chỉ nói một nửa, cũng khiến Hoài Không sững sờ tại đó.
Không nói tới chuyện Ôn Bình nói đúng hay không đúng nhưng về phần lý giải hồi khí thang này thì quả thực đáng nể phục.
Tại Đông Hồ trăm năm nay còn chưa có ai như vậy.
Hoài Không bắt đầu suy nghĩ lại câu nói cuối của Ôn Bình, sự chấn kinh trên khuôn mặt như mặt trời dâng lên rực rỡ vậy.
Làm cho thiên địa đều đổi màu.
Hắn biết, uống hồi khí thang có hơn trăm vị, mà thành công khai mở mạch môn thì chỉ có ba người.
Đây tuyệt đối không phải ngẫu nhiên.
Đã không phải ngẫu nhiên. Như Ôn Bình nói, hồi khí thang kia lại khiến cho một vị thông huyền cảnh vô vọng đạt thông huyền cảnh trung kì.
Cái này so với việc luyện thể thập tam trọng không thể thăng cấp thông huyền cảnh còn đau khổ hơn.
Giống như ngươi thấy một cục tiền rơi trên trời xuống nhưng chỉ lấy một được một phần mười số tiền trong đó sẽ cảm thấy rất tiếc. Nhưng nếu ngươi là nghe người khác kể lại sự việc như vậy thì sự tiếc nuối của ngươi không nhiều.
- Ôn tông chủ, cái này ngươi làm sao biết?
- Là sư phụ của ta nói.
- Xin hỏi sư phụ của Ôn tông chủ là vị tiền bối nào mà lại có thể phát hiện điều mà trăm năm qua cũng không có người phát hiện?
- Sư phụ ta chính là mẫu thân của ta!
Hoài Không không hề nghĩ ngợi, mở miệng hỏi tiếp:
- Ôn tông chủ, xin cho hỏi tôn tính đại danh của mẫu thân ngài?!
Ôn Bình bỗng nhiên rơi vào trầm mặc, tự lẩm bẩm:
- Mẫu thân tên là Long Tuyết!
Cái tên này chỉ có phụ thân cùng hắn biết, cho dù hạch tâm cao tầng của Bất Hủ Tông cũng chỉ biết ngoại hiệu của mẫn thân mà thôi.
Về phần tại sao mẫu thân không muốn lộ ra tên thật cho người khác biết thì Ôn Bình đã hỏi qua nàng nhưng nàng không có nói.
Hoài Không hỏi, hắn việc gì phải đi trả lời.
- Xin lỗi, mẫu thân của ta không thích để cho người khác biết nhũ danh!
- Đã hiểu!
Hoài Không có chút thất vọng gật đầu.
Sau đó hướng trong bếp hô:
- Các ngươi dừng lại đi, tắt củi lửa, không cần làm nữa!
- Chuyện này…
Dương Tông Hiền nghe vậy, trong lòng một trận nhói lòng, năm ngàn kim a, cứ thế vứt vô bếp cháy a.
A Long còn đang định mở miệng liền bị Hoài Không trừng mắt cái câm miệng luôn.
Không còn cách nào, A Long chỉ có thể ngượng ngùng núp ở phía sau đoàn người, không dám nói lời nào, cũng không dám chen lời vào.
Thêm một lần bị đánh vào mặt, thực sự là khó chịu.
Hoài Không tiếp tục lên tiếng :
- Ôn tông chủ, mong ngài tha thứ cho ai đó lỗ mãng, không biết cái Hồi khí thang này lại nguy hại lớn như vậy.
- Cái này Yêu trù ngươi biết ta biết là được rồi, cũng không cần nói chuyện này ra làm gì, trên đời này làm việc tốt chưa chắc đã có thiện quả!
- Ta hiểu!
Hoài Không không phải ngu ngốc, sự tình hôm nay nếu nói ra ngoài chắc chắn sẽ gây đến sự chú ý của thông huyền cảnh.
Lấy thực lực của Bách Hủ Tông hiện tại còn chưa thể chịu được thông huyền cảnh ngấp nghé.
Sau khi trò chuyện, Ôn Bình rời đi phòng bếp.
Hoài Không thì bắt đầu thu xếp người đem dược thiện thu lại, sau đó hắn trực tiếp ăn một miếng.
Hồi khí thang vẫn chưa hoàn thành chế tác, không có tác dụng nhiều lắm.
Dù nói thế nào cái này là giá năm ngàn kim, cũng không thể lãng phí.
Bất quá Hoài Không sau khi đi từ Vân Lam Sơn xuống, nhìn có một chút uể oải, đối với sự việc vừa nãy vẫn còn canh cánh trong lòng. Dương Tông Hiền một bên nhìn thấy như vậy cũng lây nhiễm cảm xúc, im lặng mà đi.
Lòng tốt suýt chút nữa biến thành chuyện xấu, cảm giác ổn được mới là lạ.
Nhưng khi Hoài Không đi đến chân núi Vân Lam Sơn, hắn bỗng quay đầu, bởi vì hắn đã nhớ ra ai đã từng nói đến bốn chữ "hồi khí tương dịch".
Đông Hồ đệ nhất dược thần!
Tuyết Thiên Thiên!
Hai mươi năm trước đột nhiên mai danh ẩn tích, tại năm năm trước hắn vô tình gặp được một lần dược thần Tuyết Thiên Thiên này.
...
Trước một cái sạp bán trống, bọn người A Long vừa mới đi qua, nam nhân trung niên bán trống lúc lắc liền móc ra giấy bút.
Xoạc xoạc xoạc...
Trong nháy mắt viết xong một đoạn chữ, sau đó quay người rời đi, đi vào trong một ngõ hẻm, không quan tâm tới quầy hàng.
Tờ giấy này sau một canh giờ liền đi tới một địa phương khác - chấp pháp đường Kháo Sơn Tông. Hoa Liêu cầm tờ giấy này đọc đi đọc lại vài lần, vỗ vỗ bàn, lông mày nhíu thành cục, sau đó lại lẩm bẩm một tiếng.
- Xem ra ta đã đoán đúng rồi, vị thông huyền cảnh kia đích thực là ở tại Bất Hủ Tông dưỡng thương.
Tại trong góc phòng, một nam nhân từ trong bóng tối đi ra, bộ pháp tuy chậm nhưng lại cực kỳ trầm ổn.
Đi được hai bước, hắn liền ngừng lại.
Cặp mắt vô cảm che giấu dưới mũ đen kia nhìn chằm chằm Hoa Liêu, nói :
- Đại nhân, có cần bẩm báo với tông chủ trước hay không?
- Không cần, việc này chờ ta hoàn thành sau đó lại bẩm báo cũng không muộn. Sự tình lần trước tại Dương gia đã để mặt mũi chúng ta mất hết, lần này xuất động thì phải tạo một vụ nổ lớn. Để những tên kia biết chấp pháp đường chúng ta lợi hại!
- Vậy ý của đại nhân là...
Vân Lam Sơn là chỗ không thể đến, nơi đó có thủ hộ giả cường giả.
Thực lực của Hoa Liêu cao như vậy cũng phải ăn thiệt thòi trong tay người Bất Hủ Tông.
Hắn là một thợ săn trong đêm tối, là kẻ ám sát, mạnh hơn nữa thì cũng chỉ là vô địch trong luyện thể thập tam trọng cảnh giới, mò mặt tới Bất Hủ Tông không bằng đi nhảy cầu mà chết luôn cho khỏe.
Hoa Liêu trầm mặc một lúc, sau đó nói :
- Để tiểu đội ngươi xuất động, chỉ cần Bất Hủ Tông có một người rời đi Vân Lam Sơn, lập tức bắt lại. Ta muốn biết tình hình hiện tại của Bất Hủ Tông.
Mạt Ảnh gật đầu.
Tiểu đội của hắn tên là Dạ Ảnh.
Đã từng vây giết qua đội ngũ luyện thể thập tam trọng, lần trước, Dạ Ảnh tiểu đội tập hợp lại vây giết đại trưởng lão của Bất Hủ Tông, được xưng là tiếp cận vô hạn thông huyền cảnh Bất Hủ Tông đại trưởng lão, còn không thể trong vòng vây của Dạ Ảnh sống sót hơn một phút.
Sau khi hoàn thành nhiệm vụ giết đại trưởng lão Bất Hủ Tông, bọn họ liền phân tán ra, tại các địa phương của Thương Ngô Thành thành lập thế lực ám sát mới.
Trước mắt không có người nào thực lực dưới luyện thể thập nhất trọng.
Nếu một lần nữa tề tựu, sẽ lại khiến cho Thương Ngô Thành rung động.
Mạt Ảnh hiểu rõ, lần này Hoa Liêu muốn rửa sạch nhục nhã lần trước, thậm chí là muốn lật tung Bất Hủ Tông.
Nếu như thế, hắn nguyện ý làm quân tiên phong, rửa sạch nhục nhã.
Sau khi ly khai chấp pháp điện, Mạt Ảnh đi tới Ám Dạ Các, từ bên trong giá sách lấy ra một cái hộp ngọc, bên trong hộp ngọc có một món đồ vật lóe ánh hồng.
Cầm lên, nhanh chóng bóp nát.
Vốn là vật đó có ánh sáng như đom đóm bỗng nhiên lóe lên, sau đó hóa thành một đám sương mù màu đỏ khuếch tán ra xung quanh.
Nó vừa vỡ, liền đại biểu cho việc bảy tên sát thủ của Dạ Ảnh tề tựu tại Ám Dạ Các trong vòng một canh giờ.
Cùng lúc đó, tại Thương Ngô Thành, trên nhiều lầu các bỗng xuất hiện vài bóng đen, sau đó liền biến mất trong đêm tối.
Một canh giờ sau.
Bảy người xuất hiện bên ngoài Ám Dạ Các, nhưng giống như là họ ghét ánh sáng vậy, chỉ đứng trong bóng tối.
Dưới bóng cây là chỗ bọn họ dừng chân, phía sau phòng hắc ám là chỗ mấy người tụ tập.
Thấy Mạt Ảnh xuất hiện tại trên lầu các, bảy người đồng thời quỳ một chân trên mặt đất.
- Đại nhân!
- Đại nhân!
Bảy người cùng hô một lần.
Mạt Ảnh nhìn xuống bảy người, chậm rãi mở miệng :
- Nhiệm vụ lần này, bắt sống người của Bất Hủ Tông, không tiếc bất cứ giá nào!